Suy nghĩ lâu vậy rồi, đáp án vẫn là không nỡ, bản thân Tử Sắc Dư Phân cũng ngạc nhiên, thế mà hắn lại sẵn lòng buông bỏ sự kiêu ngạo, sẵn sàng nhận sai với Huyền Đồng, chỉ vì không nỡ rời đi mà thôi. Thực ra, khi đi theo Huyền Đồng hắn thấy được rất nhiều thứ lạ kỳ, nhưng điều làm hắn thật sự quyến luyến, là bóng lưng màu đỏ rực đó, là mục tiêu mà hắn còn chưa bắt kịp, nhớ mãi không quên.

Huyền Đồng lại nói: “Con đường kế tiếp ta muốn đi, không phù hợp với ngươi.” Nhất ngữ thành sấm, mỗi lần Huyền Đồng nhớ lại cảnh này, đều sẽ hối hận, lúc đó tại sao lại đồng ý Tử Sắc Dư Phân tiếp tục ở lại bên cạnh, nếu, khi đó y dứt khoát một chút, chuyện lúc sau có khi nào sẽ thay đổi không?

Nhưng chẳng ai đoán trước được tương lai cả, huống chi, Huyền Đồng cũng không nỡ bỏ rơi kiếm thị này, dù thiếu niên này kích động lại kiêu căng, y cũng đã quen có hắn bầu bạn cùng đi.

Tử Sắc Dư Phân sờ mũi một cái mất tự nhiên: “Tự do của ta phải do ta tự giành được, mà không phải là ngươi thương hại bố thí, tóm lại, thay ngươi cõng hộp kiếm, là lối tu luyện hiện giờ của ta. Ngươi cứ đi đi, ta sẽ mãi theo sau.”

Huyền Đồng bật cười, quả nhiên y đã quen với tiếng ồn ào bên người rồi, nói không chừng, nếu tách khỏi Tử Sắc Dư Phân thì có khi y lại không quen.

Tử Sắc Dư Phân đi lên đẩy y một cái, Huyền Đồng lắc đầu cười khẽ: “Ta muốn đi bên kia.”

Tử Sắc Dư Phân khôi phục tính tình thẳng thắn như trước: “Vậy thì đi thôi.”

Hắn đi sau lưng y, cho nên chưa từng thấy được ý cười càng ngày càng đậm trong mắt Huyền Đồng.

Người thiếu niên nói ra câu đó, thế mà lại đáng yêu đến vậy, trái tim Huyền Đồng ngập tràn vui sướng, nhất thời y cũng không phân biệt được rốt cuộc đó là vì Tố Hoàn Chân, hay là vì kiếm thị kiêu ngạo mà đáng yêu sau lưng.

Huyền Đồng đi tìm đương gia của Ngân Phiêu Nguyên Vô Hương vì cái chết của Huyền Hiêu, lại phát hiện điểm khác thường của Ngân Phiêu Nguyên Vô Hương, hẹn mười ngày sau ước chiến. Tử Sắc Dư Phân trộm liếc bóng lưng Huyền Đồng. Trong lòng thầm nghĩ cứ luôn miệng nói bản thân chỉ theo đuổi kiếm mà thôi, kết quả vẫn là chạy tới báo thù cho huynh đệ của mình, cái tên này thật là mạnh miệng mềm lòng.

Huyền Đồng như mọc thêm một con mắt sau lưng, “Mắt của ngươi dính trên lưng ta rồi à?”

Tử Sắc Dư Phân lập tức dời ánh mắt: “Vương tử à, Ngân Phiêu đương gia sẽ đến theo lời ước chiến của ngươi thật sao?”

Giọng Huyền Đồng chẳng nghe được chút sốt ruột nào: “Chờ thì biết.”

Nguyên Vô Hướng đúng hẹn mà tới, mặc dù Huyền Đồng thắng, lại chẳng hề muốn lấy mạng hắn ta, Tử Sắc Dư Phân khó hiểu, Huyền Đồng chỉ ra điểm khác thường của Ngân Phiêu Huyền Giải, cũng tỏ ý phải biết lắng nghe kiếm mới không lỡ mất vần điệu sinh mệnh mà người ta phát ra.

Tử Sắc Dư Phân rút kiếm mình ra: “Ta thấy ngươi lãng tai lắm rồi đó, ngươi có nghe thấy kiếm của ta nói gì không?”

Huyền Đồng đầy mặt ghét bỏ: “Toàn lời thô tục.”

Tử Sắc Dư Phân đắc ý ha một tiếng: “Cũng giống lúc ta nghe ngươi giảng về kiếm thôi, tâm trạng y hệt, ây da, đúng là kiếm giống như người.” Những năm tháng về sau, Huyền Đồng sẽ thường hay tự hỏi mình, tại sao khi đó không nghe kỹ càng một chút, tại sao không nghe được tâm tình trong kiếm thanh của Tử Sắc Dư Phân.

Sau lại, để tìm được nguyên nhân khác thường của Ngân Phiêu Huyền Giải, Huyền Đồng tìm đến Chiếu Thế Minh Đăng, nghe nó kể lại chuyện xưa của Ngân Phiêu Huyền Giải. Sau đó y muốn tìm được Thu Nhật Chi Thạch có thể khiến cả Nam Hải sôi trào mà Chiếu Thế Minh Đăng nhắc đến trong câu chuyện, Tử Sắc Dư Phân hỏi: “Phải đi đâu tìm đây?” Huyền Đồng không đáp, chỉ chắp tay mà đi.

Tử Sắc Dư Phân nghiêng đầu: “Vương tử thân ái, không phải ngươi muốn tìm Thu Thiền trong câu chuyện về Ngân Phiêu Huyền Giải sao, sao lại về đến rừng phong rồi? Giờ thì lá phong sẽ nói cho ngươi biết phương hướng, hay là kiếm của ngươi sẽ dẫn đường?”

Huyền Đồng đón lấy lá phong rơi trong gió, nói sâu xa: “Lắng nghe kiếm đi.”

Tử Sắc Dư Phân lắng tai nghe: “Vậy kiếm nói chúng ta phải đi về đâu?”

“Lộc Huyết Đài.”

Tử Sắc Dư Phân bĩu môi: “Cứ thích giả vờ giả vịt, rõ ràng lúc trước Chiếu Thế Minh Đăng đã nói đến Lộc Huyết Đài này rồi, ngươi còn lấy nó ra để đùa ta!” Nghe là biết, kiếm thị hết sức bất mãn.

Huyền Đồng đi phía trước cuối cùng vẫn không giấu được ý cười: “Tại ngươi thích hỏi quá thôi, không đùa ngươi thì đùa ai bây giờ!”

Y nhại giọng Tử Sắc Dư Phân: “Giờ đi đâu đây? Xong lại đến đâu? Có phải lại hỏi kiếm nữa không?” Tử Sắc Dư Phân trợn mắt há miệng, nhất thời quên luôn không biết nói gì.

“Thế nên ta không thể làm gì khác hơn là như ngươi mong muốn, cứ thế mà đi mãi đến rừng phong.”

Tử Sắc Dư Phân vươn tay thét dài: “Vương tử à!” Có phải ngươi bị bệnh rồi không! Tất nhiên, câu sau Tử Sắc Dư Phân săn sóc không nói ra miệng. Chỉ là hắn tuyệt đối không thể nào ngờ được, Huyện Đồng ấy vậy mà biết nói đùa.

Mặc dù Huyền Đồng ở trước mặt hắn có cười, cũng có nghiêm mặt nói bậy, nhưng đây là lần đầu tiên y thoải mái nói đùa như vậy, hình tượng lạnh lùng cao ngạo của vương tử trong tim Tử Sắc Dư Phân chẳng còn sót lại chút gì. Có điều, hắn ngẩng đầu lên nhìn, đến cả bóng lưng Huyền Đồng cũng lộ ra vẻ vui sướng, Tử Sắc Dư Phân cười cười, cũng chẳng có gì không tốt cả, Huyền Đồng ít khi cười thích ý đến vậy.

Bình thường Huyền Đồng đã đẹp rồi, mày kiếm mắt sáng, chỉ là vẻ mặt hay lạnh lùng, thêm cả người sang quý, khiến người ta không dám tuỳ tiện đến gần, nhưng lúc y thật sự cười rộ lên, lại như nắng ấm ngày thu, loá mắt sáng ngời làm người ta không thể rời mắt. Tử Sắc Dư Phân cảm thấy trong tim mình như có thứ gì mọc rậm rạp như cây rừng, sắp chiếm giữ hết toàn bộ cõi lòng.

Chiến một trận ở Lộc Huyết Đài xong, Huyền Đồng nhíu mày ngẫm nghĩ, Tử Sắc Dư Phân chẳng hề kiêng dè hỏi: “Sao vậy? Vương tử thân ái của ta đang buồn rầu chuyện gì?”

Huyền Đồng đã vô cùng quen thuộc với xưng hô hắn dành cho mình, “Ta không thắng hắn, mà là kiếm của hắn thua chấp niệm của chính mình.”

Tử Sắc Dư Phân xua tay: “Một trận thắng bại mà thôi, có cần phải nói phức tạp vậy không? Vương tử, ngươi có biết tại sao kiếm thuật của ta mãi không thắng được ngươi không?”

“Mời nói.”

“Vì ngươi toàn nhắc lại chuyện cũ!” Câu trả lời này, tràn đầy sự phẫn nộ của thiếu niên.

Huyền Đồng khó được thật sự khen ngợi hắn một lần: “Ngộ tính và định tính về kiếm của ngươi còn chưa đủ, nếu không thì ngươi đã có được thiên phú vừa nhìn là học xong, trên đỉnh kiếm đạo sẽ có vị trí của ngươi.”

Tử Sắc Dư Phân chẳng hề có chút xíu ý khiêm tốn nào: “Thế à? Ta cũng thấy mình khá là mạnh, chỉ tiếc là ta bây giờ cảm thấy đứng cạnh ngươi mới là vị trí tốt nhất của ta.”

Trong mắt Huyền Đồng chứa ý cười: “Đường ngươi phải đi còn rất dài, ta chờ mong ngươi trưởng thành.”

Tử Sắc Dư Phân kiêu ngạo nhìn về phía y: “Hừ, có khi ta sẽ trở nên mạnh hơn cả ngươi luôn.” Lời còn chưa dứt, Hệ Tâm Linh hắn vẫn luôn mang theo bên người không ngừng rung động, vẻ mặt Tử Sắc Dư Phân lập tức thay đổi.

Hắn buông hộp kiếm xuống: “Vương tử thân ái, tộc nhân của ta xảy ra chút chuyện, ta phải tách khỏi ngươi một thời gian, mấy ngày này ngươi phải giúp ta cõng hộp Phi Quang Kiếm này nhé, ta xử lý xong chuyện tình rồi sẽ quay về tìm ngươi, phải chờ ta đó.” Nói xong người vội vàng rời đi.

Huyền Đồng ngẩn người, sau đó cười cười: “Hộp Phi Quang Kiếm, có người xem ngươi là đồ của hắn rồi kìa.” Chỉ là, y lại không hề phản đối. Ầy, làm kiếm thị mà thế này, thực sự là quá tự do rồi, muốn đi thì đi, thật là chẳng có chút tự giác làm kiếm thị gì cả.

Vậy mà Tử Sắc Dư Phân lại mang theo một thân phẫn nộ về đến rừng phong, Huyền Đồng nhắm mắt: “Cơn giận của ngươi, ảnh hưởng đến bước chân, đạp nát yên tĩnh nơi này.”

Tử Sắc Dư Phân giận dữ: “Sao không hỏi ta đang tức giận cái gì?”

Huyền Đồng không động đậy: “Không thể khống chế tâm trạng, có nói chuyện cũng chẳng ý nghĩa gì.”

Tử Sắc Dư Phân tóm lấy kiếm trong hộp Phi Quang Kiếm: “Ngươi thấy mấy thanh kiếm này cùng sống trong hộp Phi Quang Kiếm lâu rồi thì cảm tình của bọn nó có tốt không? Ngươi thấy Hồng Kiếm và Nghê Kiếm thanh nào lớn tuổi hơn? Bọn nó có khi nào sẽ cãi nhau không? Cãi nhau xong thì ai cúi đầu nhận sai trước?”

Nghe lời này là biết hắn giận nhau với người trong nhà, tính tình thiếu niên của Tử Sắc Dư Phân vẫn luôn là thứ mà Huyền Đồng bất đắc dĩ nhất mà cũng thưởng thức nhất. Y đưa tay chặn tay Tử Sắc Dư Phân lại: “Đừng có dạy hư mấy thanh kiếm này.”

Da thịt chạm vào nhau, thật bất ngờ là tay Huyền Đồng ấm áp vô cùng, khiến cơn giận của Tử Sắc Dư Phân biến mất, chỉ là lời này nghe qua khiến người ta khó chịu.

“Không phải ngươi nói kiếm cũng có linh tính à? Chẳng lẽ bọn nó không cãi nhau sao?”

“Không thể dùng nhân tính để áp đặt cho linh tính của kiếm.”

“Vậy thì nhân tính là gì? Chẳng lẽ làm kiếm tốt hơn làm người sao?”

Huyền Đồng thầm bật cười trong lòng, đây là lần đầu tiên Tử Sắc Dư Phân nói hết tâm sự với y, phỏng chừng lần này thật sự tức giận rồi đi, giận đến mức phồng má như ếch xanh. Y khẽ thở dài: “Dốc hết bầu tâm sự trong lòng ngươi đi, cứ phải hỏi một đáp một, mệt lắm.”

Tử Sắc Dư Phân kể Tử Hoa ngang bướng dùng Hệ Tâm Linh lừa hắn, mặc dù giữa huynh đệ Huyền Đồng chẳng có tình thân gì để nói, trong lòng lại vẫn luôn khát vọng thân tình, chỉ là y giấu ước nguyện này quá sâu. Đến tận hôm nay khi y an ủi Tử Sắc Dư Phân: “Loại lừa gạt này xuất phát từ nỗi nhớ nhung đối với người thân, cũng không có ý xấu.”

Lúc này Tử Sắc Dư Phân mới phát hiện, hoá ra Huyền Đồng vẫn luôn có ý muốn như vậy, chỉ bất đắc dĩ thân ở trong nhà đế vương. Không đợi hắn nghĩ kỹ, Hệ Tâm Linh lại vang lên, cơn giận còn chưa tan, hắn ngạo kiều không muốn cúi đầu trước, thế là hắn lấy cớ sẽ chiều hư muội muội mà ném Hệ Tâm Linh đi.

Huyền Đồng bất đắc dĩ, từ khi nào, y đã thành người chỉ dẫn tâm hồn khéo hiểu lòng người rồi? Khuyên bảo người khác, vẫn là phương diện về tình thân mà chính bản thân mình cũng chẳng hề có chút sức thuyết phục nào, y cảm thấy gần đây bản thân thực sự có hơi dung túng kiếm thị của mình, thậm chí còn dễ dàng tha thứ hắn phát giận với mình.

Tử Sắc Dư Phân che tai lại, Huyền Đồng đặt chén trà xuống, nhặt Hệ Tâm Linh lên thay hắn: “Quay về đi, tiếng chuông reo càng ngày càng yếu rồi.”

“Vậy thì chờ nó ngừng rồi đi.”

“Nhưng ngươi sẽ không ngừng lo lắng, bản thân ngươi cũng biết, nàng là tiểu muội ngươi yêu thương nhất, vậy thì lại bị lừa một lần cũng có sao đâu?”

Tử Sắc Dư Phân bất ngờ nhìn về phía y: “Vương tử thân ái của ta, từ khi nào ngươi trở nên dịu dàng săn sóc đến vậy?”

Chính bản thân Huyền Đồng cũng kinh ngạc, chẳng qua y sẽ không thừa nhận, “Ngươi sẽ dạy hư kiếm của ta.”

Tử Sắc Dư Phân cười trộm: “Rồi rồi rồi, ta đi đấy nhé, chờ ta quay về đó.”

Huyền Đồng cũng đứng dậy theo: “Ta không thích chờ đợi.”

Miệng Tử Sắc Dư Phân hơi mở, vẻ mặt hoảng hốt: “Vương tử ngươi cũng muốn đi sao?”

Huyền Đồng khí định thần nhàn: “Có gì mà không thể?”

Tử Sắc Dư Phân gãi gãi đầu: “Tử gia bọn ta không thể so được với hoàng cung Sâm Ngục của ngươi, ngươi thật sự muốn đi sao?”

Huyền Đồng đi trước vài bước: “Còn không đi?”

Tử Sắc Dư Phân “À” một tiếng đuổi theo, trên đường đi, hắn không ngừng đánh giá Huyền Đồng đang đi phía trước, y đột nhiên dừng bước: “Trên lưng ta có gì à?”

Tử Sắc Dư Phân lắc đầu: “Không có, chỉ là ta cảm thấy vương tử ngươi không phải kẻ thích xen vào chuyện bao đồng.”

Huyền Đồng khẽ ừm: “Chuyện của ngươi thì không phải.”

Trong lòng Tử Sắc Dư Phân thầm mừng rỡ: “Vương tử thân ái của ta à, ngươi có biết không? Gần đây ngươi trở nên vô cùng giản dị dễ gần.”

Nét mặt Huyền Đồng hơi nghiêm: “Ngươi không giận muội muội của ngươi nữa?”

Tử Sắc Dư Phân thở dài: “Nàng bị Bình thúc chiều hư rồi, cứ mãi bướng bỉnh tuỳ hứng, nếu ngươi nhìn thấy nàng, chắc chắn cũng sẽ hết cách với nàng mà thôi.”

Khoé môi Huyền Đồng mỉm cười: “Ta thấy ngươi cũng có phần trong đó đúng không.”

Tử Sắc Dư Phân chột dạ rũ mi mắt: “Thân thể nàng vẫn luôn không tốt, chuyện gì Bình thúc và Phiên di cũng theo ý nàng, ta cũng chỉ sợ nàng xảy ra chuyện gì thôi. Thực ra ta biết nàng chỉ là sợ ta sẽ bỏ rơi nàng, ta có thể ra ngoài ngao du, nàng lại chỉ có thể bị vây hãm ở Tử gia không thể rời đi nửa bước, nhưng ta vẫn hy vọng nàng có thể trưởng thành.”

“Trưởng thành, luôn luôn đi cùng với đau thương.” Huyền Đồng giương mắt nhìn trời, lúc y nói ra những lời này, Tử Sắc Dư Phân không hiểu sự thâm trầm trong đôi mắt kia. Thực ra chính y chẳng qua cũng chỉ là một thiếu niên chưa thấy nhiều sự đời, tất nhiên sẽ không hiểu được, nhưng hắn không ngờ rằng, rất nhanh thôi hắn sẽ được trải nghiệm.

Trên đường đi, Tử Sắc Dư Phân như tìm được người để bày tỏ nỗi lòng, hắn nói hết mọi chuyện to nhỏ về Tử gia, Bình thúc dạy hắn nướng cá, Phiên di dịu dàng săn sóc, tiểu muội hoạt bát tinh nghịch, còn cả Hồi Lộc ngoan ngoãn đáng yêu. Vẻ mặt Huyền Đồng vẫn luôn ôn hoà, mặc dù không đáp lời, lại nghe rất kỹ càng. “Ngươi có một gia đình rất tốt.” Cuối cùng, Huyền Đồng nói như vậy.

Tử Sắc Dư Phân vốn không phải người tâm tư tinh tế, lại ngoài ý muốn nghe ra được một tia hâm mộ trong lời nói của y, thế là mặt mày hơi ngẩng, hắn ngửa mặt lên trời nói: “Nếu vương tử của ta không chê, ngươi gọi Tử Hoa một tiếng muội muội ta cũng sẽ không có ý kiến gì, chỉ có điều, Hoa Nhi có nhận ngươi vị ca ca này không, phải xem bản lĩnh của ngươi rồi.”

Huyền Đồng không trả lời, ý cười trong mắt lại không giảm: “Ta không có hứng thú.”

Tử Sắc Dư Phân cũng cười: “Sắp đến rồi, vương tử, để ngươi nếm thử tay nghề của Phiên di, còn cả cá nướng của Bình thúc.” Giọng hắn tràn đầy tung tăng vui mừng, khiến Huyền Đồng cũng bất giác chờ mong, nhà của Tử Sắc Dư Phân, thật khiến người ta hâm mộ, tình thân, là thứ đời này y khó mà có được.

Thiếu niên sau lưng ánh mắt toả sáng, thần thái trong mắt toả sáng đến vậy, Huyền Đồng liếc mắt, trong lòng khẽ rung động, y đang định nói gì, lại bị một phong thư bay đến chặn lời. Nếu, y có thể đi hết đoạn đường này cùng Tử Sắc Dư Phân, thì mọi thứ sau đó có thể đều đã thay đổi, đáng tiếc, trên đời này không có nếu.

Phách Như Sương muốn quyết đấu với y vì kết thù giết đệ đệ Quyện Thu Thiên, kiếm khí Huyền Đồng hơi tràn ra, lá thư trong tay lập tức biến thành vụn giấy. Tử Sắc Dư Phân biết y có việc phải làm, dù có mất mát, hắn vẫn hào phóng khoát tay: “Vương tử, ngươi có việc thì cứ đi làm đi, cũng sắp đến rồi, ta tự mình trở về là được.”

Huyền Đồng dừng bước: “Ừm.”

Tử Sắc Dư Phân đặt hộp Phi Quang Kiếm xuống: “Tiếc là ngươi không được ăn cá nướng của Bình thúc, nếu có cơ hội, mời vương tử lại đến chơi nha.” Huyền Đồng thu hồi hộp kiếm, ánh mắt rơi trên khuôn mặt bị hoàng hôn nhuộm đỏ của thiếu niên, có cảm giác gì đó lạ thường lặng lẽ nảy sinh, “Được, ta chờ ngươi ở rừng phong.”

Tử Sắc Dư Phân nghe vậy cười khoa trương hơn cả bình thường, rồi lại hơi ngại ngùng: “Biết rồi, vương tử ngươi bảo trọng, à, nhớ chăm sóc hộp Phi Quang Kiếm cho tốt nhé.”

Huyền Đồng nhíu mày: “Hộp Phi Quang Kiếm là của ngươi à?”

Tử Sắc Dư Phân hừ nhẹ: “Đi đây, vương tử phải chờ ta đó nha.”

Tử Sắc Dư Phân thường xuyên gọi với theo sau lưng y như vậy, chờ ta chờ ta, mỗi lần Huyền Đồng quay lại đều sẽ thấy được bóng dáng hắn lẽo đẽo theo sau, khi đó tâm trạng y sẽ tốt vô cùng. Lần này, chờ thiếu niên này một chút cũng được, y nghĩ, thế là sau khi Tử Sắc Dư Phân đi, y khẽ gật đầu khó mà thấy được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play