Edit: Phong Miên – Cá

Beta: Cá + tính từ ai cũng biết là từ gì rồi đấy

Hôm sau, còn chưa đến canh năm, bóng tối trước cơn bình minh bao phủ Nga Bác Lĩnh, u ám tựa như trong thế giới khác. Dạo gần đây Liên Đăng khó ngủ, thường thao thức đến gần giờ Tý mới chợp mắt được. Cô cảm thấy vừa ngủ không lâu đã mơ màng nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, màn trướng đột nhiên bị thốc lên, có người đứng ngoài gọi lớn: “An Ninh! An Ninh!” (giờ Tý: 23h-1h sáng)

Đầu óc cô hẵng còn choáng váng nhưng vẫn nhận ra đây là giọng của anh hai Thường Niệm, bèn nhỏm dậy đáp: “Anh, có chuyện gì vậy?”

Giọng Thường Niệm hơi khàn khàn nghẹn ngào: “Em may dậy đi, a gia gặp chuyện rồi.”

Liên Đăng vốn còn ngái ngủ, nghe vậy thì bừng tỉnh, cô ngồi bật dậy, vơ vội áo Viên Lĩnh tròng lên người, cài đai điệp tiệp rồi chạy ra: “A gia bị làm sao?”

Thường Niệm không thốt được nên lời, chỉ giơ tay chỉ về hướng lều lớn. Cấm vệ canh bên ngoài ai nấy mặt mày nghiêm nghị gấp trăm lần ngày thường, tất cả tử sĩ đều ôm đao đứng cạnh, vây kín lều. Liên Đăng hoảng loạn, cuống cuồng lao vào, tướng lĩnh đã đứng đầy trong lều. Xuyên qua tầng tầng lớp lớp áo giáp, cô thấy Định Vương đang nằm yên trên giường, hai mắt nhắm nghiền, mặt mày tái xanh.

Đầu Liên Đăng ong ong hết cả, cô quay sang hỏi y quan: “Đại vương sao rồi?”

Y quan lắc đầu, ông nhường vị trí cạnh giường lại rồi lui sang một bên. Liên Đăng nhìn sang mấy người anh, ai cũng ủ dột mất hồn như tượng đất gặp mưa.

Chân Liên Đăng run run, cô nghĩ có lẽ tình trạng của Định Vương rất nguy kịch. Không phải cô chưa từng chứng kiến cái chết. Nhưng nếu không tính đoạn ký ức đã mất thì đây là lần đầu tiên cô phải trơ mắt nhìn người thân ra đi trước mặt. Cô bước lại gần, kéo tay Định Vương: “A gia ơi?”

Ông không phản ứng lại, ngón tay đã lạnh ngắt từ bao giờ. Cô không tin, ôm tia hi vọng dò thử mạch đập ở cổ nhưng cũng không cảm nhận được gì, đến cổ ông cũng đã lạnh như băng.

“Sao có thể như thế? Mới lúc trước, A gia còn ăn cơm với A Ninh mà…” Cô quỳ thụp xuống, vừa khóc vừa nói: “A gia làm sao vậy?”

Cô và Định Vương không quá thân thiết nhưng từ đêm hôm qua, hai người đã dần chung sống như những cặp cha con bình thường khác. Tại sao cô vừa mới cảm nhận được chút ấm áp đã bắt cô chịu đựng nỗi đau như thế? Cô không biết phải làm sao, chỉ biết nhìn gương mặt ông ở thật gần, lông mày sắc bén, đường nét góc cạnh. Giống như kí ức đóng băng đã lâu đột nhiên vỡ ra, cô vẫn nhớ gương mặt này, hóa ra ông thật sự là cha cô.

Cô khóc òa lên, đứng dậy lay vai ông: “A gia ơi đừng bỏ con, con vừa mới quay lại bên a gia thôi mà, A gia không thể đi như thế!” Nỗi đau đớn xuất phát từ tận đáy lòng, tiếng khóc thương tới từ sâu thẳm linh hồn cô. Ngoài than khóc ra, cô không biết phải làm gì để đối diện với tin dữ đường đột ập đến này.

Như thể có hàng ngàn cú đấm nặng nề giày xéo trái tim cô. Liên Đăng quỵ xuống cạnh giường. Cô đã mất mẹ, người cha vừa nhận lại nhau cũng đi xa, từ giờ trở đi, cô đã thật sự trở thành cô nhi, không còn nơi nương tựa. Cô hối hận biết bao, lúc ông còn sống cô chỉ thờ ơ mà chưa bao giờ nghĩ rằng phải yêu thương ông. Giờ ông đi rồi, cô mới nhớ lại những tháng ngày trước bốn tuổi, cô thường ngồi trong vòng tay ông, cưỡi trên vai ông. Nhưng đã muộn, ông đã đi rồi, đi mà chẳng biết tại sao.

Cô phải điều tra nguyên nhân, xoay người lại quát y quan: “Đại vương bỏ mạng vì lí do gì? Nói mau!”

Y quan run rẩy, chắp tay nói: “Ti chức đã kiểm tra kĩ lưỡng, trên người đại vương không có bất kì vết thương nào, móng tay, mắt và lưỡi đều không có gì bất thường, hơn nữa từ biểu cảm bình thản và tứ chi mở ra có thể thấy lúc qua đời không hề đau đớn, chỉ là đến thọ về trời.”

Đến thọ về trời? Một người hơn bốn mươi tuổi sao có thể nói là đến thọ được, nhất định là bên trong có uẩn khúc gì. Cô đứng bật dậy, lảo đảo mất phương hướng: “Đêm qua a gia vẫn còn khỏe mạnh, còn nói với tôi biết bao chuyện, lúc ấy vẫn còn vô cùng khỏe mạnh. Sao lại đi đột ngột thế được?” Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh: “Quốc sư đâu rồi? Quốc sư đang ở đâu?”

Đàm Nô đi đến đỡ lấy cô: “Đã sai người đi mời quốc sư rồi, muội đừng cuống.”

Nhưng trong mắt một số người lại, sự đau khổ của Liên Đăng lại như diễn trò. Trong sáu người con của Định Vương, có người ôn hòa tựa ngọc như Thần Hà thì ắt cũng kẻ kẻ mãng phu thiếu suy nghĩ, tỉ như anh bốn Đẳng Trì.

Việc Liên Đăng nhận tổ quy tông vẫn luôn khiến anh ta nghi ngờ nhưng khi đó cha rất vui vẻ nên anh ta không dám nhiều lời. Nay cha ra đi không rõ ràng, anh ta nghĩ mầm họa từ cô em gái lai lịch đáng ngờ này mà ra.

“Ban đầu là ai là vào phủ ám sát A gia, các anh em còn nhớ không?” Anh ta tiến lên, rút kiếm chĩa thẳng vào ngực Liên Đăng: “A gia một lòng yêu thương con gái, tôi nghĩ chính ông cũng không ngờ sẽ rơi vào kết cục hôm nay. Nếu ngay từ đầu lòng cô đã mang ý đồ xấu, chẳng lẽ cô có thể xóa hết mười năm hận thù chỉ vì a gia nhận lại cô sao? Cô vẫn luôn muốn giết a gia để báo thù cho mẹ, đêm qua người cuối cùng a gia gặp cũng là cô. Cô là kẻ tình nghi nhất, bớt ở đây giả bộ đi. Không chỉ cô mà còn gã tình lang của cô, thậm chí còn cả Thần Hà ở thành Toái Diệp nữa. Các người thông đồng với nhau, cố ý mưu hại a gia, muốn thừa cơ Thái đô hộ không ở đây để kiểm soát quyền hành trong quân, tôi nói đúng không?”

Anh em họ bất hòa chỉ khiến tình hình càng thêm rối loạn. Anh cả Chiếu Nghiệp trầm giọng mắng: “Tứ lang, a gia còn đang ở đây, không được lỗ mãng.”

Đẳng Trì ngửa đầu cười khổ, nước mắt chảy dài: “A gia chết, bên ngoài không có vết thương nhưng ai biết bên trong có còn nguyên vẹn. Một võ tướng đương tuổi tráng niên lại chết trong lúc ngủ, mấy người tin được không? Bình thường đến ho, cảm a gia còn không bị, sao bây giờ lại thế này? Nhất định phải có giặc trong nhà, thậm chí còn là người a gia tin tưởng nhất. Các người nói xem, không phải cô ta thì còn ai?”

Liên Đăng vừa buồn vừa tức, uất nghẹn không thốt ra lời. Mãi sau cô mới nói: “Anh đừng cậy a gia không còn mà bắt nạt tôi. Tấm lòng của tôi với a gia cũng giống như các anh thôi.”

Đẳng Trì dí kiếm vào gần hơn: “Tôi bắt nạt cô? Ai làm chứng được những việc cô làm tối qua?”

Buổi tối thì làm gì ngoài việc ngủ? Bảo cô tìm người làm chứng đúng là cố tình gây sự. Liên Đăng mỉa lại: “Vậy anh thì sao? Hôm qua anh đã làm gì liệu có ai làm chứng không? Anh mất a gia, tôi cũng mất a gia, cớ sao tôi còn bị anh vu vạ như thế? Anh đừng hiếp người quá đáng, không là tôi không khách sáo nữa đâu.”

Đẳng Trì vẫn không buông tha. Liên Đăng đã nhịn anh ta đủ rồi, cô vận nội lực đánh vỡ tan kiếm trong tay anh ta.

Đương lúc gương cung bạt kiếm căng thẳng, tướng lĩnh trong lều bỗng nhiên im bặt, đứng thành hai hàng để nhường lối đi ở giữa. Quốc sư kéo mành đi đến, vừa vào đã lập tức dặn dò: “Không được để tin tức này truyền ra ngoài, nếu ai dám làm lung lạc lòng quân, giết không cần luận tội!”

Liên Đăng thấy chàng ta đến thì như trông thấy cứu tinh: “A gia của tôi còn cứu được không? Quốc sư thần thông quảng đại, chàng mau cứu a gia đi.”

Chàng ta nhìn cô rồi đi đến bên cạnh giường, vén tay áo lên dò thử mạch Bách Hội, Thiên Trung, Thương Khúc của Định Vương, càng dò sắc mặt lại càng lạnh đi. Liên Đăng thấp thỏm hỏi: “Liệu có cứu được không?”

Chàng ta ngồi dậy, thả tay áo xuống: “Thời gian qua đã lâu, thi thể đã cứng đến ngực, không còn cách nào cứu vãn nữa.”

Sự xuất hiện của quốc sư vốn mang đến một tia hi vọng nhưng khi chàng ta nói ra kết quả, điều ấy lại trở thành tai họa trời long đất lở. Tất cả mọi người đều rối loạn, bộ hạ dưới trướng Định Vương sụt sùi khóc, chẳng ai ngờ được chỉ chớp mắt, nghiệp lớn đã tan thành mây khói. Định Vương hoăng thệ, mười ba vạn đại quân như rắn mất đầu, phía trước có gươm đao, phía sau không còn đường lùi, dù đến được Trường An thì cuộc viễn chinh này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa.

Quốc sư gọi anh cả vào thương nghị đối sách, Chiếu Nghiệp quay lại nhìn Định vương nằm trên giường, rơm rớm nước mắt, chắp tay nói: “Xin quốc sư chỉ bảo.”

“Tin tức điện hạ về või tiên chỉ được để các tướng lĩnh trong lều biết, cứ nói với bên ngoài điện hạ đang dưỡng bệnh, phải giữ bí mật đã, không được phát tang. Chờ Thái đô hộ quay về từ Bồ Châu, nghe ý của Tín vương rồi quyết định sau.” Nói đoạn, chàng ta vỗ vai Chiếu Nghiệp: “Kế thừa nghiệp cha là lẽ hiển nhiên. Đã đến lúc đại lang chấn hưng vương đạo rồi.”

Ở đời ai mà không có lòng riêng? Lúc Định vương còn, mấy vương tử cung cúc phò tá phụ vương thì còn tạm đoàn kết. Nay Định vương đã mất, tất cả đều phải suy tính phần mình. Thế tử ở tít quan ngoại xa xôi, loạn thế xuất anh hùng, ai đánh hạ Trường An trước thì người đó sẽ có hi vọng xưng vương. Thế nên, tất cả chỉ hoảng loạn nửa canh giờ đầu, đợi khi tỉnh táo lại, hết thảy đều đâu vào đấy.

Trong lòng mấy người đàn ông chứa đựng thắng bại và giang sơn, có niềm tin để chống đỡ, nhưng Liên Đăng thì không. Cô trông coi thi thể Định vương, ngỡ như nước mắt đã chảy đến khô cạn. Người đã chết được một thời gian, thi thể cứng từ mặt xuống đến ngực rồi đến tay chân. Ngón tay ông cứng đờ, Liên Đăng không ngừng xoa bóp cho ông, để rồi phát hiện ra tất cả đều vô ích, cô lại nghẹn ngào òa khóc.

Định vương phải nhập liệm, người được âm thầm phái ra ngoài mua quan tài đã quay về. Lúc mặc đồ liệm xong, chuẩn bị đóng quan tài, Liên Đăng ôm chặt nắp quan tài không chịu buông tay. Trước đó, bọn họ đã dặn không được để lộ tin tức, đến khóc cô cũng không được phát ra tiếng, kìm nén đến mức cả người run lên, chỉ nằm rạp bên quan tài mà khóc nức nở. Cuối cùng, Đẳng Trì không nhìn nổi nữa, đến đỡ cô dậy, an ủi: “Em gái, lúc trước anh đau lòng đến mất khôn nên mới mắng em như thế. Em hãy tha thứ cho anh. A gia mất đi, mọi người đều buồn, nhưng em phải nén đau thương, đừng làm tổn hại sức khỏe. Vong linh A gia vẫn chưa đi xa, trông thấy em như vậy, ông cũng khó lòng lên đường… Em đường khóc nữa, bảo Đàm Nô dẫn em xuống nghỉ ngơi đi!”

Cô lắc đầu, nhìn thi thể Định vương, lẩm bẩm: “Em và A gia nhận lại nhau đến giờ mới được ba tháng. Ba tháng qua, em chỉ biết làm trái ý ông, không có lấy một ngày tận hiếu với ông. Anh biết em hối hận dường nào không? Mẹ em mất sớm, bây giờ lại mất A gia. Em sống trên đời này làm cái trò trống gì đây?”

Cô không được nghỉ ngơi tử tế, lại thêm đau lòng quá độ, sau khi kích động thì lăn ra hôn mê. Đàm Nô nhân lúc cô thần trí không thanh tỉnh, bế cô về lều.

Sau khi tỉnh táo hơn, Liên Đăng bắt đầu suy nghĩ. Tin Định vương chết có thể giấu bất cứ ai chứ tuyệt đối không được giấu Thần Hà. Cô cố đứng dậy tìm bút mực, ghé vào bàn viết cho anh ta một phong thư, giao cho Đàm Nô: “Tỷ hãy phái người đáng tin, đi vòng qua Trương Dịch về thành Toái Diệp, giao thư cho thế tử. Trong quân đã loạn lắm rồi, ai nấy đều có tính toán cho riêng mình. Thế tử ở hậu phương, không thể mù tịt tin tức được. Tôi không biết anh ấy có tới tiếp nhận vị trí của A gia hay không. Nhưng tôi mong anh ấy không muốn đâm đầu vào vũng nước đục này. Nguyên nhân cái chết của A gia vẫn chưa rõ ràng, anh ấy là hi vọng cuối cùng của tôi.”

Đàm Nô nhận lời, nhét thư vào trong ngực: “Muội không muốn trở về sao?”

Liên Đăng ngồi ngẩn ngơ, ánh chiều tà chiếu vào qua ô cửa sổ trên mái lều, những hạt bụi li ti hiện lên trong nắng, cứ lượn quanh, chẳng bay lên trời, cũng chẳng rơi xuống đất. Cô thở dài: “Tôi về làm gì. Thành Toái Diệp cũng không phải chốn an thân của tôi. Mệnh tôi định sẵn phải phiêu bạt. Chắc là chờ thêm một thời gian nữa đi, đợi tôi mệt thấu rồi, chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, tìm một nơi sống cuộc đời yên bình.”

Đàm Nô biết mấu chốt của “mệt thấu rồi” mà cô nói nằm ở chỗ quốc sư. Nếu chàng ta là chốn nương tựa thì chưa chắc cô đã từ bỏ hi vọng. Nhưng nếu không thể nương tựa chàng ta thì cô đành phải tự tính toán cho bản thân thôi.

Như thế cũng tốt, nhiều chuyện như vậy, cũng nên giải quyết từng chuyện một. Đàm Nô nói: “Tạm thời muội đừng nghĩ gì nữa, nghỉ ngơi cho khỏe đi. Bao giờ có sức mà muội muốn rời đi thì chúng ta sẽ ra đi đầu không ngoảnh lại.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play