Liên Đăng sợ mất hồn mất vía, muốn đẩy y ra nhưng cánh tay lại không đủ sức. Cô vừa định quay mặt đi thì y đã đoán được từ trước, tóm cằm cô, bắt cô phải hé miệng. Cô lại muốn cắn y. Song, y là người tính toán tỉ mỉ, chặn hết các khả năng có thể xảy ra, Liên Đăng muốn cắn răng còn chẳng được.

Nụ hôn cưỡng ép chẳng có gì tốt đẹp. Cô chỉ thấy buồn nôn, vậy mà y lại hôn rất chăm chú giống như đứa trẻ mới vào trường học, tràn đầy hứng thú với bút, mực, giấy, nghiên. Trước đấy, hôn chỉ là môi dán môi, y không hề nghiên cứu điều kì diệu trong đó. Bây giờ, cô đang trong tay y, không còn vỏ bọc, không cần phải lo có chỗ nào làm sai khiến cô nghi ngờ. Dù sao y cũng đã là mẻ chẳng sợ nứt, cô thích hay ghét đều được, y chỉ muốn hôn cô.

Y vẫn nhớ hôm đó nghị sự trong lều Định vương, lúc đi ra, cô đang chắp tay sau lưng đứng gần đó chờ y. Trông thấy y, cô đút miếng hoa quả vào miệng y, nhìn y với ăn xong với vẻ ngóng trông rồi bắt đầu chu môi đòi mi mi. Y hơi ngại, làm như không trông thấy, chỉ ngửa đầu ngắm mây trôi. Dáng người cô thấp, không với tới nên bèn bám vào cánh tay y ra sức nhảy lên. Khi ấy, y cảm thấy rất buồn cười, nhảy rồi mà vẫn không tới, làm sao đây? Y không nỡ nhìn cô cuống lên như thế, đành cúi đầu hôn phớt lên môi cô. Chỉ một thoáng ấy thôi đã khiến trái tim khô cằn của y bỗng đâm chồi nảy lộc, biết rung động, biết đau đớn, tất cả đều do cô khơi gợi lên. Nếu cô đã gây họa thì phải chịu trách nhiệm đến cùng. Cô muốn toàn thân rút lui là không thể nào. Trừ phi cô chết, hoặc giả, y chết.

Trước giờ, thứ y đã muốn thì không cần sự đồng ý của người khác. Cô thuộc về ai? Cô không thuộc về ai hết. Cô yêu một Lâm Uyên khác. Nhưng ngay cả chàng ta cũng do y tạo ra, vậy thì họ có cớ gì để chống lại y? Hình như vì một cô gái mà khiến thầy trò bất hòa không có lợi cho lắm, nhưng chuyện đó có thể thương lượng thêm. Nếu dùng cả giang sơn để trao đổi thì chắc là vụ đổi chác này vẫn thực hiện được!

Y rất để ý cảm giác của cô, tuy cô không hề tình nguyện nhưng y vẫn vô cùng thỏa mãn. Dưới lớp xiêm áo của cô là đường cong hoàn mĩ, cũng là nỗi khát vọng của y. Có lẽ rượu có thể thật sự làm mất lí trí, y dần thấy khó kiềm chế được bản thân. Hơi thở cô mỏng manh tựa lan tựa quế chui vào đầu y, quấy nhiễu tâm trí y. Y cởi đai lưng của cô, chẳng hề để ý sự phản kháng của cô, thò tay vào.

Người cô căng cứng, tiếng nức nở nghẹn ngào phát ra từ mũi, nghe vô cùng đáng thương. Cô vung nắm đấm muốn chống cự nhưng lại bị y tóm được, không thể động đậy. Hắn rời khỏi môi cô, nheo mắt nhìn cô. Đôi môi son quả thật vô cùng mê quyến rũ, khiến người ta muốn nhấm nháp mãi thôi. Y khẽ thở dài: “Liên Đăng, tôi có điểm nào không tốt khiến cô không thích tôi.”

Cô run run đáp: “Tôi có người trong lòng rồi, Quốc sư không được chạm vào tôi.”

“Nhưng rõ ràng mới hai ngày trước cô còn nói cô yêu tôi. Thế nên tôi đã tưởng thật, tôi cũng yêu cô.” Y thoáng cười.

Cô gào khóc chói tai tựa như gặp ma, nói năng lộn xộn: “Không, không phải quốc sư, quốc sư không phải chàng… Người tôi yêu là chàng!” Kì thực đến sau cùng, cô vẫn hoàn toàn chẳng biết “chàng” là ai. Y mỉm cười, đó chỉ là một kẻ vô danh đã lấy tên của y sống hơn một trăm năm.

“Cô có thể thử thay đổi xem sao. Tôi chính là nó, nó chính là tôi. Cô yêu nó cũng giống yêu tôi, sao phải phân chia rạch ròi như thế!” Y đặt cô lên chiếu, cúi người hôn lên cổ cô: “Hôm nay có thể thử xem…”

Không cần nói cũng biết y muốn thử cái gì. Liên Đăng kinh hoàng muốn ngất đi. Cô không ngờ mình sẽ gặp phải chuyện vô sỉ này. Cô ra sức phản kháng, tiếc là đối với y, võ công của cô chỉ như mèo cào. Y chỉ tùy ý vung tay đã có thể hóa giải chiêu thức tấn công của cô.

Cô gần như tuyệt vọng, có lẽ đây thật sự tai kiếp khó thoát. Nếu sự trong sạch bị hủy trong tay y, cô không còn mặt mũi nào sống tiếp nữa. Cô túm chặt cổ áo, hét chói tai: “Tôi không tình nguyện, quốc sư không thể cưỡng ép tôi.”

Quả nhiên, y dừng lại, cau mày nhìn cô: “Không tình nguyện?”

Cô đã nhìn thấy hi vọng, vội gật đầu: “Quốc sư nói thích tôi. Nếu thích thì không thể ép tôi làm chuyện tôi không muốn làm. Quốc sư hiểu thế nào là yêu không? Yêu là phải vun đắp từng chút một, phải từ từ nảy sinh cảm tình với nhau, không phải cứ ngang ngược cướp đoạt như quốc sư là có thể nảy sinh tình yêu.”

Nếu muốn nói lí thì đương nhiên y biết đạo lí dễ hiểu ấy. Nhưng lòng cô đang cất giữ một người khác, không còn chỗ cho y. Y muốn đi vào thì thay thế mới là cách trực tiếp nhất.

“Bổn tọa không kiên nhẫn được như thế. Tôi từng nghe hoạn quan trong đại nội nói rằng cơ thể phụ nữ trao ai thì trái tim sẽ dõi theo người đó.”

Liên Đăng cuống quý đáp trả: “Tôi và chàng đã chung chăn chung gối rồi, tôi đã là người của chàng.”

Y thoáng ngây ra: “Tôi biết, tôi không ngại. Che phủ dấu vết nó lưu lại trên người cô thì cô chính là của bổn tọa.”

Cô có giãy giụa hơn nữa cũng chỉ phí công, trung y chỉ có một lớp vải mỏng manh, y chẳng tốn nhiều sức đã dễ dàng xé rách.

Quả nhiên, cơ thể cô hệt như trong tưởng tượng của y, trẻ trung mơn mởn, căng tràn sức sống. Chiếc nệm tối màu càng làm nổi bật làn da trắng ngần, tinh khiết tựa sen tháng sáu của cô. Nhìn cô mà trái tim chợt loạn nhịp, đến dáng vẻ che ngực của cô cũng đầy vẻ cuốn hút. Y đặt ngón tay lên vòng eo thon thả của cô, có thể cảm nhận được dòng máu đang chảy cuồn cuồn bên dưới. Y cẩn thận nhào nắn trên làn da cô, lòng càng yêu thích không nỡ buông tay. Lúc này, cô có sức hấp dẫn hơn tất cả mọi thứ trên đời.

Y nằm xuống cạnh cô: “Liên Đăng, cô đừng sợ.”

Liên Đăng rưng rưng nước mắt chửi mắng y: “Ông già không nên nết, thế mà còn bảo tôi đừng sợ. Ông đã chết hơn một trăm năm rồi, tại sao bỗng dưng lại sống dậy thế? Tôi không muốn ở bên một cái xác, ông cút ngay! Cút xa tôi vào!”

Lời cô nói đã chọc hắn tức giận. Y giơ tay lên, suýt nữa là giáng một cái bạt tay xuống. Cuối cùng, y cố gắng dằn lại, hoặc là không làm, đã làm thì làm cho trót. Y chụp tay lên một bên nhũ hoa của cô.

“Những lời bất kính này đủ để cô chết đến mười lần rồi. Rốt cuộc tôi có phải xác chết hay không, cô sẽ biết nhanh thôi.” Vừa nói, y vừa tức giận cởi áo khoác ra, đặt cô dưới thân.

Y lại tìm đến bờ môi cô. Liên Đăng chẳng thể tránh thoát. Bên ngoài, trời đã tối, điều này khiến cô nhớ lại lần ấy, cũng khoảng thời gian này, bóng đêm bao trùm căn lều, không châm đèn, chỉ thấy ánh lửa mở hồ chiếu vào qua kẽ hở nối các miếng da trâu.

Liên Đăngđã nghĩ hết mọi cách, kiệt quệ cả tinh thần và sức lực. Thời tiết đã trở lạnh, người cô lại ướt đẫm mồ hôi, vừa yên lặng đã lạnh đến run cầm cập. Người y lại rất ấm, có lẽ từng chết một lần khiến cho mọi khuyết điểm của máu thuần dương đều mất hết. Y dán sát vào người cô, dục vọng căng trướng chọc vào cô, khiến cô thấy nhục nhã, khổ sở.

Ngón tay y lần xuống: “Là chỗ này à?”

Cô cắn chặt môi, uốn éo hông chỉ muốn thoát khỏi y. Y cố định người cô lại, mơn trớn khiêu khích, vô sự tự thông. Cuối cùng, cô bật khóc cầu xin y: “Quốc sư không được làm thế, không được có lỗi với chàng. Tôi là vợ chàng!”

Y nhéo mạnh đầu v* cô như trút căm phẫn: “Nó đã vứt bỏ cô, quay về Trường An một mình rồi mà cô vẫn còn muốn làm vợ nó sao?”

Liên Đăng bỗng trợn mắt, chàng về Trường An rồi… Chàng đang ở Trường An. Cô siết chặt cánh tay y: “Ở đâu của Trường An? Quốc sư hãy nói cho tôi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play