Sáng sớm ngày 28, Văn Tinh Diệu mở cửa nhà tranh nhỏ, phát hiện bên ngoài sân nhà mình có không ít người chơi đang đứng.
Đám đông lố nha lố nhố, đầu sát bên đầu, vây chặt kín lấy sân nhà hắn, một giọt nước cũng không thể lọt.
"Rầm rộ" như vậy, khiến Văn Tinh Diệu không nhịn được nhớ lại một ngày cách đây hơn tháng, hôm đó cũng có một đám đông vây quanh sân nhà hắn như vậy, mục đích là để ngắm nghía đám nấm mọc bên trong.
Nghĩ tới đây, hắn nhanh chóng liếc mắt nhìn gốc cây đang đặt trong góc một cái.
Nhưng hôm nay, số người tới chỉ có nhiều chứ không có ít, trên mặt mỗi người đều đầy vẻ mong đợi, giống như đang chờ chuyện gì đó xảy ra.
Hắn liếc thấy bóng dáng Mạc Tụng trong đám người, bèn hỏi đối phương: "Xảy ra chuyện gì vậy, sao mọi người lại vây quanh ở cửa nhà tôi?"
Cái từ "Lại" này, có thể nói là vô cùng vi diệu, người chơi từng may mắn được tham gia lần vây xem đầu tiên bật ra một tràng cười đầy thiện ý, sau đó mồm năm miệng mười giải thích với Văn Tinh Diệu.
"Anh đại [Yêu Tinh], một ngày trọng đại như ngày hôm nay mà sao anh lại quên được vậy? Hôm nay là ngày 28 đó, anh nhớ lại coi, cách đây 15 đã có chuyện gì xảy ra!"
"Ôi dào, còn nhớ với nhung gì nữa, nói thẳng ra không phải được rồi à? Anh đại, còn nhớ hôm chúng ta mở hộp đen không, trứng thú cưng anh mở được chắc hôm nay là nở đấy nhỉ? Cái kia... Hề hề, có thể cho bọn tôi xem quá trình trứng nở một chút không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, *Lăn lộn xin anh đại*, tôi thực sự muốn biết trứng thú cưng có thể nở ra con gì!"
"Hờ hờ, hôm hoạt động tháng, tôi may mắn cướp được một quả trứng thú cưng, đặc biệt tới đây để học hỏi kinh nghiệm, tiện thể cọ tí may mắn của anh đại."
Mạc Tụng còn chưa nghĩ ra nên nói thế nào, những người chơi khác đã nói rõ năm mười mục đích đến đây của bọn họ rồi, cuối cùng y chỉ có thể bất đắc dĩ nhún nhún vai với Văn Tinh Diệu, bày tỏ đúng là có ý như mấy người kia đã nói.
Nghe đám người chơi này nói vậy, Văn Tinh Diệu mới biết, ra là vì việc này. Hắn thực ra cũng âm thầm tính toán thời gian nở của trứng thú cưng, biết là ngày hôm nay, vốn cũng không thấy căng thẳng gì mấy, nhưng nghĩ đến việc trứng sẽ nở trong sự chứng kiến của đông đảo người chơi thế này, trong lòng lại đột nhiên thấy lo lắng.
Cảm giác này nói thế nào nhỉ, là phụ huynh ai chả mong đứa nhỏ nhà mình được tất cả mọi người yêu quý đón nhận, mà cái này phụ thuộc vào việc đứa nhỏ trông có đáng yêu không, tính cách có dễ thương không, có sức hấp dẫn trời sinh hay là thiên phú đặc biệt mạnh mẽ không.
Nếu người chơi tới vây xem thấy không có cảm tình với con nhỏ mới nở, vậy không chỉ có mình đứa nhỏ là lúng túng, mà người làm phụ huynh như hắn, trong lòng cũng sẽ không dễ chịu.
Nội tâm Văn Tinh Diệu đột nhiên nổi lên cảm giác trách nhiệm của người cha già.
Dù vậy, hắn vẫn đồng ý với yêu cầu của người chơi, đồng ý để trứng nở ở trong sân, người nào muốn xem có thể nhìn từ ngoài hàng rào, quan sát ở khoảng cách gần thì thôi khỏi, nhiều người chen chúc.
"[Lê Bạch], ở đây!" Liếc thấy Bạch Lê đang đi về phía nhà mình, Văn Tinh Diệu vẫy tay với cậu, mở cổng sân để Bạch Lê đi vào.
Những người chơi khác: "..." Tiêu chuẩn kép đừng có rõ ràng như vậy chứ, lần này ai còn tin hai người chỉ là quan hệ bạn bè bình thường nữa hả!?
Dựa theo thiết lập của trò chơi, trứng thú cưng sẽ thành công nở ra sau khi ấp đủ mười lăm ngày. Nhưng đến thời gian, nếu cứ để trứng thú cưng ở trong ba lô thì con non bên trong sẽ không tự mình phá xác, mà cần chủ nhân lấy trứng từ trong túi ra đặt bên ngoài, như vậy nó mới có thể nở bình thường.
Được Văn Tinh Diệu đồng ý, Mạc Tụng mở camera phát sóng trực tiếp, còn tạm thời đổi tên phòng phát sóng của mình từ "Nhật ký hàng ngày trong "Vùng đất điền viên"" thành " "Vùng đất điền viên" - Ghi chép trứng thứ cưng phá xác lần thứ nhất ", thấy tiêu đề, cư dân mạng không nghĩ ngợi gì mà vọt vào luôn.
Trong khu bình luận là đủ các loại suy đoán đối với chủng loại thú cưng sắp nở, còn có người bắt đầu điên cuồng ném quà donate, nói là quà tặng cho con non sắp sinh, nhắc Mạc Tụng sau khi livestream kết thúc phải nhớ giao chút tấm lòng này của bọn họ cho cha ruột của đứa nhỏ, cũng chính là anh đại [Yêu Tinh].
Loại hành vi lạ lùng này khiến Mạc Tụng nhìn mà dở khóc dở cười, cuối cùng vẫn đồng ý với bọn họ.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng, Văn Tinh Diệu cùng Bạch Lê đi đến dưới giàn dây leo do chính tay hắn dựng, người chơi bên ngoài sân cũng di chuyển theo hai người.
Quả trứng hình tròn với hoa văn màu vàng kim được lấy từ trong ba lô ra, theo cùng còn có một cái đệm mềm màu trắng. Sau khi Văn Tinh Diệu đặt cố định quả trứng lên trên đệm, để đầu nhỏ hướng lên trên xong, tất cả mọi người nhìn thấy, quả trứng thú cưng yên lặng lắc lư trái phải mấy cái.
"Động rồi! Có chuyển động rồi!" Có người dùng sức tóm lấy tay bạn mình bên cạnh, hưng phấn la lên.
"Rồi rồi, thấy rồi, ông kích động như thế làm gì, không thấy hai người làm cha bên trong đều rất bình tĩnh sao?" Người bạn kia bị túm đau, tức giận kéo tay đối phương xuống, bình tĩnh nói.
Hồn nhiên không biết, giọng nói tưởng là nhỏ của mình, đã bị hai người được nhắc đến nghe rõ rành rành.
Trong lòng Văn Tinh Diệu đánh thịch một cái, như là bị nói trúng bí mật thầm kín, vành tai giấu trong mái tóc nóng lên. Hắn nhanh chóng liếc Bạch Lê một cái, lại phát hiện đối phương thấy lới này khá thú vị, còn bật cười.
Văn Tinh Diệu: "?" Hắn bỏ lỡ cái gì rồi à, sao Bạch Lê lại cười?
Dáng vẻ sững sờ ngơ ngác của Văn Tinh Diệu quá rõ ràng, chẳng mấy chốc đã bị Bạch Lê để ý, cậu nín cười thì thầm giải thích nguyên nhân vì sao mình cười như vậy: "Tôi nghĩ thử, thấy bọn họ nói vậy cũng không sai, trò chơi này là do tôi thiết kế, trứng thú cưng cũng coi như là tôi sáng tạo ra, lại bị anh mở được trong hộp quà, một là người tạo ra, một là người nuôi dưỡng, thế không phải là hai người cha à?"
"Ha ha, mà nói vậy, tôi chính là ba của tất cả thú cưng trong game nha!" Bạch Lê còn đổ thêm dầu vào lửa, không hề biết trái tim bạn tốt bên cạnh đã bắt đầu đập loạn lên.
"Khụ khụ." Cuối cùng, Văn Tinh Diệu chỉ có thể ho khan một tiếng để hóa giải bầu không khí ngượng ngùng lúc này, "Giờ chúng ta chờ nó phá vỏ thôi."
Không chỉ hai người họ, mà tất cả những người chơi có mặt ở đây cùng khán giả đang xem live đầu nín thở tập trung tinh thần, cùng chờ đợi khoảnh khắc con non phá vỏ chui ra.
Động tĩnh của quả trứng càng lúc càng lớn, tần suất lay động cũng càng lúc càng nhanh, sau chứng năm phút đồng hồ, Văn Tinh Diệu nghe thấy tiếng vỏ trứng vỡ, lần theo tiếng động đi tìm, phát hiện trên đỉnh quả trứng đã có một vết nứt nhỏ.
Theo thời gian trôi qua, vết nứt càng lúc càng lớn, có thứ gì đó từ bên trong không ngừng xô đẩy, làm vỏ trứng rạn ra như hình một tấm lưới. Sau đó lớp màng bên trong vỏ trứng hoàn toàn rách ra, một móng vuốt nhỏ xù lông thò ra bên ngoài thăm dò.
Bộ lông màu cam nhạt vẫn còn hơi ẩm, đệm chân màu hồng phấn mềm mại đặc biệt bắt mắt, khiến người ta hận không thể cắn lên đó một cái. Móng vuốt giấu bên trong đệm thịt, đang không ngừng co vào duỗi ra, dường như là đang làm quen với hoàn cảnh mới, hoàn toàn khác với trong vỏ trứng lúc này.
Con non bên trong còn chưa lộ ra hoàn toàn, mà trong lòng Văn Tinh Diệu đã dâng lên một dự cảm không được tốt lắm. Không thể nào... Hắn cứ có cảm giác, dáng vẻ con non sẽ không giống chút nào với trong tưởng tượng của hắn.
Rất nhanh, dự cảm không lành này đã biến thành sự thật, một con mèo nhỏ lông xù từ trong vỏ trứng bò ra, lung lay đứng bên cạnh vỏ trứng, gặm vỏ trứng kêu "Răng rắc", còn kêu meo meo mấy tiếng mềm nhũn.
"Ồ ra rồi." Bạch Lê ngồi bên cạnh nhỏ giọng cảm thán một câu, lúc nhìn về phía Văn Tinh Diệu, ánh mắt còn mang theo ý cười.
"Ồ ra rồi!" Người chơi vây xem bên ngoài cũng phát ra tiếng cảm thán y hệt, nhưng suy nghĩ trong đầu bọn họ lúc này không hề giống với Bạch Lê, ánh mắt nhìn Văn Tinh Diệu đầy thương cảm.
Trong phòng phát sóng trực tiếp thậm chí còn cả khán giả cảm thấy đáng tiếc cho quả trứng thú cưng đầu tiên này.
"Cứ tưởng quả trứng thú cưng đầu tiên sẽ nở ra con nào đó cực kỳ hi hữu, ví dụ như là rồng trong thần thoại Trái Đất cổ chẳng hạn, không thì ra một con mãnh thú cũng được, cuối cùng lại chỉ có một nhóc mèo con, thực khiến người ta thất vọng mà..."
"Quả nhiên, không phải lúc nào anh đại cũng gặp may, cho dù anh ta có may mắn lấy được một quả trứng thú cưng thì sao nào, còn không phải chỉ nở ra được một con thú cưng yếu ớt chẳng làm được gì đấy à? Mèo con... Tôi thực sự không nghĩ ra, nó có thể phát huy tác dùng gì trong trò chơi."
"Mèo đã làm gì sai à, mèo rất đáng yêu đó, có được chưa!? Tại sao mấy người lại có ác ý lớn như vậy đối với một bé mèo nhỏ bé yếu ớt chứ, để nó vui vẻ lớn lên bên người anh đại không được sao?"
"Thím bên trên nói đúng đó! Tôi không tin có chuyện, mèo nhỏ lại chẳng có tác dụng gì, anh đại cố lên, nuôi bé nó thật tốt, để sau này bé nó làm mấy tên nói xấu mình phải sáng mắt ra!"
"Aiz, nói cho cùng, vẫn thấy có chút thất vọng, chúc phúc cho quả trứng thú cưng tiếp theo của anh đại vậy!"
"..."
Trong khu bình luận, kiểu comment nào cũng có, không ít khán giả đều tỏ ra thất vọng, nhưng cũng có comment an ủi cùng cổ vũ cho Văn Tinh Diệu.
Mà lúc này, Văn Tinh Diệu hoàn toàn không có tâm tư để ý đến suy nghĩ của những người khác, thấy mèo con ăn hết vỏ trứng xong chậm rãi nhích về phía mình, hắn lại nghĩ đến anh mắt ban nãy của Bạch Lê, cả người như có một luồng khí nóng không ngừng dâng lên, nghĩ mãi không ra, tại sao dáng vẻ kỳ con non của mình lại xuất hiện trong trò chơi.
... Cũng không thể nói là giống "Chí Tôn" một trăm phần trăm, ít nhất thì ở chóp đuôi mèo nhỏ không có ngọn lửa bốc lên, nhưng những chỗ khác thực sự là giống như lau như ly, làm hắn sinh ra một loại ảo giác kỳ diệu, mình thực sự có con trai, máu mủ ruột già.
Chỉ có cha con ruột mới có bộ gien tương đồng đến vậy!
Văn Tinh Diệu nhìn về phía Bạch Lê, Bạch Lê mỉm cười lắc đầu với hắn. Đây là đang nói cho hắn biết, chuyện này không liên quan gì đến cậu hết, chủng loại động vật nở ra từ trứng thú cưng không phải kết quả của hành vi thao tác ngầm nào cả.
Đây chính là số mệnh.
Văn Tinh Diệu thản nhiên tiếp nhận "Sự sắp đặt của vận mệnh", tư thế vụng về ngốc nghếch ôm mèo nhỏ vào trong tay, khi mèo con hít hít mũi, bày tỏ ý muốn thân thiết, hắn do dự mấy giây, sau đó chậm rãi cúi đầu, dùng chóp mũi của mình cụng khẽ với mèo con một cái.
Xem tất tần tật quá trình từ đầu đến cuối ở khoảng cách gần, Bạch Lê bày tỏ: Mai mốt Văn Tinh Diệu nhất định sẽ là một "Người cha" tốt.
Ống kính camera của phòng phát sóng trực tiếp ghi lại hình ảnh này một cách chân thực, không biết từ bao giờ, tiếng than thở tiếc nuối trong khu bình luận đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một loại cảm xúc khác.
"Ừm... Nói thế nào nhỉ, sao tôi lại thấy sống mũi cay cay, trong lòng có loại cảm động khó mà giải thích được!"
"Chậc, có lẽ đây chính là "Sự dịu dàng của người đàn ông sắt đá" trong truyền thuyết đấy, đàn ông cơ bắp phối với mèo con, sẽ tạo thành một phản ứng hóa học đặc biệt nào đó, chắc là vậy rồi!"
"Hức hức, đột nhiên cảm thấy bé mèo mềm mềm cute cũng không có gì là xấu cả, anh đại [Yêu Tinh] giàu tiền như vậy, chỉ cần có thêm vợ đẹp bên cạnh nữa thôi."
"Cười ẻ, lấy đâu ra vợ đẹp thế hả, không nghe anh đại [Yêu tinh] đọc giới thiệu lai lịch thú cưng à, nó là con đực... Đậu má! Hóa ra nó là sư tử à??!!"
"Sư tử nhà ai lúc bé mà lại trông thế này chứ!"
Khán giả xem live không thể bình tĩnh nổi nữa.
- --o0o---
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT