Chương 290
Thuần túy là tìm mắng!
Rất mau điện thoại đã nối máy, Vương Thiên Hào vội vàng nói: “Sư phụ, thằng nhãi họ Lương kia muốn diệt Vương gia! Ngài mau tới chơi chết nó! Nếu không…”
Chơi chết?
Tiêu Bắc Quang vốn đã nản lòng thoái chí, muốn lặng yên rời khỏi Trấn Giang, nghe vậy thì lửa giận lập tức bốc lên cao!
“Con mẹ nó!”
“Chuyện đời này tao làm sai nhất chính là nhận thứ đồ đệ hố hàng là mày! Lương đại sư muốn diệt Vương gia à”
“Tốt! Diệt tốt lắm! Vừa vặn thay tao báo mối thù cụt tay!”
“Cụt, cụt tay?”
“Sư phụ, ngài…”
“Tút tút tút…”
Tiêu Bắc Quang cúp điện thoại, khóe miệng Vương Thiên Hào giật giật, vẻ sợ hãi trên mặt càng sâu.
“Cha…”
“Sư, sư phụ con mắng con là hố hàng, còn, còn nói ngài ấy đã mất một cánh tay…”
Bịch bịch!
Vương Thiên Hào nghe vậy, chỉ cảm thấy hoa mắt, liên tục lảo đảo mấy cái suýt đã ngã xuống.
Đám người thấy thế đều âm thầm lắc đầu.
Buổi lễ mừng lên sàn đang yên yên lành lành lại trở thành trò cười như vậy.
Lên sàn, lại lập tức sập sàn…
Tuy bọn họ cũng đã gặp không ít công ty lên sàn bi kịch, nhưng bàn về độ thảm thì tập đoàn Vương Thị này đứng đầu!
Sau một khắc, Lương Siêu chậm rãi đi lên đài, mà mỗi một bước của hắn, Vương Thiên Hào sẽ lui lại một bước, sợ hãi trong lòng càng tăng lên một chút.
Tới bây giờ anh ta mới biết được, lần này rốt cuộc mình đá phải tấm sắt cứng rắn đến mức nào, trêu chọc người kinh khủng đến mức nào!
Khi lui đến góc tường, không chỗ để lui nữa thì Lương Siêu cũng đi đến đài.
Đón ánh mắt lạnh thấu xương của hắn, toàn thân Vương Thiên Hào phát run, anh ta biết, lần này Lương Siêu nhất định sẽ hung ác hành hạ mình một trận!
Tay cụt còn là nhẹ, nói không chừng còn trực tiếp chơi chết mình!
Đã không dám nghĩ tiếp, Vương Thiên Hào sụp đổ mà hét lớn: “Đừng, đừng tới đây!”
“Cha, cứu con với!”
Lúc này trong lòng Vương Hồng Ba cũng rối bời, nhưng nhìn thấy Lương Siêu đã đi đến trước mặt con trai mình, nhìn thấy hắn sắp ra tay, ông ta vẫn vội vàng quát khẽ lên.
“Lương Siêu, cậu đừng xúc động!”