Bạch Lê: "... Anh gửi cho tôi cái emotion này là ý gì?"
Trong đầu cậu hiện lên một đống chấm hỏi, nghĩ một chút bèn hỏi thẳng ra luôn. Trong ấn tượng của Bạch Lê, Mạc Tụng không phải người thích gửi emotion lúc trò chuyện, lại còn là emotion hình thú của y nữa!
Mạc Tụng ấp a ấp úng, nhưng vẫn giải thích rõ nguyên nhân. Bạch Lê lúc này mới biết, cậu không chỉ làm lộ clone số 1 người thiết kế "Vùng đất điền viên", mà còn tiện thể ném luôn clone số hai "Nhà có thú Noãn Quang" đi.
Một nick diễn đàn bình thường như vậy, gần như sẽ không ai nhớ tới. Nhưng nick này để lại ấn tượng quá sâu sắc cho Mạc Tụng, cứ cách một quãng thời gian, y sẽ nhớ tới nó trong lúc chơi game, khi biết chủ nhân của nickname này chính là Bạch Lê, y cảm thấy người mình như vỡ tan thành từng mảnh.
Đối với chuyện này, Bạch Lê cũng thấy ngại. Lúc trước để"Lừa" cư dân mạng trên diễn đàn đăng nhập vào trò chơi, cậu cố ý nói khích Mạc Tụng, để đối phương trong lúc kích động dẫn theo một nhóm lớn bạn mạng vào game.
Tuy bây giờ cả hai người đều biết, lời Bạch Lê nói lúc trước hoàn toàn không sai chỗ nào, ngược lại người sai chính là Mạc Tụng vì chưa thử đã chê, nhưng giờ nghĩ lại, đôi bên ít nhiều gì cũng đều thấy có lỗi với đối phương.
Hai người lại trò chuyện thêm một chốc, chính thức hòa giải xong xuôi. Bạch Lê cười bảo Mạc Tụng không cần để chuyện này ở trong lòng, Mạc Tụng cũng cam đoan sau này sẽ không bao giờ chê người khác khi chưa tìm hiểu kỹ càng nữa.
"Đúng rồi, còn có chuyện gì không, nếu không có thì tôi đi ngủ đây." Bạch Lê hỏi.
"... Ừm, tôi cũng không biết chuyện này có tính là một chuyện không nữa." Mạc Tụng ngừng một chút, rồi thực sự gửi một câu hỏi sang, "Tôi muốn biết "Thú Noãn Quang" rốt cuộc là thú gì, tôi nhớ Đế quốc hình như không có loại động vật nào tên thế này cả..."
Lần này đến phiên Bạch Lê cạn lời. Bây giờ cậu đã biết thế giới này không hề có "Thú Noãn Quang", "Thú Noãn Quang" mà cậu nhặt được, thực tế chính là kỳ con non của thượng tướng Đế Quốc – Văn Tinh Diệu, chẳng qua hình dáng đôi bên có chút giống nhau, cho nên mới bị Bạch Lê, lúc đó vừa xuyên tới, đang tìm một chỗ gửi gắm nỗi nhớ nhà, coi thành "Thú Noãn Quang" nhặt về nuôi.
Cậu thậm chí còn dạy người ta phải làm thế nào để thúc hạt giống nảy nầm, chăm sóc cây trồng, trong khi rõ ràng người ta không có tài năng này. Chỉ có thiên sứ nhỏ như "Chí Tôn" mới ngốc nghếch tin lời cậu, nghĩ bản thân có thể giúp đỡ chăm sóc rau dưa.
Nghĩ đến đây, Bạch Lê không khỏi cảm thấy trên mặt nóng rực, đối với người đang ở căn phòng cách vách cậu lúc này mà nói, tài năng này thực sự có chút cầm dao mổ trâu để giết gà!
Giải thích kiểu này, Bạch Lê tất nhiên không thể tùy tiện nói cho người ngoài, vì thế chỉ qua loa lấy lệ vài câu, nói đó là sinh vật mình tưởng tượng ra, bảo Mạc Tụng không cần để ý, biết vậy rồi thôi.
Mạc Tụng nghe xong, tỏ vẻ đã hiểu, tạm biệt Bạch Lê xong thì kết thúc cuộc trò chuyện.
*
Kim giờ nhích qua con số "12", đánh dấu tháng mới đã tới.
Trên diễn đàn trò chơi là cảnh tượng vui mừng náo nhiệt.
Cách lúc Bạch Lê thừa nhận mình là [Lê Bạch] trong game mới có mười mấy phút, nhưng trong khoảng thời gian này, người chơi cùng cư dân mạng đầu tiên là kinh ngạc vì sự dũng cảm của Bạch Lê, sau đó thì vui vẻ tiếp nhận lời thú nhận của cậu, thi nhau chụp comment của Bạch Lê lại làm lưu niệm, đừng nói là mắng Bạch Lê lừa gạt tình cảm của bọn họ, một chút biểu hiện không vui đều chẳng có.
Có fan hâm mộ của tựa game khác, không quan tâm đến "Vùng đất điền viên", biết người thiết kế game ngã ngựa thì cũng chạy tới vây xem, vốn tưởng rằng có thể nhìn thấy một hồi đại chiến mắng mỏ, lại phát hiện trong topic là cảnh thái bình an vui, tươi tốt phồn vinh, không khỏi cảm thấy bất ngờ.
Đồng loạt hỏi ra nghi vấn trong lòng: "Không phải thế! Mấy người không thấy tức giận à, chuyện quan trọng như thế mà cậu ta vẫn luôn giấu giếm mấy người, còn chiếm trước một tiêu chuẩn đang nhập, như vậy đối với mấy người thực sự không công bằng! Còn nữa, cậu ta là người thiết kế game mà không thấy ngại à, này có khác gì đi dạo trong vườn hoa nhà mình đâu, mấy người không lo cậu ta lấy hết thứ tốt cho mình hả?"
Mấy năm trước cũng từng có chuyện tương tự xảy ra, năm ấy có một game giả lập rất nổi tiếng, có thể nói là chiếm ưu thế, đè bẹp tất cả các game khác. Game có tuyến nhiệm vụ chính rất phức tạp, cày level cho nhân vật cũng khó, không chỉ BOSS mà ngay cả quái nhỏ cũng khó đánh.
Muốn mạnh hơn thì nhất định phải nạp tiền, nâng cấp trang bị vũ khí liên tục, thậm chí ngay cả kỹ năng nhân vật cũng vậy, cố tình trò chơi này lại có hiệu quả trị liệu rất tốt đối với "Chứng đứt gãy gien" của thú nhân, người chơi cho dù không muốn tiêu tiền vào game, cũng phải suy nghĩ cho thân thể của mình, chỉ đành nhắm mắt nhắm mũi, không ngừng nạp tiền.
Trong lúc người chơi khí thế hừng hực, dùng tiền để đập trang bị có một người chơi đột nhiên không biết ở đâu xuất hiện, tay cầm trạng bị cùng vũ khí cường hóa đến level 1.000, một chiêu chém xuống có thể giết chết BOSS lớn nhất game, một trận thành danh, trờ thành đại thần số một được không ít người chơi hâm mộ.
Nhưng mà cuộc sống tốt đẹp của người chơi này không kéo dài được mấy ngày, thân phận của hắn bị người biết chuyện phơi bày ra ánh sáng. Hóa ra, hắn chính là người thiết kế trò chơi, thông qua giao diện thiết kế để sửa đổi dữ liệu nhân vật của mình, không tốn một xu một cắc đã biến thành đại thần mạnh nhất, từ đó đi trên con đường rải đầy hoa, sinh hoạt được người người ước ao ghen tỵ.
Bê bối như vậy một khi bị phanh phui, tất cả người chơi đều phẫn nộ. Dựa vào cái gì, bọn họ thì nhọc nhằn khổ sở dùng tiền đập trang bị, cuối cùng lại bị một tên tiểu nhân không bỏ ra lấy một đồng trèo lên đầu lên cổ. Tất cả mọi người đều ngước lên nhìn hắn, không biết răng trong lòng đối phương đang dương dương tự đắc, cười nhạo bọn họ ngu ngốc.
Sau đó, trò chơi kia bị tất cả người chơi tẩy chay, người thiết kế game vốn không chú trọng đến việc xây dựng trò chơi, nên game càng về sau càng chán, rất nhanh đã bị sóng sau vỗ chết trên bờ cát. Có mấy người chơi có tiền có thế, ra tay chỉnh tên thiết kế trò chơi dám đùa bỡn mình thảm luôn.
Sau này, không ít người chơi tỏ thái độ, bọn họ hi vọng người thiết kế không đăng nhập vào game mình làm, thiết kế tốt trò chơi là được. Làm game xong, chẳng lẽ còn lo không kiếm được tiền sao?
Nhưng hôm nay, rõ ràng tất cả mọi người đều biết Bạch Lê cũng ở trong game cùng bọn họ chơi đùa, nhưng sao không thấy ai ý kiến ý cò, nói không muốn cho Bạch Lê chơi cùng là sao?
Đây thực sự là một câu hỏi lớn.
Người chơi đang bận "Ăn tết" đồng loạt dừng việc trên tay lại, ném ánh mắt cảm thông về phía người đặt câu hỏi.
"Nhìn một cái là biết, người nói lời này chắc chắn là một tên qua đường không biết cái gì, có khi game bọn này chơi trông như thế nào cũng không rõ ấy chứ? Nếu nói Lê Lê đụng chân đụng tay trong bóng tối, tự cho mình thiết lập bàn tay vàng, tôi nhất định là người đầu tiên không tin! Làm gì có chuyện đó, bình thường Lê Lê còn tiết kiệm không mua nước suối thần kỳ để dùng ấy, nếu không phải hoạt động tháng yêu cầu, bọn này còn không biết cậu ấy cũng là người có tiền ơ ~"
"Ha ha ha ha, nói đúng đấy, Lê Lê quả thực quá tiết kiệm (Nhất là so với anh đại [Yêu Tinh] ở cách vách), giàn dây leo cùng ổ gà trong sân đều là do cậu ấy tự tay làm, đồ nội thất trong nhà cùng hầu như là mấy món rẻ tiền, là bản thân cậu ấy lợi hại, mới khiến sinh hoạt trong game của mình đẹp như một bài thơ ~ Mắt long lanh.jpg"
"Hề hước ghê, bọn tôi chỉ chơi một game nông trại thường thường không có gì lạ thôi, âm thầm lấy thứ tốt, bộ có thể làm ra 100 con thú cưng đủ các chúng loại nuôi bên người à? Cũng có phải mở trang trại chăn nuôi đâu, thú cưng chọn quý không chọn nhiều ~"
"Trừ khi Lê Lê ở trong game tạo ra phương tiện giao thông bay được trên trời, nếu không tôi nhất định không tin cậu ấy âm thầm giở trò! Mọi người ai cũng biết, Lê Lê chính là anh đại lười nhất trong game!"
"Nói tới là tui muốn rớt nước mắt, sinh hoạt của Lê Lê ở trong game phải nói là "Siêu đơn giản", thế mà có người lại nói cậu ấy âm thầm lấy thứ tốt về cho mình, thực sự là đau lòng quá man! Hừ, chúng tôi thích Lê Lê chơi game cùng mình đấy, thì đã làm sao, cái này gọi là vui cùng với dân, đúng, chính là vui cùng với dân!"
"..."
"Phụt!" Nhìn thấy mấy chữ "Vui cùng với dân [1]" này, Bạch Lê không thể nhịn được nữa, phì cười. Thật hài hước, người chơi này sao mà đáng yêu quá vậy, vì giữ vững lập trường của mình, bảo vệ quyền chơi trò chơi của cậu mà thành ngữ này cũng xài đến luôn. Khiến người nghe vừa thấy đau lòng, vừa thấy cảm động.
Đồng thời, cậu cũng thêm kiên định với ý tưởng ban đầu của mình khi thiết kế trò chơi này.
"Vùng đất điền viên" không chỉ xoa dịu linh hồn nôn nóng muốn làm nông của cậu, mà còn kiềm chế bớt tính tình nóng nảy hay cáu gắt của những người dân vũ trụ chịu ảnh hưởng sâu sắc từ "Chứng đứt gãy gien", giúp họ điều tiết tâm trạng, thần kinh được thư thái thả lỏng.
Cho dù chỉ vì những người chơi đáng yêu đang bảo vệ mình này, cậu cũng sẽ tiếp tục duy trì trò chơi, khi số người chơi trong game càng lúc càng nhiều, nó sẽ thực sự trở thành một ngôi nhà thứ hai của mọi người.
Đang cảm động, lại thấy trong topic có một comment mới, người đăng comment còn là người cậu vô cùng quen thuộc.
"Yêu Tinh: Tôi làm chứng, Lê Lê thực sự không mở bàn tay vàng cho mình."
Một câu đơn giản, kéo tới càng nhiều quần chúng hóng hớt ăn dưa hơn.
Người chơi & cư dân mạng: "???"
Bạch Lê: "???"
Không phải chứ, sao ngài cũng học theo những người này gọi "Lê Lê" vậy, không thấy buồn nôn hở?
Bạch Lê tưởng tượng cảnh Văn Tinh Diệu đứng trước mặt, gọi cậu là "Lê Lê", dạ dày cuộn lên muốn ói, da gà da vịt rơi đầy đất.
Còn nữa, tôi rốt cuộc có mở bàn tay vàng hay không, anh không phải là người rõ nhất à? Lần duy nhất tôi mở bàn tay vàng chính là dùng trên người anh đấy! Lời này nói ra, người không biết chuyện thì sẽ nghĩ anh đang giúp giải thích, còn người biết, thì chỉ thấy toàn là đắc ý thôi.
Cách một bức tường, Bạch Lê đảo mắt nhìn về phía phòng của Văn Tinh Diệu một cách bất mãn.
Đối với việc Văn Tinh Diệu đột nhiên lên tiếng, thái độ của người chơi cùng cư dân mạng chính là, xem trò vui không chê chuyện lớn.
"Ồ hố! Đây là anh đại [Yêu Tinh] thật hả? Ngài nói nhiều hơn chút đi, lời này bọn tôi thích nghe này, hờ hờ hờ ~"
"Chậc, nhân phẩm của Lê Lê bọn này vẫn tin được, anh đại [Yêu Tinh], ngài thật sự không cần nhảy ra nói một câu như vậy đâu. Nhưng mà nếu ngài muốn chứng minh sự tồn tại của bản thân, vậy coi như tôi chưa nói gì nhá!"
"Quả nhiên không hổ là bạn tốt được toàn thể dân mạng công nhận, bạn tốt gặp khó khăn một cái là lập tức đứng ra hỗ trợ, tình cảm anh em cảm động trời đất này, đáng để tất cả noi theo! Tui khóc rồi, mấy ông thì sao?"
"... Ặc, lầu trên này, tôi với thím hình như không ở cùng một kênh, tôi chỉ ngửi thấy mùi "Xung quan nhất nộ vi lam nhan" thôi, bộ tôi ngửi nhầm rồi hả? Đầu chó.jpg"
"Hề hề, tui thấy cảm giác của thím không sai đâu! Đầu chó.jpg đầu chó.jpg"
Nhìn mấy câu này, Bạch Lê chỉ cảm thấy đầu đau như muốn nổ, hình như dân mạng đang hiểu nhầm cái gì đó rồi. Chính cậu còn chả ngửi ra được cái mùi gì, cho nên càng không biết nên giải thích thế nào.
Đợi đến khi thấy có người hỏi "Nói thế, anh đại [Yêu Tinh] và anh đại [Lê Bạch] là thật hả?" Dòng suy nghĩ đến đây lập tức bị cắt ngang.
Cái gì mà thật với chẳng giả, sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy QAQ!
__________________
[1] Cùng vui với dân: đây là câu thành ngữ xuất phát từ Tứ thư của Mạnh tử.
Trang Bạo đến thăm Mạnh Tử nói: "Bạo vào chầu vua. Vua bảo Bạo rằng ngài thích nhạc. Bạo chưa có lời đáp lại được. Xin thưa: thích nhạc là thế nào?"
Mạnh Tử trả lời: "Vua rất thích nhạc, đó là điềm báo nước Tề thịnh vượng đấy."
Ngày khác, vào chầu vua, Mạnh Tử nói: "Vua từng bảo ông Trang rằng ngài thích nhạc, có vậy chăng?"
Vua đổi sắc, nói: "Quả nhân chẳng phải có khả năng thích nhạc của các tiên vương, chẳng qua là thích nhạc tầm thường thế gian thôi."
Mạnh Tử nói: "Vua rất thích nhạc, đó là điềm báo nước Tề thịnh vượng đấy. Nhạc thời nay là do nhạc thời xưa mà ra vậy." Vua nói: "Có thể được nghe chăng?"
Mạnh Tử hỏi: "Vui nhạc một mình, vui nhạc với người, đằng nào vui hơn?"
Vua đáp: "[Vui một mình] không bằng vui với người."
Hỏi: "Vui nhạc với ít người, vui nhạc với nhiều người, đằng nào vui hơn?"
Đáp: "[Vui với ít người] không bằng với nhiều người."
"Bề tôi xin vì vua mà nói về nhạc: Nay vua tấu nhạc ở bên ấy; trăm họ nghe thấy tiếng chuông trống, âm thanh tiêu sáo của vua, bèn lắc đầu nhăn mũi cùng bảo nhau rằng: "Vua ta thích tấu nhạc. Ôi, sao mà khiến bọn ta khổ cực đến thế này? Cha con chẳng được thấy nhau; anh em, vợ con chia lìa tan tác!"
Nay vua săn bắn ở bên ấy, trăm họ nghe thấy tiếng xe ngựa của vua, nhìn thấy cờ lông chim, lông thú đẹp đẽ, bèn lắc đầu nhăn mũi cùng bảo nhau rằng: "Vua ta thích săn bắn. Ôi, sao mà khiến bọn ta khổ cực đến thế này? Cha con chẳng được thấy nhau; anh em, vợ con chia lìa tan tác." Điều đó chẳng có gì khác: ấy là không cùng vui với dân vậy."
"Nay vua tấu nhạc ở bên ấy; trăm họ nghe thấy tiếng chuông trống, âm thanh tiêu sáo của vua, bèn hớn hở với sắc mừng, cùng kháo nhau rằng: "Vua ta có điềm thịnh vượng không bệnh tật chăng? Sao mà có thể tấu nhạc được?"
"Nay vua săn bắn ở bên ấy, trăm họ nghe thấy tiếng xe ngựa của vua, nhìn thấy cờ lông chim, lông thú đẹp đẽ, bèn hớn hở với sắc mừng, cùng kháo nhau rằng: "Vua ta có điềm thịnh vượng không bệnh tật chăng? Sao mà có thể săn bắn được?" Điều đó chẳng có gì khác: ấy là cùng vui với dân vậy.
"Nay vua cùng vui với dân, thì nên nghiệp vương."
BÌNH GIẢI:
Lần trước, Mạnh Tử đã không thành công trong việc thuyết phục vua Tề xây dựng nghiệp vương, mặc dầu đã phí nhiều tâm cơ, đã mất nhiều lời biện luận hùng hồn.
Lần này, nhận thấy Trang Bạo, một ông quan trong triều đình nước Tề, nói chuyện về Tề Vương thích nhạc, Mạnh Tử lại nỗ lực vận dụng sự hiểu biết của mình về tương quan giữa âm nhạc và vương đạo để thuyết phục Tề Vương. Đề tài ở đây là: xây dựng nghiệp vương trên cơ sở âm nhạc.
Vua Tề thích nhạc chỉ là thích loại nhạc tầm thường thế gian ở ngoài phố chợ hay trong nhà dân dã; đâu phải là loại nhạc cổ điển của các bậc tiên vương đời trước. Các tiên vương ngày xưa như vua Thuấn, Văn Vương, Vũ Vương tấu nhạc để ổn định lòng người; khiến cho xã hội an vui, đất nước thái bình thịnh trị. Vua Thuấn có nhạc Thiều, du dương, êm ái, dịu dàng, tươi sáng như ánh nắng mùa xuân (thiều quang); khi tấu lên thì mát mẻ như ngọn Nam phong hiu hiu thổi. Đó là khúc Nam Huân giải trừ được cơn nóng bức oi ả của mùa hè. Văn Vương, Vũ Vương có nhã nhạc, khiến cho mọi người từ trên chí dưới biết sống trong lễ nghĩa trật tự.
Tuy vua Tề thích loại tục nhạc, nhưng Mạnh Tử cũng an ủi cho rằng đó là điềm báo nước Tề thịnh vượng; vì tục nhạc ngày nay ít nhiều cũng có nguồn gốc tương quan với nhã nhạc của các thánh vương xưa. Phải tâng bốc như vậy, Mạnh Tử mới kích thích vua Tề chú ý muốn nghe về âm nhạc.
Mạnh Tử nắm rất vững về triết lý âm nhạc như trong thiên Nhạc Ký viết: "Thẩm nhạc dĩ tri chính – xét kỹ âm nhạc để biết chính trị." (Lễ Ký). Do đó, Mạnh Tử chất vấn vua Tề để tìm ra manh mối mà thuyết phục.
Mạnh Tử hỏi: "Vui nhạc một mình, vui nhạc với người đằng nào vui hơn?"
Giá như vua Tề thích "vui nhạc một mình"; điều đó biểu hiện vua Tề là người ích kỷ, một người có tâm lý khép kín, thích tìm niềm vui một mình. Người đó có thể là một nghệ sĩ lớn nhưng không thể xây dựng nghiệp vương được, vì không muốn hoà vui với mọi người.
Sau khi biết được vua Tề thích "vui nhạc với người", Mạnh Tử lại hỏi xem vua Tề thích vui nhạc với ít người hay thích vui nhạc với nhiều người. Nhận biết được vua Tề thích vui nhạc với nhiều người, Mạnh Tử đã thấy rằng có điều kiện để thuyết phục tiếp.
Bí quyết xây dựng nghiệp vương nằm ở chỗ "cùng vui với dân" (dữ dân đồng lạc). "Cùng vui với dân" nghĩa là cho dân được dự vui với mình; hoặc là "vui sau cái vui của dân", nói một cách khác, khi dân không được vui thì mình chẳng tìm lấy niềm vui riêng.
Mạnh Tử đưa ra hai trường hợp:
Trường hợp thứ nhất: vua tấu nhạc, săn bắn. Âm thanh chuông trống, tiêu sáo, xe ngựa, cờ xí làm cho dân thấy đau đầu, nhức tai, nhăn mặt, than thở, trách móc.
Trường hợp thứ hai: vua tấu nhạc, săn bắn. Cũng bằng ấy âm thanh rộn ràng, thế mà dân lại hớn hở vui mừng, khen ngợi.
Tại sao vậy?
Điều đó chẳng có gì khác hơn là:
– Ở trường hợp thứ nhất, vua không cùng vui với dân (bất dữ dân đồng lạc).
– Ở trường hợp thứ hai, vua cùng vui với dân (dữ dân đồng lạc).
Vua đã không cùng vui với dân thì dân bất mãn, khó chịu, than oán đủ điều. Vua cùng vui với dân, chia ngọt sẻ bùi với dân, đồng cam cộng khổ với dân, thì dân quên hết mệt nhọc; dẫu cho cha con phải xa nhau, anh em vợ chồng phải ly tán, người ta cũng không than oán vì biết rằng đó là bổn phận bảo vệ đất nước, chứ chẳng phải vua muốn như vậy.
Bí quyết xây dựng nghiệp vương, đem lại thịnh trị thái bình an vui cho dân chúng được trình bày qua khía cạnh âm nhạc chỉ đơn giản có như thế. Vua biết lo trước cái lo của dân, vui sau cái vui của dân, thì đất nước mới được an vui thực sự.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT