Trong khoảng thời gian này, Tần Kiêu vẫn luôn chuẩn bị cho màn cầu hôn sắp tới, còn chưa chuẩn bị xong, thì đã quấy rầy kế hoạch.

Xem bộ dáng của Đường Khê, khẳng định là biết anh đối với cô động tâm.

Một khi đã như vậy, anh chỉ có thể nói ra kế hoạch thổ lộ của mình.

“Đường Khê, anh thật sự rất thích em, thật ra trước đây anh đã muốn thổ lộ với em rồi.”

Anh nói xong nhìn về phía Đường Khê lẳng lặng chờ đợi đáp án của cô, ngón tay vì khẩn trương mà run nhẹ.

Anh thật sự không biết nói cái gì cả.

Anh thậm chí viết luôn một bản thảo thư tình để thổ lộ với cô, anh cũng bắt chước theo những cặp đôi khác để thông báo cho đối phương biết, nhưng mà hiện thực lại hoàn toàn khác, lại làm trò trước mặt cô, anh một câu cũng chẳng nhớ nổi.

Tần Kiêu nhấp mấy môi, trầm mặc một lát, giả vờ như bình tĩnh nói: “Đường Khê, em chờ anh một chút, vì cồn đã quấy rầy anh kế hoạch nên anh cần thời gian để chuẩn bị một chút.”

Đường Khê lý giải gật đầu, nói: “Được, anh chuẩn bị đi, em chờ anh.”

Tần Kiêu xoay người đi ra phòng ngủ, đi thư phòng, mở ra án thư, từ bên trong lấy ra một xấp thư, mặt trên tràn đầy những lời anh muốn nói.

Nhưng mà mấy ngày này, anh nghĩ đến cái gì liền viết cái đấy, còn chưa có kịp chỉnh sửa.

Anh đối thư tỏ tình này có chút không hài lòng lắm, nguyên bản muốn chỉnh sửa lại rồi mới thổ lộ với Đường Khê, mà hiện tại lại đột ngột phát sinh ngoài ý muốn nên anh chỉ có thể dùng cái bản thảo này.

Nhưng những cái anh viết, anh nhìn qua một lần đại khái có thể nói ra.

Anh nhanh chóng xem bản thảo thư tỏ tình mà mình viết, xem đến đâu tay cầm bức thư run đến đấy.

Vì cái gì sẽ phát sinh loại chuyện này a!

Tần Kiêu đối chính mình đặc biệt bực bội.

Ánh mắt nhìn về phía đồng hồ thấy thời gian, đã trôi đi mười lăm phút, anh vẫn là vô pháp không thể nói ra nội dung trong bản thảo.

Đường Khê còn đang đợi anh kìa.

Anh khẩn trương tới mức trái tim đập vô cùng kịch liệt, chỉ cần không nhìn qua bản thảo anh lại không biết nói cái gì.

Chỉ có thể đi vào nói cho Đường Khê biết, cho anh thời gian hai ngày, nhưng trong đầu hiện lên những hình ảnh tối hôm qua.

Thôi làm như vậy đi.

Anh liền đứng trước gương sửa sang đầu tóc chính mình, cầm lấy một xấp giấy bản thảo, đi đến cửa phòng ngủ, đột nhiên chú ý tới chính mình dưới chân đang mang dép lê.

Nhìn trông không có trang trọng.

Anh xoay người, đi phòng thay quần áo, thay đổi thành giày da, đẩy cửa phòng ngủ ra đi vào.

Đường Khê ngẩng đầu lên, thấy anh cầm trong tay một xấp giấy, có chút sửng sốt.

Anh muốn làm gì?

Không phải anh nói học từ trên mạng những lời thổ lộ sao.

Đường Khê khi đi học cũng thu được rất nhiều thư từ của nam sinh thổ lộ, tuy là không nhìn kỹ qua trông đó viết cái gì, nhưng chỉ cần liếc qua một cái, có thể nhìn ra được mấy câu chữ trên mạng.

Nam nhân thổ lộ lấy từ trên mạng cũng là chuyện bình thường.

Nhìn những câu từ âu yếm trong thư từ liền cảm thấy buồn nôn, không phải mỗi người có thể viết ra được.

Tần Kiêu cũng không giống như người có thể viết ra những câu từ buồn nôn như vậy.

Nhưng mà cần thiết phải viết nhiều như vậy sao?

Đường Khê nhìn loáng thoáng qua tay anh, mặt giấy cuối cùng còn viết đầy chữ trên mặt.

Tần Kiêu thấy cô cứ nhìn chằm chằm vào bản thảo trong tay mình, sắc mặt không khỏi cứng đờ, trong mắt cực nhanh hiện lên tia xấu hổ, lông mi hơi rũ xuống mặt vô biểu tình giải thích, “Thật ra hôm nay anh không nghĩ tới sẽ thổ lộ với em, nên đã không chuẩn bị đầy đủ.”

Đường Khê nháy mắt đã hiểu được ý tứ của anh, anh đây là muốn xem bản thảo đọc.

Đường Khê nói: “Anh có thể a.”

Rốt cuộc nhiều như vậy chữ, xác định là không thể nói ra hết.

Tần Kiêu biểu tình nghiêm túc nói: “Vậy anh bắt đầu đây.”

“Đường Khê, anh vô cùng hạnh phúc khi trở thành chồng của em, đầu tiên anh muốn nói cho em biết là anh đã muốn cưới em về làm vợ rất lâu rồi, không phải xuất phát từ ý nguyện của cha mẹ, mà thật sự muốn cưới em, là do anh cam tâm tình nguyện, không phải cha mẹ thích em nên anh mới cưới vì anh không muốn giống  anh rể của mình.”

Đường Khê: “…”

Không phải anh muốn thổ lộ với cô sao?

Sao lại đột nhiên bắt đầu diss anh rể.

Chẳng lẽ anh lấy sai bản thảo?

“Mười năm trước, tập đoàn Ích Viễn suýt chút nữa đã phá sản, mà anh rể lại nhân cơ hội muốn liên hôn thương mại và sẽ trợ giúp cho tập đoàn Ích Viễn điều kiện là mà anh rể đưa ra là chị gái của anh, và cùng năm đó lần đầu tiên gặp được em.”

Tần Kiêu lần đầu tiên gặp được Đường Khê là lúc tập đoàn Ích Viễn tài chính thiếu hụt mà suýt chút nữa phá sản.

Tập đoàn Ích Viễn là do ông nội của Tần Kiêu sáng lập, trải qua vài thập niên phát triển sản nghiệp đã đầu tư vào rất nhiều lĩnh vực khác nhau, nhưng ở Nam Thành là danh xưng hào môn thế gia.

Tần Kiêu lúc đó sinh ra đã ngậm thìa vàng lớn lên, từ nhỏ sống trong nhung lụa, anh cùng chị Tần Xu ở Nam Thành lúc đó, đã là đứng đầu trong giới hào môn.

Tần Kiêu từ khi có ký ức tới nay, anh biết chị của mình thích nhất là túi xách.

Bên trong nhà anh có mấy cái phòng, tất cả đều là phòng của chị gái để quần áo.

Chị gái của anh, thiên hạ đệ nhất mỹ nhân trên trên thế giới.

Chắc hẳn là nói về chị gái của anh.

Tần Kiêu lúc ấy cũng tán đồng chị gái anh cách nói.

Anh cảm thấy chị gái anh nên xứng đáng có hết thảy những điều tốt đẹp nhất, về sau anh trưởng thành hơn, sẽ đem tập đoàn Ích Viễn tiếp tục phát huy lớn mạnh, cho chị gái anh mua thật nhiều túi xách.

Nhưng mà một năm trước khi Tần gia gặp biến cố, không có một người trong nhà nói cho anh biết.

Bởi vì anh lúc nhỏ yếu lại vô lực, làm không được cái gì.

Anh đi đến chỗ chị gái ở, mới phát hiện chị gái đi bán những túi xách.

Những cái đó đã từng quần áo xa xỉ túi của chị mình, lại bị đóng thành gói từ thùng rồi chuyển phát nhanh, không biết đã gửi đến nơi nào.

Tần Kiêu chú ý tới, khi chị gái mỗi lần về nhà đều không có mang túi theo.

Loại chuyện này ở trước kia là sẽ không phát sinh.

Chị gái trời sinh thích đẹp, mỗi tuần thứ bảy, bất luận quần áo màu sắc phối hợp nhưng thế nào đều sẽ mang theo chiếc túi xách đồng dạng.

Đó là lần đầu tiên Tần Kiêu ý thức được, anh cũng không phải từ trong miệng người khác khen ngợi, Tần thiếu gia tư chất thông minh, là bởi vì anh sinh ra ở Tần gia, mới được người khác thổi phồng lên vậy.

Khi Tần gia lâm vào cảnh nghèo khó, anh chẳng có thể làm được gì.

Tần Kiêu lấy những món đồ anh đã cất chứa vào trong phòng ra nhìn xem nhưng không có món đồ nào có giá trị cả.

Tần Kiêu đem đồ vật đều đem bán đi, vì khi còn nhỏ anh đã từng học qua nhạc cụ, vậy là anh đi bar biểu diễn nhạc cụ để kiếm chút tiền, để mua cho chị một cái túi xách.

Ngày đó, anh cưỡi xe đạp điện, đã mua túi xách cho chị gái tính đem qua cho chị.

Anh chạy ra từ một con đường hẻo lánh, khi phía sau đột nhiên  xuất hiện một chiếc xe hơi.

Tần Kiêu treo túi ở bên tay lái, mặt đất thì nhấp nhô tất cả đều là hố xi măng, anh không kịp trốn, sợ túi sẽ bị làm dơ liền đem túi từ tay lái ôm vào chính mình bảo hộ trong lòng ngực.

Xe điện mất đi khống chế, ngã trên mặt đất.

Xe bên cạnh anh dừng lại, trên xe bước là một người con gái, cô ấy mặt một thân váy màu trắng, dáng người mảnh khảnh, khuôn mặt rất nhỏ, ngũ quan thì tinh xảo dịu dàng, màu da trắng nõn, một đôi mắt thủy doanh doanh, giống cái thuần khiết tiểu bạch thỏ.

Tần Kiêu liền nhìn cô ấy một cái, nhanh chóng từ trên mặt đất bò dậy.

Cô ấy đi đến trước mặt anh, âm thanh mềm mềm mại mại mà hỏi anh.

“Cậu có sao không.”

Gió thổi nhẹ qua sợi tóc cô, Tần Kiêu có thể ngửi thấy trên người cô nhàn nhạt mùi hương, nhìn quần áo cô sạch sẽ lại nhìn chính mình trên người quần áo dơ hề hề, cảm thấy vô cùng mất mặt.

Anh thật sự rất dơ.

Tần Kiêu không nghĩ đến làm cô thấy bộ dáng chật vật của anh, muốn làm cô đi nhanh, anh lạnh lùng nói: “Không có việc gì.”

Tài xế từ trên xe xuống dưới, nghi ngờ anh đang ăn vạ.

Tần Kiêu vô cùng bực, anh nơi nào giống ăn vạ, không biết Đường Khê sẽ thấy anh như thế nào, có thể hay không cũng cảm thấy anh đang ăn vạ.

Anh nhịn không được liếc mắt nhìn Đường Khê, Đường Khê cong khóe mắt lên lộ ra một đôi lúm đồng tiền, cười đến thực ngọt, cũng không có giống tài xế như vậy hiểu lầm anh.

Cô liếc mắt một cái, nhìn ra được anh té ngã là vì bảo hộ cái túi, cô cũng thích túi, liền khen anh cái túi đẹp, còn hỏi chiếc xe này mua ở đâu cô cũng mua một cái.

Anh có chút ngượng ngùng, thật ra cái xe này từ chợ bán hàng cũ mua về, không thích hợp như cô.

Đường Khê nhìn đến trên người anh dơ bẩn, chạy đên trên xe cầm một túi khăn giấy đưa cho anh, thanh âm ôn nhu hướng anh xin lỗi.

Tần Kiêu nhìn chằm chằm cô khuôn mặt trắng nõn, thấp giọng nói: “Không cần.”

Không cần phải xin lỗi, không phải là cô ấy sai.

Anh không nhận khăn giấy của cô đưa vì anh sợ sẽ dơ đến tay cô.

Đường Khê đem khăn giấy đặt ở trên xe điện, xoay người lên xe.

Tần Kiêu ngồi ở xe đạp điện nhìn theo chiếc cô xe biến mất ở trong tầm mắt, trong không khí còn phảng phất mùi hương của cô.

Cô cười thật sự ngọt ngào, còn để lộ ra hai má lúm đồng tiền.

Thanh âm lại dễ nghe nữa chứ.

Không biết cô ấy có  chú ý tới mình quỳ rạp trên mặt đất tư thế không nữa, ngay cả động tác bò dậy của anh có đẹp không.

Khẳng định đã thấy.

Đây là lần đầu tiên Tần thiếu gia lại mất mặt như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play