Chương 208
“Này!”
“Cô có biết nói chuyện hay không! Cả nhà các người cộng lại cũng không lợi hại bằng một mình anh rể của tôi! Anh rể của tôi chính là…”
“Được rồi Băng Loan.” Lương Siêu cắt ngang lời cô, lại cười nhìn Hạ Tử Yên một cái, lười tranh cãi với cô ta.
“Trâu Lâm, tôi nghe Dương tiểu thư nói Kim gia cho cô thời gian ba ngày?”
“Hôm nay là ngày thứ mấy?”
“Ngày thứ ba.”
Vừa dứt lời, điện thoại của Trâu Lâm vang lên, dọa cô đột nhiên run lên một cái.
“Đừng sợ.” Lúc này Hạ Tử Yên vỗ vỗ bả vai cô: “Có chúng tôi ở đây, cô cứ nghe máy đi.”
Trâu Lâm hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí mà nhấn nút nghe máy.
“Alo, ai vậy?”
“Cô biết rõ còn cố hỏi à?”
“Thời gian ba ngày đã đến, suy xét thế nào rồi?”
Trâu Lâm cắn răng, nghiến ra bốn chữ từ kẽ răng: “Không có khả năng!”
“Khà…”
“Tự cho là có người bảo vệ thì muốn cứng rắn đối đầu phải không?”
Trong lòng Trâu Lâm siết chặt, không ngờ đối phương lại biết rõ từng hành động cử chỉ của mình như lòng bàn tay, hơn nữa nói tới nói lui vẫn không chút sợ hãi như vậy.
“Nếu cô đã đưa ra lựa chọn cuối cùng, vậy thì chờ lấy đi, chờ màn đêm buông xuống.”
“Tối nay, nhất định là một đêm không ngủ.”
“Khà khà khà…”
Nghe thấy tiếng cười khàn khàn đầy nguy hiểm, ai nấy đều cảm thấy lạnh sống lưng.
Sau khi bên kia ngắt điện thoại, Hạ Tử Yên lập tức gọi điện thoại cho một người bạn ở Cục Công nghệ thông tin Trấn Giang.
Ngay sau khi chào đối phương qua điện thoại, cô đã nhờ bọn họ hỗ trợ theo dõi và tìm kiếm vị trí của người gọi nhưng vẫn không có kết quả gì. Thời gian trò chuyện của đối phương quá ngắn nên không thể xác định được vị trí cụ thể. Hơn nữa, đây lại là điện thoại công cộng và giọng nói cũng được xử lý bằng thiết bị. Rõ ràng là đối phương đã có sự chuẩn bị kỹ càng.
Nhất thời, mười mấy Huyền Vũ Giả đều trầm ngâm suy nghĩ, thậm chí còn có người bắt đầu muốn rút lui.
“Tử Yên, hay là chúng ta quay về đi?”
“Đúng vậy, dựa theo ý của đối phương chắc chắn đêm nay sẽ tới. Nếu như cô đã suy đoán là tên ác ma Lỗ Trì đó thì chúng ta cần gì chuốc lấy phiền phức?”
Nghe vậy, Hạ Tử Yên trừng mắt nhìn hai người kia.
“Đồ nhát gan!”
“Muốn đi thì cứ đi đi, bà đây không thèm ở cùng với hai tên khốn!”
“Ô?”
Lương Siêu nhíu mày và mỉm cười nhìn Hạ Tử Yên, hắn thật sự không nhìn thấy bất cứ vẻ sợ hãi nào trên mặt cô.