Hai ngày trước ngày diễn ra buổi tiệc quyên góp, Mạnh Hùng tìm đến nhà Tư Lan.
Hiện tại cả hai vẫn chưa thể hoán đổi lại với nhau, Tư Lan cho rằng Mạnh Hùng đến là vì chuyện lần trước.
Vốn không biết phải giải thích thế nào khi Tuyết Lan cứ một mực nhận lấy nhiệm vụ.
Nhưng không anh đến mang theo một mệnh lệnh khác.
"Tổng bộ vừa biết tin Trần Bình vẫn còn để lại trong ngân hàng Đông Dương 25 cây vàng.
Cấp trên muốn chúng ta tìm cách lấy nó đưa về Bắc Thành, anh cần em giúp đỡ."
Tuyết Lan ngồi bên cạnh nghe được lời này thì không biết nói gì hơn, Dương Lục Khiết trước giết người sau vắt của, một chút cũng không chừa lại.
Tư Lan có chút do dự nhìn người đối diện, nhưng người cô nhìn không phải Mạnh Hùng mà là Tuyết Lan đang ngồi bên cạnh anh.
Nhận được cái gật đầu đồng ý từ cô, Tư Lan lúc này mới đáp ứng Mạnh Hùng.
"Được, em có thể giúp nhưng mọi người phải nghe theo kế hoạch của em.
Vàng ở ngân hàng Đông Dương không phải nói muốn lấy liền lấy."
"Phải mất bao lâu, tổng bộ muốn càng nhanh càng tốt."
"Tạm thời anh về đi lên kế hoạch xong em sẽ báo lại."
Mạnh Hùng cũng không nói gì thêm đứng lên rời đi, anh biết tình hình hiện tại anh không thể ở đây quá lâu, sẽ khiến người khác nghi ngờ.
Ra đến cửa nhịn không được vẫn là quay lại hỏi.
"Tư Lan nhiệm vụ đó em thật sự muốn chấp hành sao?"
"Anh cho rằng bọn họ sẽ để cho em có quyền chọn lựa sao?"
Mạnh Hùng im lặng không lên tiếng, nhìn cô không biết nên nói gì rồi rời đi.
Đúng bọn họ đi con đường này, không thể lựa chọn việc nhận hay không nhận nhiệm vụ mà tổ chức giao phó.
Đối với mọi nhiệm vụ được giao, bọn họ chỉ có hoàn thành hay không hoàn thành mà thôi.
"Tuyết Lan cô tính thế nào?"
Người vừa đi Tư Lan đã đóng cửa vội vào nhà hỏi cô.
Tuyết Lan có chút suy tư, 25 cây vàng không biết Trần Bình lấy ở đây ra nhưng nó là một số vàng lớn.
"Muốn lấy tiền từ ngân hàng ra cô phải tìm vợ của Trần Bình, để bà ta danh chính ngôn thuận dẫn cô đi lấy."
Tiếp đó cô lên kế hoạch hướng dẫn cho Tư Lan.
Đầu tiên để cô ấy lấy danh nghĩa của buổi dạ tiệc, đích thân đến nhà mang theo thiệp mời, mời vợ của Trần Bình tham gia.
Tiếp theo lại tiết lộ cho bà ta biết chồng bà ta trước khi chết, đã giấu 25 cây và trong ngân hàng Đông Dương.
Mà số tiền này là do buôn bán bạch phiến cùng giao dịch bất hợp pháp mới có.
Bây giờ Phủ Đầu Rồng đã biết, nếu bà ta lấy nó quyên góp toàn bộ trong đêm tiệc cho chính phủ, thì chuyện chồng bà ta đã làm chính phủ sẽ mắt nhắm mắt mở xem như không thấy.
Nhưng nếu bà ta muốn chiếm làm của riêng, vậy những tội trạng mà chồng ta ta đã làm, người thừa hướng số tiền bất hợp pháp là bà ta phải chịu truy cứu trách nhiệm trước pháp luật.
Vợ của Trần Bình nghe xong thì sợ hãi không thôi, bà ta vội vàng đồng ý sẽ lấy nó giao lại cho Phủ Đầu Rồng.
Sáng hôm đó cô cùng Tư Lan và vợ Trần Bình đến ngân hàng Đông Dương.
Vì có mang theo giấy báo tử của Trần Bình, cùng giấy chứng nhận hôn nhân giữa hai người, cho nên rất nhanh liền có thể lấy vàng ra.
Mạnh Hùng cùng Ba Toàn và quân Bắc Thành đã đợi sẵn.
Bọn họ lên kế hoạch dàn dựng một vụ cướp giữa đường, như vậy có thể thuận lợi mang vàng đi.
Khi xe của bọn họ đi qua một đoạn đường vắng, lập tức bị một nhóm người bịt mặt tấn công.
Năm Thương vợ của Trần Bình bị dọa cho hoảng sợ bắt đầu la hét, chỉ có Tư Lan vẫn ngồi im như tượng không phản ứng gì.
"Kịch hay bắt đầu rồi, Tư Lan chúng ta chơi cá cược đi, xem thử ai thắng."
Đang có người trong xe Tư Lan không thể lên tiếng nói chuyện với cô được, chỉ có thể nhìn ra ngoài cửa xe.
Bên ngoài tiếng súng rền vang, đạn bay khắp nơi.
Cô làm sao có thể để số vàng này rơi vào tay Dương Lục Khiết được.
Cho nên đêm qua cô đã bảo Tư Lan gọi điện cho Phạm Tuấn, nói với anh quân Bắc Thành sẽ cướp vàng trên đoạn đường này.
Phạm Tuấn sớm đã cho người mai phục xung quanh, thấy tình hình bất ổn Ba Toàn lệnh cho tất cả rút quân, trong lòng dấy lên nghi ngờ vì sao kế hoạch của bọn họ lại bị bên Nam Thành biết được.
Chuyến đi lần này bọn họ bị thương không ít, vàng rơi vào tay quân Nam Thành tất cả đều thành công cốc.
"Không sao chứ?"
Phạm Tuấn đi đến mở cửa xe hỏi thăm cô, Tư Lan không phải cô, cô ấy sẽ không có những hành động hay lời nói gẫn gũi anh.
Trước lời hỏi thăm của anh chỉ chưng ra vẻ mặt lãnh đạm.
"Không có việc gì."
Tuyết Lan ngồi bên cạnh thì ngược lại, cô nhớ anh muốn chết vội nhào đến ôm lấy cổ anh.
"Sao giờ anh mới đến huhu người ta bị dọa sợ chết luôn."
Anh đột nhiên cảm thấy cả người có chút nặng, giống như có cái gì đó kéo lấy cổ anh vậy.
"Vàng ở đây, anh mang đi đi tôi còn có việc phải chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay."
Tư Lan đẩy một cái hộp gỗ lớn về phía anh, Phạm Tuấn mở ra xem, xác nhận bên trong đúng là vàng thật mới nhận lấy.
Thực ra anh vẫn không thể hiểu nổi, sau khi đi Phong Dinh về anh bắt đầu cho người điều tra lại về cô.
Cũng tránh không gặp cô, bởi vì anh sợ một khi anh gặp cô rồi sẽ bị cô làm ảnh hưởng đến những phán đoán của mình.
Chỉ là anh không ngờ đêm qua cô vậy mà gọi điện cho anh, nói cho anh biết Trần Bình có một số vàng gửi trong ngân hàng, cô sẽ đi lấy nó.
Nhưng quân Bắc Thành cũng sẽ cướp, bảo anh đến nơi này đợi sẵn, có thể giữ được vàng hay không còn tùy thuộc vào anh.
Nếu những suy luận của anh trước đó về mục đích của cô là đúng, vậy hành động của cô bây giờ tính là gì đây.
Hơn nữa vì sao anh cảm thấy, thái độ của cô đối với anh khác hoàn toàn so với lúc trước khi anh đi.
Chẳng lẽ cô đã biết anh đang điều tra cô sao.
"Có cần tôi cử người đưa em về không?"
"Không cần xe cũng không có sao, anh đưa vị phu nhân này về là được."
Nói mới để ý trên xe ở vị trí ghế phụ vẫn còn có vợ của Trần Bình, đang ngồi co ro ôm lấy đầu trong bàng hoàng và sợ hãi.
Tư Lan cứ thế rời đi, anh giao cho Tấn Dũng nhiệm vụ hộ tống vợ của Trần Bình về nhà, còn mình và Lâm Bắc cùng những người khác mang vàng đến Phủ Đầu Rồng.
Nhìn chiếc xe của cô đã khuất xa, trong lòng anh cảm thấy Tư Lan hôm nay vô cùng xa lạ.
"Anh đừng có đứng đừ ra đó mà nhìn nữa, em ở đây này."
Tuyết Lan hiện tại không có bị ràng buộc, cho nên cô đương nhiên là ở lại đi theo anh rồi.
"Em mỏi chân quá, cõng em một tí nha."
Nói xong cô cũng không có đợi người ta có đồng ý hay không, nhảy thẳng lên lưng anh.
Phạm Tuấn vừa bước được vài bước chân đột nhiên hơi khụy xuống, anh cảm thấy lưng mình nặng trĩu.
Kỳ lạ sao cứ có cảm giác như bản thân đang cõng cái gì trên lưng vậy chứ.
Cô nằm trên tấm lưng vững chắc của anh, cảm nhận được hơi ấm truyền đến, cả linh hồn điều muốn bay bỗng.
Lại nhớ mấy ngày nay anh đi điều tra về Tư Lan làm cô thấy đau đầu, cô bắt đầu tự lẩm bẩm một mình.
"Anh có thể đừng điều tra về vụ án đó nữa có được không.
Nếu anh còn tra nữa thì sẽ mất vợ đó, anh định tống vợ mình vào tù hay sao, anh đúng là không có chút lương tâm nào mà.
Đi cũng không thèm gọi điện về hỏi thăm, về cũng không thèm đến gặp.
Trước đó còn nói cái gì mà dự trữ dương khí đợi anh về.
Dương khí hết từ lâu rồi, lần trước còn thiếu một cái hôn, hôm nay anh phải bù cho em đó."
Cô theo anh đi đến dinh tổng thống, nhìn thấy số vàng Dương Trác có chút kinh ngạc nhìn anh.
"Cái này cháu lấy ở đâu ra?"
Hành động lần này gấp rút, hơn nữa anh cũng có chút hoài nghi cô, cho nên chưa có báo lại với ông đã tự hành động.
"Là của Trần Bình cất giữ trong ngân hàng Đông Dương.
Hôm nay Tư Lan cùng vợ ông ta đến ngân hàng để lấy, trên đường trở về gặp quân Bắc Thành muốn cướp đi."
Tư Lan nghe đến cái tên này Dương Trác thoáng thả lỏng, cô gái này thật sự có năng lực, xem ra mọi việc đã được cô tiên liệu trước.
Nếu không làm sao Phạm Tuấn có thể lấy được số vàng này mang về đây.
Trước đó cô đã từng hứa sẽ giúp ông lấp đầy ngân sách, ông vẫn còn nữa tin nữa ngờ, bây giờ xem ra cô là thật lòng muốn giúp bọn họ.
"Cô Tư Lan đâu sao cô ấy không đến cùng cháu?"
"Cô ấy còn phải chuẩn bị cho buổi tiệc tối nay nên đã đến phòng trà rồi ạ."
"Đêm nay cháu cũng đi đi, xem như thay mặt cho ta, còn nữa nhớ bảo vệ cho cô ấy cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện gì.
Quân Bắc Thành có thể ngang nhiên cướp vàng, cũng có thể sẽ để mắt đến buổi tiệc."
"Cháu sẽ phái thêm người đến đó."
Phạm Tuấn xong việc thì rời đi, thật ra anh vẫn còn muốn hỏi chú mình, hôm đó cô đã nói gì với ông ấy, cũng muốn nhắc nhở ông ấy cẩn thận đừng tiếp xúc với cô quá nhiều.
Nhưng nghĩ lại cho đến bây giờ mọi thứ chỉ là suy đoán của anh, không có chứng cứ xác thực thì không thể khiến chú ấy tin tưởng lời anh nói được.
Tuyết Lan từ khi đi vào đây đã không còn theo anh nữa.
Cô đi dạo một vòng xung quanh nơi này, đến tất cả các tầng, gặp nhận viên nào cô cũng lại gần xem bọn họ có đang làm gì mờ ám hay không, đặc biệt là thư ký của Dương Trác người có thể tiếp xúc với ông ấy nhiều nhất.
Quan sát cả một buổi vẫn không thấy ông ta có chỗ nào đáng nghi, chỉ có thể chán nản đi đến phòng tra tìm Tư Lan.