Thoáng chốc một năm đã sắp qua đi, phía bên ngoài vẫn còn bị những lớp tuyết dày đặc phủ kín tầng tầng lớp lớp nhưng chúng rồi sẽ nhanh chóng tan đi.
Bên trong căn nhà nhỏ, Tiểu Đông háu ăn tự tay xúc từng muỗng cháo đầy vụng về đưa đến miệng.
Mặc dù ở vùng ngoại ô, phương tiện đi lại có chút khó khăn nhưng thật may khi hai mẹ con cô được sự giúp đỡ rất nhiệt tình từ chủ nông trại lớn cách đó không xa vậy nên cậu nhóc thoáng chốc đã lớn hơn rất nhiều.
Khung cảnh yên bình lại thế nhưng anh đây là đang làm gì vậy? Mặc Đông Quân trong tối hôm qua đã gọi người âm thầm dọn dẹp lại căn nhà phía đối diện nơi Dạ Ngọc đang sống, tiến độ cấp tốc đến mức tạm bợ.
Gia Lạc Sa đứng bên mép cửa quan sát, thầm nghĩ:
Mặc Tổng đây ư? Đây có phải là di chứng sau khi nằm viện không nhỉ?
Cái hành động này biến thái quá rồi a.
Cậu chủ xa tiểu thư Dạ quá rồi không?
Trợ lý Gia Lạc nghĩ như vậy cũng đúng thôi, bởi lẽ ai sẽ tin được vào mắt mình khi chứng kiến Mặc Đông Quân nổi tiếng kiêu ngạo, theo đuổi chủ nghĩa hoàn hảo lại đang dùng ống nhòm nhìn trộm qua nhà người khác chứ.
Mặc Đông Quân sau gần một năm điên cuồng điều trị kết hợp đủ các loại phương pháp xa gần, sức khoẻ đã có phần tiến triển nhưng anh lại không trở về vị trí vốn có của mình mà để đổ hết toàn bộ lên đầu trợ lý Gia Lạc.
Tối nay, anh ta đến đây cũng là vì có chuyện cần báo cáo trực tiếp.
Gia Lạc Sa đứng trước cửa nhìn dáng vẻ đứng ngồi không yên của cậu chủ mình không nhịn mỉm cười.
Mặc Tổng của anh thật sự rất hiếm có khi nào lại chất vật như vậy, ngay cả khi anh vừa nằm viện tỉnh lại khi nghe tin một ngày không biết bao nhiêu cô gái đến tìm gặp.
- Khoang đã...!nếu khoảng khắt này là hạt cát giữa Biển Đông thì liệu có phải đây chính là điềm báo cho...
- Đúng vậy_ Gia Lạc Sa còn chưa nói hết câu thì đã bị anh xen ngang, bấy nhiêu thời gian đã đủ để anh có cho mình tay lái lão luyện trong việc điều khiển chiếc xe lăn một cách nhẹ nhàng.
Gia Lạc Sa hoảng hốt, mặt anh ta tái mét đến mức như chập chừng có thể ngã xuống bất cứ lúc nào nào.
Lúc này anh ta mới phát hiện ra bản thân đã vô thức mà thốt lên những suy nghĩ trong đầu, hai tay bất giác đưa lên ôm chặt miệng.
- Buồn cười lắm sao?
Mặc Đông Quân mặt lạnh như tiền quay xe đi ngược lại vào phòng bật lại một câu.
Gia Lạc Sa lúc này mới dám khẽ hít thở, một tầng mồ hôi đã trịn trên cái trán cao.
Anh ta tự biết bản thân mình sắp không còn được sống nữa, trên đời này làm gì có ai sống sót được khi dám cười nhạo Mặc Tổng của anh ta chứ.
Anh thuần thục xoay ghế ngồi ngay ngắn vào bàn làm việc, còn nhếch miệng cười với anh ta.
Gia Lạc Sa bây giờ hồn vía đã thoát xác thì bị câu nói tiếp theo của anh vực dậy.
- Có chuyện gì cậu mau nói đi.
- Thưa cậu chủ, hiện tại tin tức cậu rời thành phố đã bị tung ra ngoài, từ đầu giờ chiều nay giá cổ phiếu đã giảm xuống hơn 10% và vẫn có dấu hiệu tiếp tục giảm ạ.
Mặc Đông Quân nghe xong, mặt vẫn dửng dưng như không, một bên tay quay quay chiếc bút bi.
Nhìn thấy trạng thái này của anh, Gia Lạc Sa cũng ngầm hiểu mọi chuyện vẫn đang nằm trong kế hoạch bản thân đã bớt lo đi đôi phân.
- Được rồi, cậu trở về đi mọi chuyện tôi đã có sắp xếp ổn thỏa.