"Tồn Hoạt Suất: 50%...." Thời Vọng nhìn kết quả hiển thị trên đồng hồ mà đầu đau âm ỉ, cậu đưa tay ấn huyệt thái dương, mệt mỏi nhắm mắt.

Bây giờ mới là ngày đầu tiên mà số lượng người chơi đã giảm đi một nửa, tốc độ đào thải quá nhanh, Thời Vọng khó có thể tưởng tượng được có bao nhiêu người có thể sống sót đến cuối cùng.

Cậu dựa lưng trên đầu giường, quay mắt nhìn khung cảnh bên ngoài cửa sổ, ngoài kia mặt trời đã treo cao, ánh nắng mơ hồ xuyên qua rèm cửa rọi vào phòng.

Thông báo này hẳn là được gửi tới đồng hồ vào 12 giờ đêm qua, nhưng khi đó, vì một lí do khó nói nên Thời Vọng không rảnh bận tâm, mà căn bản là cậu không thể xem —— bởi vì khi đó tay cậu bị một chiếc còng tay khảm lông tơ mềm mại khóa lại trên đầu gường.

Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, đầu sỏ gây tội lại mang theo vẻ mặt ôn nhu tươi cười đi tới, anh nắm tay Thời Vọng, dùng khăn lông ấm cẩn thận lau sạch, đến từng kẽ ngón tay cũng lau qua một lượt.

Sau đó anh lại dùng ngón tay xoa xoa cổ tay Thời Vọng, cười nói: "Chiếc còng tay Qun:1030406523 này chất lượng quả thực không tệ, không để lại một vệt đỏ nào."

"Em đề nghị anh không cần dùng nữa!" Cổ họng Thời Vọng còn có chút mất tiếng, vì vậy cậu càng hận đến nghiến răng nghiến lợi, cậu đem cánh tay vừa được lau sạch hướng anh đánh ra một đòn.

Dung Dữ nhìn cậu, ánh mắt ấm áp như gió xuân, anh khẽ cười, trên mặt đều là vô hạn ôn nhu mềm mại, "Làm sao vậy, bảo bối?"

"……" Nắm tay Thời Vọng đánh vào không khí, anh ấy lớn lên quá đẹp, quả thực không nỡ xuống tay. Cậu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia vậy mà lại ẩn ẩn tha thứ cho những chuyện hỗn đản anh làm tối qua.

"Đệt!"

Là một người đàn ông tốt thì không thể đánh vợ mình, Thời Vọng tự an ủi bản thân, tuyệt đối không phải cậu đánh không lại!

Thời Vọng tự lừa mình dối người, tự làm công tác tư tưởng một hồi lâu mới có thể miễn cưỡng nhặt lại vài phần tôn nghiêm của đàn ông. Cậu đang muốn xuống giường, vừa đúng lúc Dung Dữ đem bữa sáng tới muốn đút cho cậu ăn.

Thời Vọng liền ăn một miệng đầy trứng cuộn anh đưa tới, xốc chăn lên bước xuống giường, tiến đến trước tủ quần áo thay đồ.

Dung Dữ ngồi ở mép giường nhìn cậu cởi đồ ngủ, sau lưng liền lộ ra những vết ửng đỏ ái muội trân quý, hệt như những đóa hồng đỏ rực điểm trên nền tuyết.

Dáng dấp* cậu thập phần xinh đẹp, yết hầu tinh tế, vai tuyến lưu loát, vòng eo thon chắc hữu lực, đôi chân thon dài, làn da cũng rất trắng mịn, tất cả đều là một tay Dung Dữ dưỡng ra, chẳng qua bản thân Thời Vọng lại không thích điều này, cậu luôn muốn đi phơi nắng nhiều chút, phơi làn da thành màu lúa mạch mới đẹp.

*Dáng dấp: vẻ bề ngoài

Ánh mắt Dung Dữ quá mức nóng bỏng khiến Thời Vọng nhận ra được nguy hiểm, cậu nhanh chóng mặc quần, gấp gáp thắt đai lưng rồi nhanh chóng khoác áo hoodie lên, che kín toàn bộ cơ thể, Dung Dữ tiếc nuối dời tầm mắt.

"Không muốn ăn thêm một chút sao? Bây giờ đi luôn à?"

Thời Vọng mở cửa, vừa cầm điện thoại vừa trả lời anh, đầu cũng không ngoái lại: "Không cần, không có thời gian."

Dung Dữ nhịn không được mà bật cười, " Màn chơi thứ hai còn chưa bắt đầu, em muốn làm gì?"

Thời Vọng bình tĩnh nói: " Thu dọn thi thể"

Hiện tại, dọc đường đường phố đâu đâu cũng là xác chết, những người còn sống hèn nhát đoán chừng cũng chẳng thèm quan tâm. Để người chết phơi thây trên đường cũng không tốt, thứ nhất là thiếu tôn trọng đối với họ, thứ hai là ảnh hưởng đến cảm xúc của những người chơi còn lại.

Đương nhiên, cậu tất nhiên là không thể một mình thu dọn 5 vạn* cỗ thi thể. Cậu chỉ có thể thu thập từng cái từng cái một, nói không chừng còn có thể gặp được người may mắn bị thương ngất xỉu, có thể cứu được.

*Trong bản QT ghi là 50 vạn, bị sai nên mình sửa lại.

Thời Vọng nghĩ sẽ tận dụng tối đa thời gian để tranh thủ nâng giá trị Tồn Hoạt Suất lên một chút. Hôm qua, cậu vốn dĩ định làm luôn ngay sau khi trở về, có điều Dung Dữ không cho phép nên mới kéo dài đến bây giờ.

Cậu đi xuống cầu thang, đi một lúc lâu mới ra khỏi chung cư, vừa nhìn ra phía ngoài, sắc mặt chợt biến, ngây ngẩn cả người.

Toàn bộ đường phố đều sạch sẽ, một cỗ thi thể cũng không thấy.

Không, không chỉ là như vậy, trên mặt đường cũng sạch bách không hề dính chút máu nào, cũng không có dấu vết xô sát, thậm chí một dãy cửa hàng dọc theo đường lớn, các gánh hàng bán rong, chung cư, thậm chí là các hẻm nhỏ cũng không còn nữa!

Thời Vọng khiếp sợ xoay người, cái tòa chung cư mà cậu vừa đi ra cũng biến mất không dấu vết, mọi thứ ở đây đều bị thay thế bởi một đống cổng trường học, hai bên là hàng rào bảo vệ, ở giữa là một hàng rào laser chống xâm nhập, phía trên là một tấm biển lớn đề chữ: "Trường trung học trên đảo số 31."

Cái này hoàn toàn là bộ dáng một trường học thông thường, Thời Vọng nhất thời mất chức năng xử lí ngôn ngữ, cậu ngây người vài giây mới kịp phản ứng lại, dọc theo con đường lớn phía trước chỉ thấy cách mấy trăm mét là một trường học, phía trên treo biển " Trường trung học trên đảo số 32"

Xem ra tình huống hiện tại khá rõ ràng, kiến trúc hòn đảo thay đổi theo từng màn chơi, thành phố trên đảo đã biến mất, trước mặt là một đại lộ chạy xuyên suốt toàn bộ hòn đảo, không thấy điểm cuối. Ở hai bên đường, cứ cách 500 mét là có một ngôi trường trung học, trừ trường học ra thì nơi đây không có bất kì tòa nhà nào khác, xem chừng bối cảnh màn chơi thứ hai chính là trường học.

Thời Vọng cảm thấy có chút vi diệu, bởi vì trường học thường khiến người ta thuần túy liên tưởng đến thanh xuân, kỉ luật, chẳng có một chút quan hệ với hai chữ 'tàn sát' cả.

Chẳng qua, đã là trường học thì khả năng cao là có bài kiểm tra mà cái này lại làm Thời Vọng hơi lo lắng.

Cậu không quá am hiểu thi thố, lúc trước tham gia kì thi tuyển nhân viên quản lí thế giới, cậu toàn khoanh bừa viết bậy, chẳng hiểu sao vậy mà vẫn qua, khả năng là do vận may của cậu quá tốt thôi.

Thời Vọng nhìn quanh bốn phía, Dung Dữ không đi theo cậu, hẳn là có việc gấp. Cậu tính đi đến trường học nhưng nghĩ ngợi một chút lại thấy nên đi thám sát xung quanh trước.

Đang phân vân không biết nên làm gì thì bỗng nhiên...

Reng reng reng reng!!!

Trong trường học bất ngờ vang lên, âm thanh bén nhọn chói tai khiến Thời Vọng hoảng sợ, cậu theo bản năng lùi lại, đột nhiên không kịp đề phòng đụng phải ngực ai đó, gót chân trực tiếp dẫm lên giày anh ta.

"A? Xin lỗi xin lỗi..."

Người nọ vươn tay đỡ lấy Thời Vọng, âm thanh trầm ổn, "Cẩn thận một chút."

Thời Vọng nương theo cánh tay kia nhìn lên, ánh mắt lão luyện thành thục, khuôn mặt góc cạnh, làn da nâu khỏe mạnh, nhìn hơi quen mắt.

"Ừmm... Anh là cái người tên Tề, Tề....?"

"Tề Triết." Anh ta bình tĩnh nói, "Lại gặp, cậu Thời."

"May thật." Thời Vọng thật thấy anh còn sống thực vui vẻ, nhưng sống sót ở chỗ này, vậy là....

Ánh mắt Thời Vọng dừng trên chiếc đồng hồ trên tay trái Tề Triết, con số hiển thị phía trên cũng giống với Thời Vọng, là 70.

Tề Triết nhận ra tầm mắt cậu, nâng tay lên nhìn nhìn, cũng không giấu diếm, thản nhiên nói: "Tôi đã cứu một cô gái, cũng giết một tên cường bạo."

"Ra vậy." Thời Vọng nhẹ nhàng vỗ tay hai cái, tỏ vẻ kính nể.

Bọn họ cũng không nói chuyện quá lâu, trong trường liền vang lên tiếng thông báo, một giọng nữ máy móc lặp đi lặp lại nói: " Hiện tại đang tiến đến giai đoạn bổ xung, mong các vị mau chóng tiến vào trường học, học tập thật tốt, mỗi ngày đều hướng về phía trước, không ngừng kiên trì, nỗ lực tiến lên, chuẩn bị thật tốt cho bài kiểm tra cuối kì ngày mai."

Thời Vọng cùng Tề Triết liếc mắt nhìn nhau, Thời Vọng mở lời nói: "Tề trưởng quan, anh thấy thế nào?"

Tề Triết hơi trầm mặc, "Thành tích của tôi khi còn học trung học cũng tàm tạm, cậu thì sao?"

《 Cũng tàm tạm 》, mỗi lần xếp hạng thành tích đều đứng vững trong top10 người đầu tiên.

Thời Vọng hơi do dự một chút, "…… Cũng giống vậy, tàm tạm thôi."

《 Cũng giống vậy 》, xếp hạng cấp bậc cả năm, tổng cộng 300 người thì cậu xếp thứ 273.

*Tiểu Linh: ha hả:))

Học tra đi cùng học bá là cái trải nghiệm gì?

- ------------------

Hết chương 9.

Có vài điều mình cần nói:

[1]: Mình hơi ngạc nhiên vì bản edit dở dở ương ương của mình mà cũng có người chôm, mà còn chôm rất nhanh nữa chứ.

[2]: Ăn cắp trắng trợn, không xin phép thì thôi nhưng ít nhất cũng nên ghi cái nguồn tử tế chứ nhỉ?

[3]: Trộm nhiều đến thuận tay như vậy thì cứ làm đi. Mình tin các độc giả dễ thương, đáng yêu, thông minh sẽ vào trang chính chủ đọc.

[4]: Đã mất công copy thì copy cho hết, cop cho tử tế:))

[5]: Bản edit chính chủ chất lượng cao nhất luôn là ở đây, mình có thể sẽ beta lại vào một đêm trăng thanh gió mát nào đó. Lựa chọn đọc ở đâu là quyền của các bạn. Cứ ủng hộ web lậu cho hăng vào rồi đừng hỏi tại sao chỉ có thể đọc bản convert.:))

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play