Đám người Thiên Cương và Hắc Hậu đuổi sát không tha, một chưởng của Mục Thần đánh cho Huyền Đồng lùi mấy bước, Tử Sắc Dư Phân cũng bị uy lực của nó làm rơi khỏi vai Huyền Đồng, lửa giận của Huyền Đồng bùng phát khắp xung quanh, “Tử Sắc Dư Phân!” Tử Sắc Dư Phân bị ngã trái lại tỉnh tái thêm một chút, hắn cố sức đứng dậy: “Vương tử, ngươi luôn nói ta có thiên phú, nhưng giờ ngươi nhìn xem, ta đúng là thứ vướng chân mà, tại sao, ta làm thế nào cũng không bắt kịp ngươi vậy.”

Huyền Đồng nghe được ý quyết tuyệt trong lời nói của hắn, y muốn đến gần, nhưng lại bị mấy người vây công, ánh mắt Tử Sắc Dư Phân khiến y bất an, khiến y sợ hãi. Từ lúc sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên y phải cảm nhận loại sợ hãi như thế này, kiếm thị của y, từ lúc quay về từ Tử gia đã mất đi vẻ mặt tươi cười, nhưng y lại không thể nghe được lời hắn muốn tỏ bày.

Tử Sắc Dư Phân đau đớn khó nhịn, nhưng vẻ mặt lại thoải mái không thôi: “Khi lý trí không quyết định được, vậy cứ để trái tim tự mình tìm phương hướng! Vương tử của ta, ếch xanh bị ngươi dụ dỗ ra bên ngoài, giờ phải về đáy giếng rồi! Nếu có kiếp sau, hy vọng đổi thành vương tử cõng hộp kiếm cho ta!”

“Vương tử, xin ngươi thay ta chăm sóc thật tốt Tử Hoa, còn cả Phiên di và Hồi Lộc, không cần phải cảm thấy áy náy, xin ngươi thu xếp ổn thoả cho bọn họ ở Tử gia là được, như vậy là được rồi. Hoa Nhi chắc chắn sẽ muốn đi cùng ngươi, vương tử đừng không cần phải vì ta mà mang theo nàng bên cạnh mình, xin ngươi kiên nhẫn để nàng trưởng thành, gánh vác trách nhiệm của Tử gia, đừng giống ca ca của nàng, mang đến tai vạ cho gia tộc. Ta không hề hối hận một chút nào khi gặp được ngươi, những ước vọng xa vời của ta, đều đã đủ rồi…”

Thiếu niên đầy mặt toàn là máu, lại nở nụ cười sáng ngời: “Không có Lãnh Bất Phong, đám các ngươi chẳng ai giết được vương tử của ta!” Cổ tay hắn xoay một cái, Lãnh Bất Phong trong tay đâm vào ngực mình, chỉ trong chớp mắt, cơn đau kịch liệt làm hắn phải nhíu mày. Huyền Đồng dùng một kiếm đẩy ra đám người Hắc Hậu, muốn xông qua: “Tử Sắc Dư Phân, ta không cho phép! Ta còn chưa trả tự do cho ngươi!”

Hai người bọn họ hốt hoảng không nhìn đường bị đẩy đến bên sườn núi Lãng Nhai, khi đó, Tử Sắc Dư Phân vừa cười vừa lui lại, lập tức rơi xuống dưới vách núi, sắc mặt Huyền Đồng đột biến, y gào lên một tiếng thảm thiết: “Tử Sắc Dư Phân!”

Y xông lên muốn kéo lại thiếu niên sắp rơi xuống, nhưng đã muộn một bước, y chẳng bắt được thứ gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tử Sắc Dư Phân rơi vào vực sâu.

Đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng, Tử Sắc Dư Phân thấy Huyền Đồng hoảng sợ đến vậy, cũng là lần cuối cùng, thấy vẻ mặt không thể tin được của Huyền Đồng, còn cả bàn tay chưa kịp rút về. “Thật xin lỗi, vương tử, ếch xanh mệt rồi, không đuổi kịp chim trời nữa.”

Nước mắt nào là nước mắt, lả chả rơi xuống, nhớ nhớ chuyện cũ đều bay bay, nếu biết sau cùng là nỗi khổ biệt ly, sao khi mới quen không cười lướt qua.

Nhưng, hắn không hối hận khi gặp được y, nước mắt bay tán loạn, kể không hết nhiều năm bầu bạn thân quen, Tử Sắc Dư Phân rơi xuống vách núi, lúc ý thức tan biến, nhớ lại chuyện cũ trước kia. Từng li từng tí, vẫn còn rõ rệt trong lòng, “Vương tử của ta, tính mạng của Tử Sắc Dư Phân ngắn ngủi như sao băng, nó có lưu lại gì trong sinh mạng của người không?”

Đáp án của câu hỏi này, hắn không nghe được, giọt nước mắt cuối cùng rơi xuống, hắn nhắm hai mắt lại, thứ cuối cùng vẫn còn nhớ đến, là Huyền Đồng sẽ không sao cả. Là từ khi nào, trong lòng của thiếu niên, bóng dáng đỏ rực kia như hạt giống đâm chồi nảy lộc, cuối cùng lớn thành một cánh rừng rậm rạp.

Trước khi rơi xuống, Tử Sắc Dư Phân từng nghĩ, có khi nào Huyền Đồng sẽ khổ sở không, có lẽ là có, tình chủ tớ, nghĩa bằng hữu. Cuối cùng hắn sẽ từ từ trở thành quá khứ đã qua, như hai thanh kiếm Nghê Hồng, nếu về sau, hắn còn có thể xuất hiện trong trí nhớ của y, vậy cũng đủ rồi, kiếm thị nho nhỏ, không thể đòi hỏi quá xa vời.

Hắn dùng cách thức thảm thiết nhất, làm Huyền Đồng nhớ rõ hắn, chuyện khác, không quan trọng, bằng hữu của vương tử, còn có thể có rất nhiều, y rất tán thưởng Tố Hoàn Chân, hắn ta nhất định cũng sẽ là một bằng hữu rất tốt. Đôi mắt nhắm lại, mang đi nỗi nhớ nhung và quyến luyến mà người thiếu niên chưa từng bật thốt thành lời, chỉ mong ngày sau, người được bình an.

Bàn tay cầm Lãnh Bất Phong rủ xuống vô lực, không còn tiếng thở nữa, chim trời lướt qua thiếu niên, nhìn hắn nằm đẫm máu nơi đáy vực, khẽ thở than. Phía trên vách núi, Huyền Đồng vẫn duy trì tư thế cố kéo Tử Sắc Dư Phân, chiến trường đột nhiên biến đổi, mọi người không kịp phản ứng, chỉ nghe từng tiếng cười điên cuồng: “Ha ha ha ha ha ha ha ha ha…”

Gió núi bốn phía bắt đầu chấn động, tiếng cười điên cuồng không ngừng vang, Huyền Đồng siết chặt nắm đấm, kiếm cắm xuống đất, trong hai mắt, là đau khổ xen lẫn phẫn nộ, cực đau cực giận cực hận, y cười như đã sụp đổ, chiến ý lại điên cuồng. Ngay sau đó, một tiếng thét xé trời, một cỗ lực lượng hùng hồn nguyên sơ bộc phát ra từ người Huyền Đồng! Nguyên thần thú trong cơ thể bị gọi ra, chớp mắt đã phá tan thiên linh ra khỏi cơ thể, ngay khoảnh khắc xuất khiếu, lại đụng phải nguyên linh bạo phát ở trăm ngàn gân mạch, Huyền Đồng thoáng cái biến đổi cả người!

Đau đớn ăn mòn cả trái tim và xương tuỷ, cũng chẳng bằng lúc trái tim chết đi trong khoảnh khắc bắt hụt đó, hai mắt Huyền Đồng lóe ánh đỏ, vừa xoay người, khắp nơi chấn động. Mười phần giận, mười phần điên cuồng, Huyền Đồng xoay kiếm quét sạch, một vùng bụi máu cuồn cuộn không ngừng, những người có mặt ở đó đều bị kiếm lực cực lớn làm chấn động, lúc hồi phục tinh thần, đã bị thương khắp cả người!

“Đáng chết! Toàn bộ các người đều đáng chết!” Huyền Đồng cầm kiếm, trong lòng chỉ có một ý niệm, “Giết!” Giữa lúc triền đấu, một kiếm của Mục Thần đâm thẳng về phía Huyền Đồng đang lơ là! Lúc nguy cấp, một bóng người nghiêm nghị mang theo khí tức bén nhọn chém giết mà đến! Chính là Diêm Vương đến cứu, ý ông ta chỉ muốn cứu, ngay lúc đánh chưởng ra, ông ta lập tức mang Huyền Đồng rời khỏi hiện trường.

Trên Tích Biệt Phong, Huyền Đồng có hơi tỉnh táo lại, y đè lại khí tức đang trào dâng: “Hoá ra là ông.”

Diêm Vương đứng chắp tay: “Lẽ nào trong lòng ngươi còn hy vọng là ai khác à?”

“Lòng ta chẳng còn hy vọng gì cả.”

“Ta cứu ngươi, ngươi không vui mừng sao?”

“Cũng có vui mừng, nhưng kinh ngạc át đi hết thảy.” Tình phụ tử nhạt nhẽo, có gì mà phải vui mừng?

Diêm Vương lại nói: “Ta thấy ngươi bị tâm tình đau khổ lấn át hết mọi thứ mới đúng, tên kiếm thị bên cạnh ngươi kia, vô cùng quan trọng đối với ngươi.” Những lời này như lưỡi dao lại đâm xuyên qua tim lần nữa, đôi mắt Huyền Đồng khẽ run: “Ta không có tâm tình để chia sẻ ý nghĩ của ta với ông, lần này đa tạ ông.”

“Vết thương của ngươi chưa lành, nên nghỉ ngơi một thời gian cho tốt đi.” Nghe vậy, Huyền Đồng lắc đầu ý bảo không cần rồi lập tức rời đi. Diêm Vương thấp giọng nói như suy tư gì: “Huyền Đồng… Ngươi vậy mà lại để lộ cảm tình sâu nặng đến thế, lẽ nào cái chết của kiếm thị kia ảnh hưởng tới ngươi lớn vậy sao?”

Trên Hốt Lãng Nhai, không còn trăng sáng lẫn gió ngàn, chỉ còn vết máu loang lổ và mùi cháy khét, âm thầm hiện ra vẻ thê lương lạnh lẽo sau trận chiến. Huyền Đồng lại lần nữa bước đến đây, đau thương như một đòn đánh mạnh vào tim, y lê bước nặng nề. Từ nay về sau, chỉ còn lại một mình y bước đi trên con đường tìm kiếm mà thôi.

Không quay về được nữa sao? Thiếu niên ồn ào đó, kiếm thị chẳng chút tự giác không hề kiêng dè kia, thật sự không còn ở đây sao? Không dám tin tưởng, khó lòng tin được, đủ thứ chuyện trong quá khứ, từng cảnh từng cảnh hiện lên trước mắt, từ đáy mắt, đến trong lòng, “Đều bởi vì ta, mới khiến đời ngươi phải đối mặt với lựa chọn khó nhằn kia đúng không?”

Chỉ một lần quen biết, sao lại nhiều bão táp mưa sa đến vậy? Nếu có thể về lại thuở ban đầu, có lẽ, chi bằng đừng quen nhau…

Nhưng y không muốn, quãng thời gian có Tử Sắc Dư Phân làm bạn, dù ngắn ngủi, lại rất vui vẻ. Thiếu niên tự phụ lại hay nóng nảy, cho y cả một trái tim ấm áp chân thuần.

Huyền Đồng rũ mi mắt, rõ ràng y đã quyết định lần này sẽ dừng bước chờ hắn, giờ thì, y không đợi được thiếu niên kia nữa rồi. Thiếu niên kia có thiên phú rất cao, y chờ mong hắn trưởng thành, hài lòng khi có hắn bầu bạn, lại quên không quan tâm hắn nhiều hơn nữa, mới có thể khiến hắn đến cuối cùng lựa chọn quyết tuyệt đến như vậy.

“Thậm chí ta còn không kịp nói ngươi nghe, cá ngươi nướng, ăn rất ngon. Cũng quên trả lời ngươi, trong lòng ta, ngươi không phải nhân tài hay nô tài, ngươi là, bằng hữu đầu tiên của ta, là…” Là gì đây? Trong trí nhớ, đủ mọi bộ dáng của Tử Sắc Dư Phân, vô cùng rõ ràng.

Cười to, oan ức, không kiên nhẫn, kiêu ngạo, đắc ý, còn có sau đó, ngại ngùng, khóc thút thít, đau đớn, cả lần cuối cùng ngã xuống vách núi. Từng chút từng ít, vẫn rõ mồn một trong tim, rõ ràng mình vẫn luôn đi trước mặt hắn, tại sao kẻ bị bỏ rơi, lại là mình?

Huyền Đồng đưa tay, có cơn gió lướt qua, mặt mũi của thiếu niên hóa thành mây khói tan biến không thấy, vết thương trên người sao bằng một phần vạn đau đớn trong lòng. Đây là “mất đi” sao? Y tưởng rằng y đã xem nhẹ hồng trần cuồn cuộn không ngừng này rồi, không có thứ gì ràng buộc được y, nhưng Tử Sắc Dư Phân, lại vẫn cứ khiến y biết được, hoá ra nỗi khổ biệt ly trên thế gian, khó mà chịu đựng được đến vậy.

Huyền Đồng đứng yên hồi lâu, y nhớ đến lời nhắn nhủ cuối cùng của Tử Sắc Dư Phân, tay y siết thành quyền, y lẩm bẩm nói: “Ta hứa với ngươi.”

Trong khách điếm, Tử Hoa vui mừng khi thấy Huyền Đồng, nhưng lại không thấy bóng dáng Tử Sắc Dư Phân đâu, “Minh thái tử, ngươi về rồi? Có thấy ca ca của ta không? Ây da đúng là đồ ngốc, tìm người kiểu gì mà tự mình lạc mất luôn.”

Nàng rung Hệ Tâm Linh trong tay: “Ca ca, mau về đi, người huynh muốn tìm về rồi kìa.”

Huyền Đồng ngưng mắt không nhúc nhích, tay lại run rẩy. Y không lên tiếng, hoặc là nói, có một khoảnh khắc, y giống với Tử Hoa, muốn thấy Tử Sắc Dư Phân lần theo tiếng chuông xuất hiện trước mắt mình.

Đáy vực Hốt Lãng, Phiêu Điểu Thiếu Niên nghe tiếng chuông reo, thở dài: “Thôi, ta thay ngươi đi một chuyến, giải quyết cho xong nỗi nhớ mong của ngươi.” Hắn ta cúi người ôm thi thể của Tử Sắc Dư Phân lên, lần theo tiếng chuông mà đi về trước. Rung một hồi lâu, Tử Hoa vẫn không bỏ cuộc, Huyền Đồng thả lỏng bàn tay siết chặt, y khẽ nói: “Không cần rung nữa, hắn không về nữa đâu.”

Bỗng thấy, một chuỗi lục lạc bị ném vào, Tử Hoa nhặt lên cười nói: “Là lục lạc của ca ca, huynh ấy về rồi, huynh ấy đã về…” Nàng mừng rỡ chạy ra ngoài đón, người đi vào lại là Phiêu Điểu Thiếu Niên.

“Thái tử Huyền Đồng nói không sai, huynh trưởng của ngươi không về được nữa, bởi vì hắn đã chết rồi.”

Tử Hoa không dám tin nhìn về phía hắn ta: “Ngươi, ngươi nói bậy! Trước khi đi huynh ấy đã hứa với ta, nhất định sẽ trở về.”

Giọng Phiêu Điểu Thiếu Niên không nghe ra cảm xúc: “Hắn chết trước mặt ta.”

Tử Hoa đẩy hắn ta rồi lập tức xông ra ngoài, “Ngươi nói bậy, ta phải đi tìm huynh ấy, ta tự mình đi tìm huynh ấy!”

Phi Phi Tưởng định đuổi theo, lại bị Huyền Đồng ngăn cản, “Để nàng ở một mình xả hết cảm xúc đi.”

Phiêu Điểu Thiếu Niên giao thi thể của Tử Sắc Dư Phân cho Huyền Đồng: “Người cuối cùng hắn gọi trước khi chết, vương tử, là ngươi à?” Huyền Đồng ôm Tử Sắc Dư Phân chẳng còn hơi thở, y run giọng nói: “Tử Sắc Dư Phân, chuyện về kiếm, ngươi nghe chán rồi đúng không?” Nếu không thì tại sao, ngươi lại muốn rời đi?

Phi Phi Tưởng thầm kinh ngạc trong lòng, không ngờ thái tử Huyền Đồng chỉ có hứng thú với kiếm, vậy mà cũng sẽ vì một người mà lộ ra loại cảm xúc hỉ nộ ai nhạc này. Vẻ mặt như vậy, chỉ sợ chưa bao giờ có ai từng thấy được, một người hùng mạnh và kiêu ngạo như vậy, giờ phút này lại tuyệt vọng và thống khổ đến thế, xem ra trọng lượng của Tử Sắc Dư Phân này trong tim y đúng là có một không hai.

Huyền Đồng nhẹ nhàng đặt Tử Sắc Dư Phân lên giường, sau đó cùng Phiêu Điểu Thiếu Niên và Phi Phi Tưởng cùng đuổi theo Tử Hoa, lại thấy nàng ủ rũ ngồi ngay trên đất, không ngừng rơi lệ: “Rõ ràng huynh nói sẽ không rời khỏi ta nữa, rõ ràng huynh nói muốn mang hết cả đám người Bình thúc về nhà, tại sao? Sao bây giờ cả huynh cũng không về được!”

Nàng lắc vang Hệ Tâm Linh: “Sau này ta sẽ không lắc chuông bậy bạ nữa! Ca ca, huynh đừng giận nữa, mau về đây có được không! Ca ca, huynh đã nói, muốn dẫn minh thái tử về Tử gia, ăn cá Bình thúc nướng, còn làm y phải kể chuyện về kiếm cho ta nghe, huynh gạt ta, huynh gạt ta!”

Chuông vang leng keng, xa xăm chẳng ai nghe, gió thổi thê lương, vọng về giữa biết bao cõi lòng. Bịt tai, lại không gạt đi được nỗi bi ai tột cùng trong tiếng chuông, làm sao để đối mặt với quãng sinh tử này đây?

Nàng khóc một hồi lâu, như muốn cạn hết nước mắt, “Ca ca, ta sẽ không đùa giỡn huynh nữa, huynh đừng bỏ rơi ta mà! Sao huynh có thể bỏ ta bơ vơ một mình ở trần gian này được!” Ba người đứng nhìn yên lặng, đôi mắt Huyền Đồng khẽ run, trong đó, nước mắt lại chảy ròng.

Phi Phi Tưởng kinh hãi: “Tứ thái tử, ngươi…”

Huyền Đồng như thể chưa tỉnh: “Đây là đau đớn sao? Đây mới là đau đớn thực sự sao?” Thì ra, nước mắt có vị làm tan nát cõi lòng người ta đến vậy. Ngày đó, khuôn mặt mỉm cười mà rơi nước mắt của Tử Sắc Dư Phân hiện lên trước mắt, hoá ra, ngươi đã từng đau khổ đến vậy sao?

Tử Hoa là muội muội của hắn, cho nên nàng có thể khổ sở đến thế, vậy bản thân ta thì sao? Huyền Đồng không khỏi tự hỏi, ta lại dùng thân phận gì để khổ sở vì Tử Sắc Dư Phân? Bằng hữu sao? Hay huynh đệ? Bỗng nhiên, y nhớ lại lúc Tử Sắc Dư Phân trọng thương ghé vào tai y nói.

“Làm huynh đệ sao? Tốt quá, trước kia ta rất muốn có một huynh trưởng, sẽ cưng chiều ta như ta chiều Tử Hoa, nếu là vương tử, ta sẽ rất vui vẻ. Chỉ là bây giờ ta không muốn nữa, ta không muốn làm huynh đệ với ngươi, không muốn…” Tai sao không muốn làm huynh đệ? Là vì hắn hối hận khi đã gặp mình sao?

Đợi sau khi Tử Hoa hơi tỉnh táo lại, mọi người về đến Tử gia, chôn cất Tử Sắc Dư Phân, Huyền Đồng ôm Tử Sắc Dư Phân, bước từng bước, chậm chạp và nặng nề. Y đặt thiếu niên trong ngực vào quan tài gỗ, vươn tay vuốt ve khuôn mặt hắn, như muốn nhớ kỹ gì đó.

Tử Hoa dựa vào trên bia mộ, đôi mắt sưng đỏ lại chảy hai hàng nước mắt: “Ca ca, huynh sẽ thích gia viên màu tím này. Đây là do ta thiết kế tỉ mỉ vì huynh, là thứ duy nhất ta có thể dốc hết tâm sức để làm, không được chê đâu đó, huynh đã chê ta, không cho phép huynh lại chê nơi an nghỉ cuối cùng này nữa… Ca ca, một khắc cuối cùng, huynh lại chọn, điều mà ta ghét nhất.”

Huyền Đồng vẫn im lặng không nói gì, rũ mắt giấu đi tất cả nỗi lòng, đã không nhìn ra vui buồn trong lòng y, chỉ có đôi tay rướm máu, tỏ rõ chủ nhân đã từng mất khống chế. Tử Hoa bình tĩnh lại, lau khô nước mắt, khẽ nói: “Giờ các người chuẩn bị xử lý ta thế nào?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play