Trong đêm tối, hơi thở của y lộ vẻ dồn dập, chẳng biết là vì không thể đả thông cho cô hay vì phẫn nộ. Đêm tối như này, chẳng lẽ không phải y nên tận hứng hưởng thụ sao? Tại sao chủ đề của bọn họ đều xoay quanh người khác? Y tức giận, kéo chân cô vòng qua lưng mình, lạnh lùng đáp: “Nói cho cô cũng không sao, nó đang ở Thái Thượng thần cung, tiếp tục làm quốc sư của nó.”

Liên Đăng kinh ngạc đến ngây người. Tin tức này tựa như vạn tiễn xuyên tim. Cô vốn tưởng chàng ta đang phiêu bạt ở đâu đó, không rõ sống chết. Không ngờ chàng ta đã trở lại Thái Thượng thần cung. Đúng vậy, nếu chàng ta nhận lệnh hoàng đế tiêu diệt Định vương thì sự phản bội của Phương Châu đương nhiên cũng là giả. Chàng ta trở về, bỏ cô lại nơi này, trở về một mình…

Cô bỗng thấy sống không còn gì luyến tiếc. Cô một lòng giữ mình vì chàng ta, còn chàng ta lại vứt cô cho con quái vật này. Cô biết sống tiếp kiểu gì đây? Kéo dài hơi tàn, trở thành đồ chơi của thầy trò bọn họ ư? Rốt cuộc cô có nên tin lời y không? Biết đâu y muốn li gián nên mới cố tình nói như thế.

Liên Đăng bỗng bừng tỉnh, y đã “tiến quân đến sát thành”. Cô cuống quýt đẩy bụng y ra, lắp bắp: “Lần trước Lâm Uyên làm cùng tôi… chàng đã mất một nửa công lực. Quốc sư phải nghĩ cho kĩ, tôi sẽ hút tu vi của các người. Tôi đã có nội lực của chàng rồi, hút thêm của quốc sư nữa thì cả quốc sư và chàng đều không phải đối thủ của tôi, đến lúc đó biết làm sao đây? Quốc sư… Quốc sư tuyệt đối… không được tùy tiện bất cẩn.”

Đã lúc này rồi cô còn nói với y mấy vấn đề thực tế làm gì nữa? Nhưng những điều cô nói đều không sai, y cũng từng cân nhắc khả năng ấy. Nhưng tình hình lúc này như tên đã vào cung, cơ thể y cũng có ước ao của riêng nó. Y nâng eo cô lên, mơn trớn, trêu chọc, chỉ thêm chút nữa thôi là sự đã thành. Y cắn chặt răng, cố gắng hành động theo kế hoạch ban đầu. Liên Đăng lại ra sức vặn vẹo: “Tôi sẽ hút khô quốc sư thành cái cây già héo rũ. Chỉ vì hoan lạc nhất thời mà phải trở lại mười tám tầng địa ngục, có đáng không?”

Đây quả là câu nói đánh thức người ta từ trong cơn mơ. Y dừng lại, tiến thoái lưỡng nan. Y giữ chặt tay cô, không nói gì, chỉ bắt cô nhìn tình trạng của y lúc này.

Cô nắm trong tay, xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất: “Quốc sư cố nhịn đi, nhỏ không nhịn đại mưu tắc loạn…”

Y bỗng vòng tay ôm cổ cô, đè cô vào trong lồng ngực y: “Theo lời cô thì tôi sẽ vĩnh viễn không thể chung chăn chung gối với cô ư?”

Liên Đăng phải cố nhịn mới không bật thốt chửi thề. Cô đâu phải người ai cũng có thể lấy làm chồng. Tại sao cô phải chung chăn gối với hai người đàn ông? Họ lại còn là thầy trò nữa. Nghĩ thôi đã khiến người ta ứa máu.

Cũng may mà y vẫn biết lùi chuyện này để tiến chuyện khác, bàn tay y trở nên dịu dàng, nhẹ nhàng vuốt ve vành tai và cần cổ cô: “Chỉ mi mi thì sẽ không làm hao tổn công lực chứ?” Đương nhiên, cô không có bất cứ quyền phát biểu ý kiến nào hết. Y thở hắt một hơi, áp trán lên trán cô: “Nếu cô biểu hiện tốt thì có thể bỏ chuyện chăn gối, thế nào?”

Biểu hiện tốt là sao? Cô ngần ngừ, chạm khẽ lên môi y.

Y không hài lòng: “Cô mi mi nó như thế nào?”

Liên Đăng lửa giận đầy bụng mà không thể nổi cơn, chỉ đành hôn lại lần nữa. Lần này, cô dừng lại rất lâu để lừa y, đang định rời đi thì bị y mạnh mẽ giữ lại. Lưỡi y khẽ cạy răng cô, thấy cô không hợp tác, y bóp mạnh eo cô. Liên Đăng hoảng hốt hô lên, y thừa cơ tiến vào.

Thôi, cứ coi y là Lâm Uyên, không nghĩ gì nữa, chờ qua cửa ải này đã rồi tính sau! So với trinh trắng thì hôn thôi chẳng là gì hết. Liên Đăng thả lỏng, cố đáp lại y. Y rất cao hứng, hôn cô triền miên, dữ dội. Lòng cô càng chua xót hơn. Cô nhớ tới Lâm Uyên, khi mới nếm mùi tình yêu, chàng ta cũng mặt dày mày dạn giống thế này.

Lửa tình bốc cháy ngùn ngụt, y đè chặt tay cô không cho buông ra. Nụ hôn vô cùng kịch liệt, như đang đọ sức liều chết. Tiếng thở dốc thất thố vang rõ bên tai cô, Sau đó, y gầm nhẹ co rút, nở rộ trong tay cô.

Thì ra vui sướng cực hạn chính là như thế. Y đổ sụp xuống đệm gấm, một tay vẫn ôm cô: “Liên Đăng, bổn tọa ngày càng thích cô mất rồi.”

Liên Đăng xấu hổ gần chết, chỉ đáp qua quýt hai câu rồi đứng dậy rửa tay. Bao chuyện xảy tới liên tiếp khiến tinh thần cô căng như dây đàn, bây giờ mới được thả lỏng, cô lặng lẽ ngồi bệt dưới đất.

Lần này gặp may mắn, nhưng lần sau thì sao? Y đã nảy sinh hứng thú, chưa chắc đã dễ dàng buông tha cho cô. Đầu cô rối như mớ bòng bong, song cũng vô cùng kiên định quyết tâm chạy trốn. Mặc kệ lời y vừa nói có phải sự thật hay không, cô vẫn phải đến Trường An nhìn tận mắt thì mới yên tâm được. Cô cũng chẳng còn biết chặng đường sau này sẽ ra sao, cứ đi bước nào tính bước nấy.

Từ sau đêm ấy, y ngày càng đối xử tốt với cô. Lúc về lều phải xem cô trước tiên, còn mang về cho cô ít đồ ăn đồ chơi, lấy lòng cô hệt như đang dỗ trẻ con. Cô nghĩ trước kia chắc chắn y cũng săn sóc thế này để lừa đứa trẻ ba tuổi trên phố làm người nối nghiệp.

Cô cẩn thận dò hỏi: “Quốc sư còn nhớ tên chàng không?”

Y nhíu mày hồi lâu: “Lúc đó nó còn nhỏ, không nói rõ tên của mình là gì, lúc thì tự xưng là Tam Lang, lúc thì kêu Bảo Nhi. Mấy cái đó đều là biệt danh, thế nên nó không có tên, cứ gọi là Lâm Uyên thôi.”

Liên Đăng lặng thinh. Y bắt đứa trẻ còn nhỏ như thế phải rời xa mẹ. Khi ấy, chàng còn chưa biết gì hết. Không phải chàng ta không có tên, không có gương mặt của mình mà là y đã cưỡng ép phó thác cho chàng, sau đó còn không biết ngượng mà tuyên bố tất cả đều bắt nguồn từ y.

Tranh luận với người có tuổi thật sự rất khó. Sau khi hai cánh tay khỏi hẳn, cô bắt đầu chuẩn bị cho việc chạy trốn. Một hôm nọ, vừa khéo y phải ra ngoài, mãi đến giờ Dậu chưa thấy về. Cô đứng trước màn cửa nhìn ra, ngoài trời bắt đầu đổ tuyết. Bông tuyết bay lả tả, không lâu sau đã phủ trắng đỉnh núi. (giờ Dậu: 5-7 giờ chiều)

Liên Đăng thấp thoáng nghe thấy tiếng đế giày giẫm lên cỏ khô, người ấy di chuyển rất nhanh, ngay gần đây thôi. Cô ngoái lại nhìn, lính canh lều bỗng ngã quỵ xuống, mười người áo đen vọt tới, đánh về phía Hạ quan cách đó hơn hai trượng. (1 trượng ~3,33m)

Liên Đăng kinh ngạc. Cô không biết người tới là ai. Đang lần chần thì nghe thấy Đàm Nô gọi: “Đừng ngây ra nữa, chạy mau!”

Lòng cô mừng rỡ. Nhưng Hạ quan không phải người mà chỉ mấy tay tử sĩ đã có thể giải quyết được. Anh ta ra tay không chút lưu tình, bọn cô còn chưa đi được bao xa thì anh ta đã đuổi tới trước mặt.

Quốc sư có thể quay lại bất cứ lúc nào, phải tốc chiến tốc thắng. Đàm Nô rút đao nghênh chiến, ai ngờ đao còn chưa rời vỏ thì thiết trảo sắc bén của Hạ quan đã bớp chặt cổ Đàm Nô. Liên Đăng thấy vậy, vội vàng phất tay áo bay tới, đánh thẳng vào đầu anh ta. Hạ quan thấy cô hừng hực đánh tới thì lùi bước chống trả, bị cô bắt được cổ tay rồi thuận thế đẩy ra. Vốn tưởng cô sẽ chém đứt tay anh ta, không ngờ cô lại bất chợt đổi hướng, đập mạnh lên huyệt Kiên Tỉnh của anh ta.

Hạ quan bị văng ra xa năm bước, đang định tiến lên thì cô lại giơ tay hô dừng: “Tôi phải đi tìm chàng. Ai cản ắt chết.”

Cô đã có được năm phần công lực của Lâm Uyên, đối phó với quốc sư còn khó khăn chứ đối phó với Hạ quan thì chẳng cần tốn nhiều sức. Hạ quan thấy cô vô cùng quyết liệt, có lẽ cũng niệm tình chủ cũ, không đeo bám nữa mà chỉ nói: “Bọn cô không chạy được đâu. Nếu bị bắt lại thì kết cục sẽ rất thảm đó.”

Thảm đến mức nào? Cùng lắm thì chết một lần. Dù sao chuyện đã đến nước này, ở lại cũng chưa chắc dễ sống. Cô rảo bước về sau, vứt lại câu không cần anh ta nhọc lòng rồi kéo Đàm Nô lên, tung mình nhảy vào trong bóng đêm.

Hai người phi nước đại suốt đường đi, sợ có người đuổi theo, nỗi căng thẳng lấp đầy từng lỗ chân lông. Nhưng lòng cô lại thấy tự do. Cô đã thoát được nơi này, đến Trường An, tìm Tiêu Triều Đô, tìm Chuyển Chuyển. Còn về Lâm Uyên, cô thấy rất mâu thuẫn. Cô vừa mong gặp được chàng ta, lại sợ chàng ta đúng như lời quốc sư nói. Nếu phát hiện ra chàng ta đã phụ bạc cô thì đến lúc đó, cô biết phải làm sao?

Màn đêm buông xuống, con đường cổ vùng ngoại ô vang tiếng vó ngựa lộc cộc, chạy băng băng như gió táp. Trời đã tối đen không nhìn thấy đường, giục ngựa rất nguy hiểm, nhưng hai cô không dám dừng lại, sợ một khi dừng lại là sẽ bị đuổi kịp. Cô đã trốn khỏi đại quân thì sẽ không bao giờ muốn trở lại nơi ấy nữa. Đối diện với lão quốc sư tính tình quái gở ấy quả thực còn khó chịu hơn cả cái chết. Cô thà chạy, chạy không ngừng, chạy đến ngã gãy cổ còn hơn là lọt vào tay y.

Tuyết vẫn đang rơi, táp tới chẳng nguyên do, táp lên mặt vừa lạnh vừa đau. Liên Đăng vẫn mặc kệ, chạy một mạch hai canh giờ, đến khi tuyết lớn đến độ không thể đi được nữa, cô và Đàm Nô mới tìm một túp lều hoang dừng lại nghỉ chân.

Lần chạy trốn này vô cùng chật vật, bởi vì sợ nên Liên Đăng còn không dám đánh lửa, chỉ ôm lấy Đàm Nô, sửa ấm cho nhau. Đàm Nô nói: “Lần này, tôi thật sự rất lo cho muội. Quốc sư tách biệt đại trướng ra, không ai được đến gần. Tôi mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng. Cho dù hai người có cãi vã bất hòa đến đâu thì cũng không thể thành ra như thế được.”

Liên Đăng dựa vào Đàm Nô, thở dài nặng nề: “Tôi kể cho tỷ, có khi tỷ cũng chẳng tin nổi đâu. Ngày ấy, người tôi tìm được ở Biển Đô Khẩu không phải chàng.”

“Hả? Không phải hắn? Muội nói người hiện đang trong quân không phải quốc sư?”

Liên Đăng không biết phải giải thích thế nào: “Là quốc sư, nhưng là đời thứ nhất, người dây dưa không rõ với tôi là đời thứ hai. Người đã chết một trăm hai mươi năm bỗng nhiên sống lại, được tôi mang về đại doanh. Kết quả, ông ta đã giết A gia tôi, nắm giữ đại quân, muốn tranh thiên hạ… Đàm Nô, thật ra người đầu têu mọi chuyện là tôi. Do tôi ngu nên mới hại A gia, hại luôn cả chàng.”

Đàm Nô nghe mà chằng hiểu ra sao, nhưng trải qua nhiều chuyện lạ như vậy, sóng gió lớn đến đâu cô cũng chấp nhận được. Cô khuyên giải: “Muội mới sống được bao năm chứ? Rồi họ bao nhiêu tuổi đầu rồi? Luận quyền mưu, muội há là đối thủ của họ? Mặc kệ quốc sư là người hay ma, tóm lại là chúng ta đã trốn được rồi. Chân trời góc bể, rời khỏi hắn là sẽ có đường sống. Muội nghe tôi, đừng xoắn xuýt quốc sư đời một đời hai gì nữa. Bọn họ đều quá lợi hại, chúng ta không chọc nổi nhưng chẳng lẽ lại không trốn nổi sao? Muội quên hắn đi, tìm người khác, sống cuộc sống thật vui vẻ, đừng phụ tấm lòng A gia muội.”

Nhớ tới Định vương, Liên Đăng lại nghẹn ngào không nói nên lời. Cũng nhờ sự sắp đặt của ông nên hôm nay cô mới có thể trốn thoát. Đến cuối cùng, những người ông để Đàm Nô chỉ huy đã thực sự giúp đỡ cô, bằng không bây giờ cô vẫn đang bị nhốt trong căn lều ấy.

Cô dựa lên vai Đàm Nô, khóc nức nở: “Nếu tôi có thể tiêu diêu tự tại như vậy thì đã chẳng đi đến bước đường này. Tôi thật sự không bỏ được chàng, không biết bây giờ chàng sao rồi. Tỷ đi cùng tôi đến Trường An xem thử. Nếu chàng thật sự yên lòng yên dạ sống ở Thái Thượng thần cung, làm quốc sư của chàng thì lòng tôi cũng nguội lạnh, đời này sẽ không bao giờ gặp lại chàng nữa.”

Nếu người chìm đắm trong tình yêu chịu nghe khuyên bảo thì trên đời đã chẳng có nhiều nam nữ si tình đến thế. Đàm Nô bất đắc dĩ, đành phải đồng ý. Một lúc sau, cô lại nói: “Muội nói xem liệu quốc sư có đuổi theo không? Trong khoảng thời gian này, hắn có từng làm khó muội không?”

Liên Đăng ngượng ngùng khó nói, giống chuyện đêm đó, cô có mặt mũi nào mở lời được đây? Cô đáp qua loa: “Hình như ông ta… có ý với tôi.”

Đàm Nô nghẹn họng: “Gu hai thầy trò hệt nhau cơ à? Muội thu hút mấy thằng già trăm tuổi quá nhỉ?”

Liên Đăng suýt bị Đàm Nô chọc cho phì cười. Trong lúc u ám, có tri kỉ sống nương tựa cùng cô cũng coi như sự an ủi lớn lao trong cuộc đời tăm tối này.

Tuyết ở Trung Nguyên một khi đã rơi thì sẽ mãi chẳng ngừng. Sáng hôm sau, dõi mắt trông chỉ thấy tuyết trắng mênh mang, tuyết đọng phải đến gần một thước (~33cm) mà vẫn chưa có dấu hiệu ngừng rơi. Bọn cô ở lại trong túp lều nhỏ nơi hoang dã, chỉ cần trì hoãn một lúc thôi là sẽ chật vật đi từng bước. Thế là, hai cô lại xoay lên ngựa, thực sự không thể chịu được nữa, đành phải đến thị trấn kế tiếp, tìm một quán trọ nghỉ chân thôi. Tuyết lớn thế này, không ăn uống đủ thì không thể giữ ấm được, làm quá có khi còn chết cóng. Cũng không thể vừa mới thoát khỏi tay quốc sư, còn chưa kịp đến Trường An thì đã chết giữa đường được!

Nhưng ít ra có thể yên tâm là nếu bọn cô không thể lên đường thì cho dù quốc sư có phái truy binh, chúng cũng sẽ gặp phải khó khăn cũng giống bọn cô. Ông trời luôn công bằng. Hơn nữa, Liên Đăng cũng ôm hi vọng sẽ gặp may mắn, cho rằng y sẽ không hao tâm tổn sức chỉ vì chuyện cô bỏ trốn. Cô chỉ đang như chim sợ cành cong, tự mình dọa mình mà thôi.

Bôn ba lặn lội, cuối cùng cũng đến một thị trấn tên là Vạn Tượng. Tuyết lớn che kín cửa, người đi đường cũng thưa thót, thỉnh thoảng mới thấy một hai ông già bán than để hỏi thăm chỗ nào có quán trọ. Ông lão giơ tay chỉ về hướng Đông, ở đầu bên kia con đường đá.

Hai cô giũ lớp tuyết đọng trên người đi về hướng Đông. Nhà cửa hai bên đường phủ kín tuyết, trời đất trắng xóa làm không phân biệt nổi đâu là đường đâu là kênh mương. Qua một cây cầu gỗ, đi qua một quảng trường rộng lớn, phía trước chính là quán trọ. Liên Đăng chà xát ngón tay đã đông cứng, lòng dâng chút hi vọng.

Một cơn gió chợt cuốn qua, tuyết bay tán loạn làm mờ mắt. Cô giơ tay che đi, chờ gió lặng mới lại nhìn, chẳng biết từ lúc nào, bọn cô đã bị bao vây tứ phía. Mười người mặc áo trắng, tay cầm hoành đao đang đứng ở xa xa. Cô hoảng sợ ngoảnh lại nhìn Đàm Nô, hai người đánh mắt ra hiệu, đang định phá muôn trùng vây, mở đường máu thì một người bỗng đi đến trước mặt. Người ấy khoác áo choàng màu sen xanh, bởi vì mũ trùm rất thấp nên không thấy rõ mặt mày. Đứng giữa đất trời băng tuyết, tư thái ấy còn lạnh lẽo cứng rắn hơn cả đao kiếm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play