Trước tình thế hỗn loạn Hy Xuân không chút gì biến động mà vẫn giữ nguyên lập trường đứng trơ mắt nhìn tất cả đấu đá nhau.
Kỳ Anh thấy Mặc Đông Quân bị bà Yên Mỹ tấn công thì cũng xồng xộc nhảy xổ vào như con thú hoang.
- Dừng lại đi_ Tiếng hét của Mặc Đông Quân như có uy lực khiến mọi hành động ngừng lại.
Kỳ Anh bị anh quát thì có chút sợ hãi mà tìm đến bà Hy Xuân mong được che chở.
Mặc Đông Quân ở đây cô ta không thể oai hùm trợn gấu được, cô ta cũng sợ không được vào mắt anh.
- Các người mau về đi_ Mặc Đông Quân quét mắt qua đám người rồi dừng lại đối diện với bà hét lớn.
Bà Hy Xuân chẳng những không e ngại còn ngước mắt đấu lại anh.
" Trước giờ nó không thường thân thiết, dù nó là con ruột mình nhưng lại luôn xa cách.
Còn đối với gia đình tầm thường kia lại một mực che chở, rốt cuộc người con gái kia có gì đặc biệt?"_ Bà nghĩ trong lòng.
Ngay lúc đó, một chiếc xe sang lại đỗ trước cửa nhà ông bà Dạ.
Đám vệ sĩ nhanh chóng ra ngoài phân tán đám ngộ đang xem trò vui.
Nhìn thôi cũng biết là người nhà họ Mặc, bà Hy Xuân cũng ngầm hiểu anh đã có viện binh thì có phần dè dặt.
Ông cụ Mặc bước ra, dù tuổi đã cao nhưng vẫn không hề mất đi khí chất trong con người ông.
Bà Hy Xuân đứng một bên có phần khiêm nhường mà cúi đầu chào ông cụ nhưng bị ngó lơ đi.
Với cương vị là một gia chủ, ánh mắt ông quyền lực quét qua đám người khiến họ cong chân chạy vào trong xe.
Kỳ Anh trước nay không được lòng ông cụ Mặc nên giờ vẫn rúm ró đứng sau lưng bà Hy Xuân cố tránh né nhất có thể.
- Cô núp cái gì chứ? Chẳng ra thể thống gì_ Ông cụ Mặc nhìn về phía bà Hy Xuân và Kỳ Anh quát.
Bà Hy Xuân nét mặt vẫn điềm tĩnh như không, lễ phép cúi người chào rồi lên xe đi mất.
Đám người đi khỏi ông bà Dạ vừa tức giận lại lo lắng cho đứa con gái của mình mà chạy vào xem xét.
Mặc Đông Quân cũng chạy theo vào nhưng bị ông Dạ Cửu ngăn lại.
- Các người đừng làm phiền nó nữa.
Nhận thấy tình hình có chút không hợp, ông cụ Mặc giữ lấy tay Mặc Đông Quân hòng không để anh làm chuyện nguy hiểm, mặt tươi cười nói với ông Dạ Cửu.
- Gia đình chúng tôi thật xin lỗi về chuyện xấu hổ này, đáng lẽ hôm nay tôi đến để xin nói về hai đứa nhỏ.
Đành hẹn hôm khác chúng tôi lại đến.
- Các người còn muốn đến sao? Con gái tôi chịu đủ rồi, làm ơn hãy buông tha nó đi_ Dạ Cửu nói mà lòng chua sót, ông dứt khoát đóng cửa mà bước nhanh vào trong.
Ông cụ Mặc chỉ biết thở dài lắc đầu, vỗ vỗ vai an ủi anh.
Chỉ tiếc cho anh lại có một người mẹ cổ quái như vậy.
Nhìn bóng lưng anh đơn độc đứng ngây người ở đó, cụ ông có chút không đành nhưng cũng đành rời đi.
Ông tin tưởng đứa cháu này của ông dù gặp khó khăn gì cũng có thể nghĩ ra cách khắc phục.
Mặc Đông Quân đứng đó lòng không thôi lo lắng cho cô gái nhỏ của lòng anh lại càng dằn vặt hơn.
Lặng người một lúc lâu cuối cùng anh cũng đi về phía chiếc xe.
Gia Lạc Sa hiểu ý anh liền nhanh chóng ngồi vào ghế lái khởi động xe.
Dạ Ngọc lúc này bất động nhìn theo bóng dáng của chiếc xe ngày càng xa dần, lòng trĩu nặng những nghĩ suy.
Từ lúc đó, cô vẫn luôn tự nhốt mình trong phòng chẳng buồn ăn uống gì.
Ông bà Dạ cũng hết sức an ủi vẫn không có tác dụng.
Dạ Ngọc ngồi bên khung cửa sổ nhìn vào khoảng không, đầu óc trống rỗng chẳng thể nghĩ ra điều gì trọn vẹn.