Chương 65
Người bình thường nếu có được thần binh, e rằng sẽ giấu làm của riêng, sao có thể dễ dàng cho người khác nhìn thấy. Ngay cả khi không thể sử dụng nó, cũng sẽ truyền lại nó như một vật gia truyền.
Mặc dù Diệp Phong không cho rằng mình có khả năng lấy được thần binh, nhưng đi mở rộng tầm mắt cũng tốt.
Khoảng nửa giờ sau, họ đến nơi, đây là một võ đài ngầm ở ngoại thành Tô Hành.
Loại võ đài ngầm này hoàn toàn khác với các cuộc đấu đá bình thường, võ giả trên đài phải ký giấy sinh tử, thương vong cũng là chuyện bình thường, phía chính phủ cũng mắt nhắm mắt mở với những chuyện này.
Vé vào võ đài ngầm vô cùng đắt đỏ, tấm rẻ nhất cũng có giá mấy chục nghìn tệ, còn chỗ ngồi ở hàng ghế đầu thì giá cao tới một trăm nghìn tệ, người có thể mua được tất nhiên không phải người tầm thường.
Ngoài ra còn có các phòng VIP cao cấp hơn, nhưng đây không phải là nơi có thể dùng tiền là có được, chủ nhân của mỗi căn phòng đều là một nhân vật lớn có tiếng tăm trong toàn tỉnh Giang Nam!
Ngay sau khi hai người xuống xe, một cô gái xinh đẹp đón họ từ lối đi VIP yên tĩnh đến cửa một gian phòng.
Diệp Phong ngước mắt lên, nhìn thấy là gian phòng số một tôn quý nhất, không khỏi hơi dao động, cậu vô thức hỏi Sở Kinh Quốc: “Ông Sở, bạn của ông là…?”
“Ha ha, ông ấy là chủ nhân của võ đài ngầm này!”
Sở Kinh Quốc giải thích, sau đó đẩy cửa phòng, ngẩng cao đầu bước vào, Diệp Phong theo sát đằng sau.
Căn phòng rộng hơn năm mươi mét vuông, bài trí vô cùng sang trọng, sàn nhà trải thảm thủ công Ba Tư nhập khẩu, trần nhà treo đèn chùm pha lê Baccarat, ghế sô pha bọc nhung được vận chuyển từ Pháp về qua đường hàng không.
Nhưng trong căn phòng lớn như vậy, chỉ có hai người.
Một người đàn ông trung niên đang ngồi trên sô pha, mặc âu phục, khoảng bốn mươi tuổi, gương mặt góc cạnh, hàng lông mày khiến người ta có cảm giác cương nghị và quyền thế.
Ở sau ông ta là một người đàn ông trẻ khoảng ba mươi tuổi, mặc một bộ trang phục samurai đen, lưng thẳng như kiếm, cơ bắp lộ ra như gang, có lẽ là cận vệ của người đàn ông trung niên.
Sau khi thấy Sở Kinh Quốc đi vào, người đàn ông trung niên đứng dậy, cười sảng khoái nói: “Ha ha ha, ông Sở, ông tới rồi!” Tải ápp ноlа để đọc full và miễn phí nhé.
“Thiên Qua, hôm nay phải cảm ơn vì lời mời của ông, để tôi có thể tận mắt nhìn thấy uy lực của thần binh!” Sở Kinh Quốc nói.
Đột nhiên, người đàn ông trung niên đưa mắt nhìn Diệp Phong, hỏi: “Ông Sở, tôi chưa từng nghe nói trong nhà ông có một hậu bối trẻ tuổi như vậy?”
“Thiên Qua, nhà họ Sở chúng tôi không thể đào tạo ra người tài giỏi như cậu Diệp được, cậu ấy đến từ giới Cổ Võ, bệnh của Dung Dung chính là nhờ cậu ấy chữa trị mới có chuyển biến tốt!” Sở Kinh Quốc giải thích.
“Ồ?”
Sau khi nghe thấy “giới Cổ Võ”, ông ta nhướng mày, hơi ngạc nhiên.
Lúc này, Sở Kinh Quốc tiếp tục nói: “Không chỉ vậy, cậu Diệp còn đánh bại Lâm Báo – võ giả Thất phẩm của nhà họ Lâm.
Vừa dứt lời, trong mắt người đàn ông trung niên lóe lên tia sáng sắc bén, giống như kiếm xuyên qua bụi gai, đâm thẳng về phía Diệp Phong, đồng thời ông ta tự giới thiệu:
“Chiến Thiên Qua đến từ Tô Hành!”