Chương 264
“Đợi chộp được hai đứa mày rồi thì chắc chắn tao sẽ bắt chúng mày ngoan ngoãn phục vụ ông!”
Trong lòng nghĩ vậy, Trần Khải lập tức vươn năm ngón tay: “Nếu thêm WeChat, thì mỗi người sẽ được lì xì 5 vạn!”
Sau khi mọi người nghe những lời này, ai lấy cũng nhép môi chẹp chẹp, quà gặp mặt này tổng cộng là 10 vạn đó, đây là muốn ném tiền ra ngoài sao?
Cảm giác có tiền tùy hứng bốc đồng thật tuyệt mà!
Nhưng Hàn Phỉ bên này vẫn không ngó ngàng gì, vẫn đang hỏi Lương Siêu, người đã mệt mỏi cả đêm là mình bóp có thoải mái không, còn Hạ Tử Yên đảo mắt và đột nhiên nhìn về phía Trần Khải, đột nhiên mỉm cười quyến rũ.
“Đội trưởng, theo tôi nhớ là giới hạn chuyển tiền hàng ngày của Wechat hình như là 20 vạn chứ nhỉ?”
Miệng Trần Khải giật giật, như muốn xé ra.
20 vạn ư gần như đủ tiền cho một tháng đi tán tỉnh phụ nữ của anh ta rồi!
Đúng là dám nói ra miệng cơ đấy!
Lúc đầu anh ta chỉ muốn tán tỉnh vu vơ với họ một cách bình thường, nhưng bây giờ anh ta nghĩ rằng nếu anh ta có thể trực tiếp thu được hai con hàng ngon này về thì chích ra tí máu cũng không phải là thiệt.
“Được!”
Trần Khải thầm nghiến răng xong sau đó gật đầu đồng ý: “Nếu hai em kết bạn Wechat với anh thì anh sẽ chuyển cho mỗi người lì xì 10 vạn!”
Tôn Giai Giai ở một bên nghe vậy, trên mặt tràn đầy ghen tị.
Đều là người đẹp giống nhau cả nhưng chênh lệch thật lớn.
Nhưng cô ta cũng không nói gì nhiều, dù sao người đẹp cũng có phân đẳng cấp.
().
“Ok luôn.”
Nói xong, Hạ Tử Yên ngay lập tức thêm WeChat của Trần Khải, thấy Lương Siêu vừa ăn trứng vừa cười như ngộ.
Nhìn thấy dáng vẻ háo sắc và gương mặt đầy vẻ háo hức ngóng chờ của Trần Khải xong, hắn lại thầm mắng một câu, ‘đúng đồ đần’.
“Phỉ Nhi, cô vẫn đứng đực ra đó làm gì, mau add Wechat đi?”
“Hả? Vậy hình như không tốt lắm thì phải?”
“Ôi dào, chỉ là cho Wechat thôi mà, tiền trên trời rơi xuống thì việc gì chúng ta lại không lấy chứ?”
“Nhanh nhanh đi!”
Dưới sự thúc giục không ngừng nghỉ của Hạ Tử Yên, Hàn Phỉ cũng đã thêm Wechat của Trần Khải.
Mà sau khi Trần Khải đau đớn chuyển 20 vạn đi xong, ngay lập tức anh ta chà xát lòng bàn tay biểu lộ vẻ nóng lòng muốn thử.
Máu cũng đã đổ xuống vậy, vậy tiếp theo phải được sướng cái đã.
“Hai em à, ở đây không cần các em nữa rồi, cứ để họ ở đây chữa trị cho những người dân quê này là được.”
“Hả?”
Vẻ mặt Hạ Tử Yên ngây ngô nói: “Vậy chúng tôi phải làm gì bây giờ?”