Vì chữ viết của anh quá tiêu sái nên Đường Khê đã nhận nhầm chữ.
Kể từ đó mỗi lần anh viết tên mình đều viết rất nghiêm túc, nắn nót từng chữ, hi vọng lần sau gặp mặt có thể cho cô ấy biết tên mình là Tần Kiêu chứ không phải là Tần Mã Nghiêu.
Trong đại hội thể thao trường tổ chức, trong lớp Tần Kiêu nữ nhiều hơn nam, mà số nam tự nguyện đăng ký tham gia cuộc thi lại không nhiều, hiệu trưởng yêu cầu anh tham gia cuộc thi chạy đường dài.
Khi đó, anh nghĩ trong đại hội thể thao của trường, Đường Khê cùng các bạn trong lớp của cô ấy sẽ tham gia thi đấu với nhau, Đường Khê cũng sẽ vì vậy mà tham gia thi đấu, vì thế anh đã đồng ý tham gia.
Khi đứng ở khu vực chờ, anh nhìn xung quanh không thấy Đường Khê đâu, trong lòng có chút tiếc nuối.
Nhưng mà trọng tài nổ súng lên, bắt đầu chạy, anh vẫn cố gắng hết sức mà chạy về đích.
Tên của anh bắt đầu được phát trên đài phát thanh của trường, cuộc đua 100 mét nam, người về đích đầu tiên là Tần Kiêu năm nhất ban 13, trường trung học phổ thông.
Đài phát thanh toàn trường truyền đi tên của anh, không biết Đường Khê có nghe thấy hay không.
Bây giờ thời tiết vô cùng nóng, chạy 100m liền đổ mồ hôi đầm đìa, anh nhìn xuống bộ quần áo ướt đẫm mồ hôi của mình định đi thay ra, mới bước được hai bước liền nhìn thấy bóng hình quen thuộc.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn thấy Đường Khê đứng đối diện anh, hướng anh hôn gió.
Đường Khê khoa chân múa tay như một con chim sẻ, vì anh mà chúc mừng anh về đích đầu tiên.
Dưới ánh mặt trời, đôi má trắng nõn của cô ấy ửng hồng vì phấn khích, mái tóc đen dài buông xõa sau lưng, cô ấy đeo một chiếc băng đô màu trắng bằng ngọc trai, khi cô ấy nhảy lên thì tỏa ra ánh sáng lấp lánh.
Đường Khê cầm trong tay một chai nước khoáng đang chờ anh, cười gọi anh lại đây, “Tần Mã Nghiêu.”
Tần Kiêu: “…”
Cô ấy không nghe thấy sao, mới vừa rồi tên của anh vừa xướng tên trong loa phát thanh của trường.
Nhưng mà nó không quan trọng.
Có thể là cô ấy quá chú tâm vào anh nên mới không nghe thấy tên anh.
Anh nhấc chân đi tới trước mặt Đường Khê, Đường Khê đưa tay lên đưa cho anh, hai má đỏ bừng, ngượng ngùng nói: “Cậu uống nước?”
Tần Hiểu cố nén nụ cười trên môi, nhận lấy chai nước khoáng trong tay cô, ngẩng đầu uống một hơi.
Đường Khê đi theo anh, nâng cằm lên, nụ cười rạng rỡ nhìn anh uống nước.
Nụ cười ấy khiến anh như muốn cào vào tim mình, lồ ng ngực nhất thời mềm nhũn ra.
Đường Khê đã chủ động trò chuyện với anh: “Cậu cũng tham gia cuộc thi chạy đường dài sao?”
Tần Kiêu không thể kiềm chế nhịp tim của mình, khẽ ừ một tiếng, nhìn cô chằm chằm và hỏi một cách vô nghĩa, “Đi xem thi đấu sao?”
Đường Khê gật đầu, có lẽ là ngại ngùng, lấy lý do bạn cô gọi cô liền chạy đi, Tần Kiêu cầm nửa chai nước còn lại trong tay, ánh mắt dõi theo cô, không dời mắt.
Tần Kiêu nghe cô cùng bạn bè thảo luận về anh, nói anh và cô là định mệnh của nhau.
Hóa ra cô ấy đã sớm cùng bạn bè nói qua anh.
Đường Khê nhận ra cậu ấy nghe thấy cuộc trò chuyện của hai người họ, thì có chút ngượng ngùng nhìn anh rồi nhanh chóng quay đi chỗ khác, với vẻ mặt có phần xấu hổ. Hai người họ giống như một cặp đôi yêu nhau vậy, bị bạn bè xung quanh trêu chọc.
Để không làm Đường Khê xấu hổ.
Tần Kiêu đã đi khỏi chỗ đó.
Đại hội thể thao nhanh chóng kết thúc, đột nhiên thím hai gọi điện tới nói, chị gái đã về, kêu anh về nhà ăn cơm.
Anh lên chiếc xe đạp điện chạy về nhà, chỉ nghĩ đến Đường Khê thì không khỏi vui vẻ.
Tần Kiêu thần khí sảng khoái về đến nhà, đi vào phòng khách, nhìn đến trên ghế sô pha thấy chị hai cùng anh rể đang ngồi cùng nhau, sắc mặt liền trầm xuống.
Thẩm Cố như thế nào cũng tới.
Sớm biết Thẩm Cố tới, anh liền không trở lại.
Chuyện Tần Xu cùng Thẩm Cố liên hôn với nhau, anh cực kì phản đối chuyện này, nhưng mà phản đối không hiệu quả.
Không lâu trước đây, Tần Xu cùng Thẩm Cố lại trộm lấy giấy lãnh chứng, lại gạt anh không cho anh biết.
Cả nhà đều biết chuyện này, chỉ gạt mỗi mình anh.
Cuối cùng chính anh là người phát hiện ra chuyện này, bởi vì không lâu trước đây trong nhà người làm cũ lại về nhà làm lại, công ty cũng chậm rãi chuyển biến tốt hơn, tuyệt đối này đó không phải là ba anh cùng với chú hai có thể làm được, bọn họ khẳng định là xin giúp đỡ từ Thẩm Cố.
Mà Thẩm Cố trợ giúp Tần gia với điều kiện chính là chị gái anh.
Thẩm Cố chính cái đồ
[email protected] thú.
Anh thà là đi xin cơm, chứ không thể bán chị gái mà đổi lấy ích lợi được.
Tần Kiêu lạnh mặt, nhấc chân hướng trên lầu đi.
Tần Xu đi theo phía sau Tần Kiêu nói: “Em trai à, em cứ tự cao tự đại như vậy, cẩn thận về sau sẽ không có người con gái nào thích đâu.”
Tần Kiêu bước chân dừng lại, nhìn chị gái của mình, khóe môi hơi hơi giơ lên, nói: “Có.”
Thiếu niên không giấu được tâm sự, anh nói liền có người thích, liền nhịn không được tưởng cùng người thân chia sẻ một chút.
Tần Xu ngẩn ra, nhìn đứa em trai mình, mới tình đậu sơ khai, liền cười hỏi: “Có người con gái thích em sao?”
Tần Kiêu nhấp mấy môi, ngồi ở trên sô pha, gật đầu.
Tần Xu ngồi bên cạnh anh.
“Đó là người con gái như thế nào.”
Tần Kiêu đ è xuống khóe môi nhếch lên, nhàn nhạt nói: “Là tiên nữ.”
Anh nói xong, không tự chủ được mà nở nụ cười.
Tần Xu hơi nhướng: “Xem em vui chưa kìa, chẳng lẽ so với chị gái này còn đẹp hơn sao?”
Tần Kiêu quay đầu nhìn về hướng Tần Xu, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Cái gì cũng đẹp.”
Tần Xu liền tặc lưỡi nói: “Chị hỏi câu này, ở trước mặt chị, em nói chị em là đẹp nhất, chị của em là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, nhưng mà ở trước mặt chị, em nói em ấy đẹp hơn, vậy em nghĩ chị không đẹp bằng em ấy à, mặc dù không ai đẹp hơn chị nhưng chị cho phép em dâu của mình đẹp hơn mình.”
“Đúng rồi, hai người ở cùng nhau, vậy ai là người tỏ tình trước?”
Tần Kiêu nói: “Không có thổ lộ.”
Tần Xu: “Hai người không có thổ lộ?”
Tần Kiêu đưa tay lên môi.
Tần Xu vô cùng kinh ngạc hỏi: “Hai người hôn rồi?”
Tần Kiêu nghiêm khắc nói: “Cũng không phải, hôm nay em mới giành được vị trí đầu tiên trong thể thao chạy, và cô ấy xông lên hôn gió với em.”
Tần Xu gật đầu nói: “Xem ra là người con gái hoạt bát sáng sủa, nếu đã chưa thổ lộ thì phải nhanh chóng thổ lộ đi, nếu không sẽ có nam sinh giành mất đấy.”
Tần Kiêu nói: “Để em chuẩn bị thật tốt, rồi mang cô ấy về cho mọi người.”
Tần Xu nói: ” Được, chờ em hướng em ấy tỏ tình xong, thì mang về cho chị đây xem đấy nhé.”
Ngày hôm qua đó toàn bộ Tần gia đều biết, thiếu gia của bọn họ có bạn gái rồi, mà còn là một tiên nữ nữa.
Tần Kiêu đã chuẩn bị hơn một tuần lễ, thậm chí đã viết một bức thư tình tặng kèm theo một bó hoa hồng, trong túi còn có hai vé xem phim, thấy đã chuẩn bị đầy đủ hết rồi liền lên xe đi tỏ tình.
Trường có cấm học sinh yêu đương sớm.
Anh sợ bị thầy cô giáo phát hiện, liền chờ ở cổng trường đợi cô ấy tan học.
Anh đứng đợi rất lâu nhưng mà lại không thấy cô, khi tất cả mọi người đã ra hết rồi, thì cô mới đi ra rồi quẹo vào một con hẻm gần đó, anh thấy vậy liền lên xe đuổi theo cô.
Khi tới nơi anh thấy bọn lưu manh đang ngăn cô lại, còn cô thì ngồi xổm trong góc tường cuộn lại thành một đoàn, bả vai nhè nhẹ run lên giống như một con mèo nhỏ lang thang đáng thương.
Trong khoảng khắc này, trái tim Tần Kiêu co rút lại vô cùng đau đớn, anh không nghĩ gì nhiều liền cưỡi xe chạy lên tông vào hai người bọn họ.
Đây là lần đầu trong đời anh đánh nhau với người khác.
Lúc ấy đầu óc anh chỉ còn mảnh vù vù, cái gì cũng không nghe thấy, anh dùng cái gì tư thế đánh nhau với người ta có đẹp hay không, anh cũng không biết, chỉ nhớ rõ trong tay Đường Khê cầm một cái cây sắt, mặt mũi trắng bệnh cầm lấy thanh sắt đánh đối phương một cậy.
Đường Khê còn ở nơi này, anh không thể để cô ấy thấy tình cảnh máu me như vậy.
Liền thừa nhịp hai tên lưu manh còn ngây người, anh chặn ngang đem Đường Khê ôm lên xe, mau chóng rời khỏi.
Nếu không phải có Đường Khê ở đó, anh tuyệt đối sẽ không tha cho hai tên lưu manh đó đâu.
Tần Kiêu con ngươi sắc lạnh, lái trên một chiếc xe đạp điện không biết chạy hướng nào.
Anh chạy hơn mười phút đồng hồ, đột nhiên gió thổi nhẹ vào tóc của cô ấy, làm mấy lọn tóc bay vào mặt anh.
Anh ngửi thấy trên tóc cô có một mùi hương nhè nhẹ, anh mới ý thức được, đột nhiên nét mặt anh hơi ngưng trọng lại.
Anh hít một hơi thật sâu, đều chỉnh lại biểu cảm trên khuôn mặt mình, rồi dừng xe lại, liếc nhìn cô từ trên xuống thấy không có bị thương, nhưng vẫn lo lắng hỏi: “Có bị thương ở đâu không.”
Đường Khê nói: “Sao cậu lại đánh người.”
Tần Kiêu: “…”
Anh sao lại đánh người ư?
Tần Kiêu có chút sửng sốt, không đợi anh nói chuyện chợt nghe tiếng Đường Khê nói: “Hai người bọn họ là do tôi thôi đến, họ không phải là người xấu.”
Đem cô ấy vây đến tường còn khi dễ cô ấy, vậy mà cô ấu lại nói không phải người xấu?
Đường Khê một lời khó nói hết: “Tôi phải đi rồi, lần sau lặp lại.”
Tần Kiêu ý thức được mình đã gây cho cô ấy phiền toái, liền đi theo phía sau cô ấy, thừa nhận sai lầm nói: “Đã gây phiền toái cho cậu sao.”
Đường Khê không trách anh, nhưng ngữ khí nói chuyện lại bắt đầu không kiên nhẫn, cô ấy cũng không cho anh tiếp tục đi theo cô, việc này chỉ có dùng tiền mới giải quyết được.
Là anh đã chọc đến phiền toái, đương nhiên không thể làm Đường Khê moi ra tiền.
Anh từ trong túi lấy ra bao tiền, phát hiện bên trong chỉ có một trăm nhiều đồng tiền.
Liền đem hết tiền tất cả cho Đường Khê.
Đường Khê cảm thấy anh đáng thương, nên mới không cần anh tiền.
Anh như thế nào như vậy vô dụng.
Chọc sự, còn muốn cho Đường Khê tiêu tiền giải quyết.
Thật đúng là mất mặt.