Cô gật đầu, Đàm Nô vén màn đi ra ngoài. Liên Đăng dựa vào ghế lim dim, nghe thấy tiếng bước chân thấp thoáng, cô mở mắt ra nhìn, chàng ta đã đến trước mặt.
Lâm Uyên ngồi xuống trước nệm: “Nàng vẫn ổn chứ? Con người rồi sẽ có lúc phải chết, nghĩ thoáng ra đi! Dáng vẻ này của nàng làm tôi cũng buồn theo. Tôi không biết thì ra tình cảm giữa nàng với Định vương lại đậm sâu đến nhường này.”
Cô trề môi xuống: “Ông ấy là A gia tôi. Ông ấy đột ngột qua đời mà chàng lại không biết rằng tôi sẽ buồn ư? Xem ra chàng vẫn không hiểu tôi lắm.”
Chàng ta nhíu mày: “Sao nàng lại nói thế? Nàng đang trách bổn tọa không quan tâm đến nàng sao?”
Liên Đăng nhìn đi chỗ khác, không nói gì, hồi lâu sau mới lên tiếng: “Tôi nghe nói “Kinh độ vong” có thể gọi vong linh. Chàng nghĩ cách giúp tôi được không?”
Quốc sư trầm ngâm: “Vốn dĩ là có thể, nhưng bây giờ kinh thư chỉ có nửa cuốn. Muốn khiến người khác sống lại là không thể. Nàng không hỏi ông ấy tung tích của kinh thư sao?’
“Tôi hỏi rồi, A gia chỉ nói giấu ở nơi bí mật. Tôi đã nghĩ mọi cách mà vẫn không hỏi được manh mối gì.” Cô nghĩ ngợi rồi chống người dậy, nói: “Nếu nửa bộ kinh thư không thể khiến A gia cải tử hồi sinh, vậy ấy chàng đã triệu hồi âm binh thế nào vậy?”
“Âm binh vốn là du hồn vô chủ, đã chết rất nhiều năm. Muốn tập hợp chúng chỉ cần tốn chút nguyên khí thôi. Bây giờ thứ duy nhất cứu được Định vương chính là “Kinh độ vong”. Tiếc là ông ấy không còn nữa, tung tích của Kinh văn cũng thành câu đố. Không chỉ không cứu được ông ấy, mà chính tôi cũng chẳng sống được bao lâu nữa…” Chàng ta dừng mắt nhìn cô chăm chú: “Liên Đăng, nàng thật sự không hỏi được chút tung tích nào sao?”
Giọng điệu không tin tưởng của chàng ta thực sự khiến cô vô cùng thất vọng: “Chẳng lẽ tôi muốn nhìn chàng và A gia chết đi sao? Nếu có chút tin tức thôi thì dù phải đánh cược cả mạng sống, tôi cũng sẽ đi tìm. Nhưng hiện giờ tôi chẳng có cách nào hết. Là do tôi quá vô dụng.”
Cô ôm đầu khóc, nước mắt không ngừng rơi xuống, dù cho tinh thần tốt đến đâu cũng không chịu nổi. Chàng ta nhìn động tác của cô, đoán là cô lại đau đầu rồi, bèn chuyển ra sau cô, ấn hai bên thái dương, truyền ít linh lực cho cô, khẽ nói: “Tôi vốn tưởng rằng nàng là người kiên cường. Gặp chút trắc trở cũng không đến mức khiến nàng suy sụp. Không ngờ tôi đã nhìn lầm nàng rồi. Không còn A gia thì nàng vẫn còn tôi mà. Chúng ta có thể tiếp tục tìm kiếm “Kinh độ vong”, Định vương không nói, nhưng tôi đoán thế tử ắt phải biết…”
Không hiểu sao, Liên Đăng bỗng hoảng hốt: “Chàng định làm gì?’
Y đáp chậm rãi: “Với tình thế lục đục như bây giờ, thế tử nên làm chủ đại cục. Lỡ đại quân tấn công vào Trường An, khiến mấy người anh em kia chiếm được tiên cơ thì cậu ta sẽ phải tiếp bước A gia cô, giam chân ở thành Toái Diệp cả đời.”
Cô ngoảnh lại nhìn chàng ta. Gương mặt vẫn ôn hòa hệt như trước kia nhưng cô cứ luôn có cảm giác là lạ khó diễn tả bằng lời. Định vương chết rồi, chàng ta sẽ chuyển mục tiêu sang Thần Hà… Tại sao cô lại có cảm giác này? Theo lí thì chàng ta vô cùng thân thiết với cô, cô không nên nghi ngờ dự tính của chàng ta mới phải. Nhưng gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, cô không thể không đề phòng.
Cô đáp với vẻ thận trọng: “Tôi từng nói về “Kinh độ vong” với Thần Hà rồi. Nghe anh ấy nói thì anh ấy chỉ biết về kinh thư giới hạn trong những gì văn hiến ghi lại thôi. Không dối chàng, tôi nghi ngờ trong tay A gia tôi vốn chẳng hề có nửa cuốn kinh thư, thế nên Thần Hà lại càng không biết về chuyện này. Anh ấy chỉ là một thư sinh, sức khỏe lại không tốt, chàng bảo anh ấy vào quân, lỡ có nguy hiểm gì thì biết tính sao? Lâm Uyên, tuy rằng tôi có sáu người anh nhưng chỉ có Thần Hà là thân với tôi nhất. Mong chàng hãy chiếu cố anh ấy giúp tôi, đừng để anh ấy phải động binh đao. Bọn họ muốn làm hoàng đế thì mặc họ. Thần Hà cứ ở lại thành Toái Diệp làm chủ thành thôi. Anh ấy thích hợp với cuộc sống như thế hơn.” Cô rầu rĩ năn nỉ chàng ta: “Chàng đồng ý với tôi đi mà… đi mà.”
Vầng trán cô thấp thoáng vẻ sầu thương, vất vả mấy ngày liền khiến mặt cô ngày càng nhỏ đi. Quốc sư thoáng ngập ngừng, cuối cùng vẫn gật đầu: “Được, theo ý nàng.”
Cô vui mừng trở lại, vươn tay ôm cổ chàng ta: “Chàng tốt thật đấy.”
Lúc nào cô cũng có mấy hành động thân mật kiểu này. Mới đầu chàng ta còn bài xích, sau cũng dần quen. Chàng ta ngần ngừ đưa tay lên, nghĩ rất lung, cuối cùng vẫn đặt lên eo cô. Quốc sư cúi đầu, cọ bên tai cô: “Tôi tốt ở đâu chứ, thật ra tôi chẳng tốt đẹp gì đâu…”
Lòng Liên Đăng thắt lại, mắt ầng ậng nước, cô cố gắng ép lại, giả vờ vẫn bình thường: “Chàng bảo vệ anh giúp tôi chính là đối tốt với tôi. Tốt với tôi thì đương nhiên là người tốt trong mắt tôi.”
Chàng ta cười, thì ra như vậy chính là người tốt, yêu cầu của cô thật sự rất thấp. Thần Hà không gia nhập quân đội, không có nghĩa là chàng ta không được do thám tin tức từ chỗ anh ta. Đối với chàng ta, ai nắm giữ đại quân chẳng hề quan trọng, dù sao cuối cùng cũng rơi vào tay chàng ta thôi. Chỉ là có đôi khi, cô… khiến chàng ta cảm thấy khó xử. Động không động vào được. Động vào rồi tất sẽ dẫn đến mâu thuẫn không đáng có. Nhưng nếu giữ lại thì vô hình trung luôn có áp lực đè xuống càng ngày càng thấp, sắp đè lên chàng ta luôn rồi.
Cô đi ra khỏi lều, cả ngày dài dằng dặc, cuối cùng cũng ra khỏi lều, ngắm mặt trời khuất rặng tây. Giữa núi non trùng điệp, vầng dương nhuốm màu thê lương.
Hạ quan quay về bẩm báo: “Quan tài đã thu xếp xong rồi, đang dừng trước vương trướng, đến lúc xuất phát sẽ dùng xe ngựa, tuyên bố với bên ngoài là Định vương dưỡng bệnh.”
Quốc sư gật đầu: “Thái Diễm qua Phu Châu rồi nhỉ?”
“Dạ. Có lẽ tối mai sẽ tới Bồ Châu… Tọa thượng, nếu Thái Diễm không ở trong quân, mấy người con của Định vương đều chẳng nên trò trống gì, tại sao tọa thượng không thừa cơ thu quyền luôn?”
Y rủ mắt vuốt tay áo: “Ngươi không hiểu, bổn tọa điều Thái Diễm đi chính là vì muốn cho năm vị vương tử cơ hội, để bọn họ chia cắt bộ hạ của Định vương. Thái Diễm cáo già, há chịu để hậu bối sai bảo. Đến lúc đó ông ta sẽ tạo phản, hoặc tự phong vương, năm vạn đại quân ông ta mang đến sẽ lập tức biến thành mười ba vạn. Ông ta lại chẳng vui đến mức nằm mơ cũng cười tỉnh giấc. Bổn tọa cũng cần có người hứng mũi sào thay, không thể để người ta nói quốc sư chỉ huy đại quân tiến đánh Trường An được. Như thế chẳng phải thanh danh trăm năm sẽ mất sạch hay sao…”
Còn chưa dứt lời, cành cây cách đó không xa bỗng rung lên làm chim bay tán loạn. Quốc sư phất tay tung chưởng, người nấp sau cây định đánh văng ra hai trượng. (~6.6 m) Quốc sư chỉ dùng nửa phần công lực, người đó không chết được. Chàng ta đi qua xem, vừa nhìn đã kinh hãi. Không ngờ lại là Liên Đăng.
Cô lau vết máu bên khóe miệng, lảo đảo đứng dậy. Vết thương trên người chẳng thấm vào đâu so với nỗi hoảng sợ vô biên trong lòng. Cô nhìn quốc sư chòng chọc: “Mi là ai?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT