Chương 291
“Có chuyện gì cũng có thể thương lượng, ví dụ như 100 triệu tiền bồi thường trước đó cậu báo!”
Lương Siêu cười ha ha, không buồn quay đầu nhìn Vương Hồng Ba lấy một cái.
Hiện tại mới bàn tiền với mình à?
Trễ rồi.
Chát!
Đột nhiên một bàn tay quất mạnh vào mặt Vương Thiên Hào, tát đến nửa gương mặt anh ta tróc da tróc thịt, còn phun ra một loạt răng nát…
“Cảm giác tát em gái tôi lúc ấy rất vui vẻ phải không?”
“Không, không phải!”
“Lương Siêu tôi sai, tôi sai thật rồi! Anh tha…”
Chát!
Căn bản cũng không nghe anh ta biện minh, Lương Siêu trở tay lại táy một cái, cũng triệt để hủy đi nửa gương mặt còn lại, cả cha anh ta là Vương Hồng Ba, nếu không phải nhìn kỹ cũng không nhận ra đây là con trai mình.
Chát chát chát!
Chát chát…
Sau khi liên tục tát mấy cái, hai bên mặt của Vương Thiên Hào đã hoàn toàn không còn tri giác, đồng thời còn choáng váng, đoán chừng đã bị chấn động não khá nặng.
Đám người thấy Lương Siêu dừng tay, đều cho là hắn đã hả giận, việc này xem như chấm dứt, nhưng lại thấy hắn nắm lấy cổ áo Vương Thiên Hào, như xách gà con mà kéo đến chỗ cửa sổ.
Vừa đi, hắn vừa nói: “Nếu không phải Hạ lão chạy đến kịp thời, có phải anh còn muốn chơi người phụ nữ của tôi không?”
“Lúc ấy ức hiếp người phụ nữ của tôi, xé quần áo của cô ấy, khoái cảm đó rất thoải mái phải không?”
“Không, không!”
“Cứu mạng!”
Vương Thiên Hào bị dọa đến lập tức tỉnh táo lại, bắt đầu sốt ruột kêu to, đã đoán được Lương Siêu muốn làm gì.
Là muốn ném mình ra khỏi cửa sổ!
Đây là lầu bốn, lấy trạng thái bây giờ của mình, nếu thật sự bị ném ra thì khả năng cao là sẽ chết, kết quả may mắn nhất cũng là tàn tật cấp độ nặng!
Mấy giây sau, thấy Lương Siêu đã xách Vương Thiên Hào đi đến cửa sổ, trái tim đám người lập tức đập rộn lên, Vương Hồng Ba nhất thời cũng trợn mắt như muốn nứt ra!
Mà ngay vào lúc ông ta muốn xông tới thì một thanh niên đột nhiên bước ra.
“Anh bạn này, xin hãy nể mặt Long gia chúng tôi, bỏ qua cho Vương gia được không?”
Lương Siêu nhìn lại nơi phát ra tiếng nói, lạnh lùng nhìn thanh niên mặc tây trang trắng đứng ngạo nghễ chính giữa đại sảnh kia.
“Anh là ai?”
“Long gia của Trấn Giang, Long Phi Vân.”
Nhìn người nọ, mười tám ông lớn ngồi cùng bàn với Lương Siêu cũng không khỏi nhíu mày, một người trong đó còn chạy lên đài, thấp giọng rỉ vào tai Lương Siêu: “Lương thần y, người này là cậu chủ của Long gia, mà Long gia được xem như đại gia tộc đứng đầu của Trấn Giang, cha của cậu ta là Long Chương Kiệt là người giàu nhất Trấn Giang, Tập đoàn Long thị cũng được xem là xí nghiệp hàng đầu giới kinh doanh Trấn Giang.”