Cậu dự cảm không lệch đi đâu được, quả nhiên Giang Thành Nhạc cười hề hề xoa xoa tay sau đó hướng về phía cậu xòe tay, cười cười nói: "Tổ trưởng, nhiều năm trước không phải có một khoảng thời gian anh làm minh tinh sao, em muốn CD, poster, băng đĩa ghi hình của anh, tất cả đều muốn!"

Lịch sử đen tối đó tưởng chừng đã bị giấu kín ngờ đâu lại bị cậu ta lôi ra trước mặt, mặt Thời Vọng lập tức đỏ bừng, hận không thể tìm cái khe nào mà chui xuống hoặc là đem Giang Thành Nhạc giết người diệt khẩu.

Khoảng những năm 80, ngành công nghiệp giải trí ở thế giới 07 quả thực là đang phát triển mạnh mẽ, khi đó Thời Vọng xuống trái đất công tác liền bị người trong ngành coi trọng, nhất quyết phải đem cậu lăn lộn thành minh tinh.

Khi đó cậu rảnh rỗi liền có tâm tư thử trải nghiệm một lần.

Một lần lầm lỡ cả đời hối hận, khi đó cậu lấy nghệ danh là "Lăng Vọng", làm võng hồng mấy năm liền, nhưng cái làm cậu thẹn với tâm chính là việc bọn họ đem mặt cậu lên tivi, poster chiếu đi chiếu lại cho mọi người xem, cmn thật sự là quá xấu hổ!

Có thể lúc quay chụp quá mức náo nhiệt làm cậu không quá xấu hổ, nhưng khi quay chụp qua đi, màn đêm tĩnh lặng buông xuống chính là lúc cậu càng nhớ lại càng thẹn, thẹn đến mức lăn lộn cả đêm không ngủ được.

Cho nên cậu đã vĩnh viễn phong ấn cái đoạn 'Lịch sử đen tối' này lại, dù là ai cũng không được nhắc tới. Ai có gan thử, cậu liền đè ra đánh cho một trận, Dung Dữ cũng không ngoại lệ.

Nhưng Giang Thành Nhạc thì khác, cậu ta chỉ là một đàn em bị thần tượng mê muội đến mụ mị đầu óc, Thời Vọng có hơi khó xử, cậu ôm chầm lấy bả vai Giang Thành Nhạc ý định đánh bài tình cảm*, "Thành Nhạc, cậu nói xem ngày thường anh đối với cậu có tốt không?"

* Ý là dùng tình cảm thay đổi suy nghĩ của đối phương.

"Có! Tuy rằng anh hay mắng em nhưng tổ trưởng thực sự đối xử với em rất tốt!"

"Khụ, vậy tổ trưởng anh bây giờ gặp nạn, em có phải nên giúp anh một chút không?"

"Đúng vậy, em sẽ hỗ trợ!"

"Nếu là như vậy thì mấy cái thứ đồ linh tinh kia không có cũng được, phải không?"

"Không được!" Giang Thành Nhạc đặc biệt chân thành nói, "Chỉ có CD phim ảnh của anh trước kia mới có thể để em liều mạng, chết không hối tiếc!"

Thời Vọng: "..... "

Thôi xong, hài từ lớn rồi, không lừa được.

Cậu cố chấp, "Cứ làm đi, chỉ cần cậu trộm cái kia ra cho tôi, cái 'Qqun: 1.0.3.0.4.0.6.5.2.3' với vài thứ khác tôi cũng có thể cho cậu."

"Cha! Ngài thật tốt!" Giang Thành Nhạc ôm cổ Thời Vọng, cọ cọ lên tay cậu. Thời Vọng tính vỗ đầu cậu ta như khi xưa, nhưng cậu thoáng nhận ra dư ảnh trên kính, thấy Dung Dữ đẩy cửa bước vào.

Thời Vọng đại kinh thất sắc, dùng tư thế sấm sét không kịp bịt tai đem Giang Thành Nhạc đẩy xa 3 mét, tiểu đồng chí Giang bất ngờ bị đẩy, thiếu chút nữa đâm đầu vào thùng rác.

Giang Thành Nhạc đỡ ghế bò dậy, cực kì bi phẫn, "Tổ trưởng, sao anh có thể đối xử với em như vậy, anh đã quên hết những ngọt ngào ân ái của chúng ta khi xưa rồi sao? Anh...?!"

Sau lưng chợt xông đến một cỗ hàn ý rét lạnh, thần sắc Giang Thành Nhạc đột nhiên cứng lại, nơm nớp lo sợ quay đầu. Đối diện với cậu là ánh mắt lạnh lẽo âm trầm vô cảm của Dung Dữ.

Ánh mắt kia nhìn cậu giống như đang nhìn một vật chết ấy.

Giang Thành Nhạc nhanh tay ụp thùng rác lên đầu, lừa mình dối người mà quỳ rạp xuống sàn, nhìn như con ấu trùng bám rịt xuống sàn nhà, từng chút từng chút nhích về phía cửa.

Dung Dữ coi như không thấy cậu ta, quay đầu nhìn về phía Thời Vọng, vẻ mặt thay đổi 180° ấm áp như mùa xuân, ôn nhu nói: " Bảo bối, phải đi rồi."

Thời Vọng gật đầu, đứng dậy đi ra cửa, thuận tiện lặng lẽ đá Giang Thành Nhạc một cái ý tứ nhắc nhở đừng quên việc anh giao cho cậu.

Giang Thành Nhạc bị đá đến choáng váng đầu óc, lầm tưởng mình đụng vào chân bàn. Cậu ta nhấc thùng rác lên lại một lần nữa chạm mắt với Dung Dữ.

Dung Dữ khẽ cười hỏi: " Ngươi tên gì?"

"Giang... Giang Giang Thành Nhạc...."

"Tốt lắm." Dung Dữ ý vị thâm trường* nói, "Ta sẽ nhớ kĩ ngươi."

*Ý vị thâm trường: ý vị sâu xa

Lấy từ câu: "Độc chi dũ cửu, đãn giác ý vị thâm trường = Đọc ấy cực lâu, nhưng thấy ý vị sâu xa (讀之愈久、但覺意味深長)". (Theo wikipedia)

Giang Thành Nhạc: Mẹ ơi, chết con rồi....

Cũng không biết có phải Dung Dữ cố ý kéo dài thời gian hay không mà khi đưa cậu quay lại đảo đã là giữa trưa. Mặt trời xinh đẹp rọi sáng khắp nơi, nhưng trên mặt đất lại là thi thể chất chồng, rải rác khắp nơi, máu chảy thành sông.

Thời Vọng đi vài bước là có thể thấy một thi thể nằm trên đất. Bọn họ hoặc là bị xuyên tim từ sau lưng, hoặc là loạn đoan chém chết máu thịt lẫn lộn, hoặc là bị dây thừng siết chết, mặt mày xanh tím vì thiếu ôxy.

Lúc này, Đảo vườn địa đàng hoàn toàn đạt tới trình độ địa ngục trần gian, hệt như Dung Dữ dự tính.

Mà những người còn sống ở khu nhà quản lí Q:102708947 thì ai nấy đều giống như cái xác không hồn lang thang không có mục đích trên đường phố, trên mặt biểu lộ ra mê mang, hổ thẹn, bất lực, sợ hãi, thậm chí là điên cuồng.

Mấy ngày trước, bọn họ vẫn đang sống trên thế giới này như những con người bình thường, có lẽ họ từng là cha mẹ của ai đó, là con cái của ai đó, là bạn bè, hoặc có lẽ là người quen mới gặp, bên nhau một sớm một chiều mà giờ đây ai nấy đều trở thành tội phạm giết người, tay nhiễm máu tanh.

Thời Vọng không nghĩ nhiều nữa mà thay vào đó, cậu rảo bước nhanh hơn về phía tòa chung cư.

Trên cầu thang của khu nhà quản lí Q:1027083947, nơi có người chết, được đặt một bó hoa cúc trắng, đó là Thời Vọng đặt xuống trước khi đi để tưởng niệm những người đã khuất.

Thời vọng đẩy cửa đi vào, mở tủ lạnh lấy ra mấy quả cà chua cùng trứng gà tính sẽ làm cho mình một bữa cơm trưa đơn giản. Mặc dù Dung Dữ không cần ăn nhưng mà cậu cũng không thể để mình chịu đói được.

Cậu thuận tay đeo tạp dề lên, mặt không biểu tình, cầm dao phay lên bắt đầu thái rau.

*Tiểu Linh: What:)?

Dung Dữ nhạy bén nhận ra từ tiếng băm rau hung hãn kia, em ấy tức giận rồi. Cũng dễ hiểu, rốt cuộc thái rau với cà chua thì đâu cần dùng tới dao phay, cũng đâu cần dùng lực tay lớn như vậy. Mấy quả cà chua kia cũng bị băm nát thành tương rồi...

Dung Dữ bất đắc dĩ thở dài, anh vòng qua sau lưng ôm lấy cậu, cúi đầu hôn xuống gáy cậu, lòng bàn tay phải mở ra, đem một chiếc hộp nhẫn màu đen ánh kim đến trước mặt cậu.

"Cái này cho em, đây là quà ta đặc biệt chuẩn bị riêng cho em"

Thời Vọng liếc mắt một cái, "Cái gì vậy?"

"Mở ra nhìn thử."

Thời Vọng ném con dao phay lên cái thớt mới bị cậu trút giận kia, lau tay vào tạp dề, với lấy hộp nhẫn mở ra.

Vật bên trong hộp cũng không phải là nhẫn mà là một chiếc khuyên tai làm từ hắc diệu thạch*, giống y đúc với chiếc khuyên trên tai trái cậu.

* Hắc diệu thạch = đá obsidian

Dung Dữ cẩn thận giúp Thời Vọng đeo lên, sau đó lại cực kì ái muội hôn lên tai trái cậu, cười nhẹ nói: "Thật xinh đẹp."

"Vậy sao?" Thời Vọng dùng dao phay thay gương, soi trái soi phải nói, "Cái này không phải giống hệt chiếc khuyên lúc trước của em à?"

"Nhỏ hơn một chút, không giống nhau."

"Khác nhau như nào?"

"Bảo bối, nó khác nhau bởi vì đây là tình yêu ta trao cho em."

"... Thật khó nghe!"

Dung Dữ thực đau lòng, "Bảo bối, lời này là em nói khi lần đâu tiên tặng quà cho ta, mới có hơn một ngàn năm mà em đã quên rồi sao?"

Thời Vọng: "?"

Được rồi, Thời Vọng thật sự có chút chột dạ. Rất lâu trước kia, lâu tới mức khi đó cậu vừa mới lên chức quản lí, khi ấy cậu còn chưa biết Dung Dữ là chủ thần, cậu từng bị dung mạo đối phương dụ hoặc mà dùng biết bao lời đường mật ngọt ngào tán tỉnh, mà giờ thì cậu gần như quên hết rồi.

Thời Vọng hừ lạnh một tiếng, "A, trí nhớ của anh còn rất tốt ha, kiểm tra bất ngờ, lần đầu tiên chúng ta gặp nhau là vào ngày nào tháng nào?

"Ngày 20 tháng 5." Dung Dữ trả lời đến là trôi chảy, còn bổ xung, nói: "Hôm đó em mặc áo sơ mi trắng, rất đẹp."

Thời Vọng không tin cái này anh cũng nhớ, "Lần đầu tiên chúng ta cùng ăn tối là khi nào?"

"Ngày mồng 1 tháng 6, tại nhà hàng Tây ven biển."

Thời Vọng hít thở không thông, "Vậy, vậy ngày thông báo kỉ niệm thì sao?"

"Mùng 7 tháng 7."

"Anh!" Thời Vọng thua thảm, cậu giơ ngón giữa lên, "Được, coi như anh lợi hại!"

Dung Dữ hơi dừng một chút, ngữ khí phức tạp nói:" Bảo bối, thật ra ngày thông báo kỉ niệm của chúng ta là ngày 16 tháng 8. Ngày quan trọng như vậy mà em cũng không nhớ sao?"

Thời Vọng: '……'

"Mau biến đi! Đừng làm phiền em nấu cơm!" Thời Vọng thẹn quá hóa giận, khua khoắng dao phay đuổi Dung Dữ đi, sau đó tự mình làm món trứng xào cà chua chưng cùng cơm, lấp đầy bụng, giải quyết qua loa bữa ăn.

Dung Dữ nhìn có chút bất mãn, quan tâm nói: "Em ăn uống như vậy sẽ không đủ dinh dưỡng, ngày mai ta điều một quản gia đến nấu cơm cho em vậy."

"Anh tỉnh ngủ đi."

Thời Vọng thầm nguýt anh, bây giờ cậu đang trong trò chơi sinh tử tận thế chứ không phải là học sinh tiểu học đi chơi xuân.

Thời Vọng ăn no liền không câu nệ tiểu tiết, nghiêng người dựa lên ghế sô pha, chân vắt chéo lên bàn trà, theo thói quen rút ra một điếu thuốc từ ba lô.

Dung dữ nhẹ nhàng mà quả quyết giữ tay cậu lại, thu lại điếu thuốc kia thay bằng một tách trà nóng tốt cho sức khỏe, lại nhẹ tay, dùng một lực vừa phải, nhẹ nhàng xoa bóp bụng cho cậu.

Không biết loa được mở khi nào, tiếng nhạc thư thái nhẹ trôi theo không khí lan khắp căn phòng, bàn tay Dung Dữ ấm áp hữu lực khiến Thời Vọng cảm thấy vô cùng thoải mái, nhịn không được mệt mỏi nheo mắt, cậu nằm ngửa mặt giữa đống gối ngắm nhìn khuôn mặt điển trai của anh.

Cậu nghĩ, thật ra Dung Dữ đối xử với cậu rất ôn nhu, nhưng nếu loại ôn nhu này có thể chia cho người khác một chút thì tốt rồi. Thời Vọng rất hi vọng một ngày nào đó có thể ủ ấm được trái tim lạnh giá kia.

Làm Thần Sáng Thế hẳn là nên bác ái* một chút. Nhưng đâu đó bên trong cậu lại có chút vui vẻ, thật tốt khi trở thành ngoại lệ duy nhất của Dung Dữ. Dù như vậy có chút ích kỷ, nhưng nếu anh dùng ánh mắt ôn nhu đó nhìn người khác, có lẽ cậu sẽ ghen mất...

*Bác ái: có tình yêu cao cả, rộng lớn...

Thời Vọng đưa tay đặt lên mu bàn tay anh, nhẹ giọng nói:" Em có một yêu cầu …"

Dung Dữ nhướn mày, "Yêu cầu?"

Thời Vọng dừng một chút, "Là thỉnh cầu."

Dung Dữ cười cười, "Em nói đi."

"Các màn chơi sau này …" Thời Vọng chần chờ đôi chút, thanh âm lại càng nhỏ đi, dùng một loại ngữ điệu khẩn cầu nói, "Đừng tiếp tục xếp thử thách chém giết lẫn nhau nữa."

Dung Dữ bảo trì im lặng, chỉ là vẫn chăm chú nhìn cậu. Thời Vọng cong cong ngón tay, cùng anh mười ngón tay đan vào nhau, "Coi như em cầu xin anh."

"Thôi được." Dung Dữ cuối cùng cũng nhượng bộ, "Ta đáp ứng em."

Nhìn Thời Vọng rõ ràng nhẹ nhàng thở ra, Dung Dữ không khỏi thấy buồn cười trong lòng. Loại sinh vật như con người sẽ không dừng giết hại lẫn nhau chỉ vì thay đổi quy tắc trò chơi. Anh rất chờ mong, một ngày nào đó Thời Vọng sẽ hoàn toàn mất lòng tin vào loài người, chủ động rời khỏi trò chơi....

Đúng 12 giờ đêm nay, trò chơi kết thúc, số lượng người chơi còn lại là 50 vạn người, Tồn Hoạt Suất: 50%

- ---------------------

Đăng giờ âm phủ:))

Hết chương 8.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play