Hy Xuân như chết trân tại chỗ.
Tên người hầu đứng bên cạnh khẽ gọi trấn an.
- Phu nhân, bà vẫn ổn chứ?
Tiếng gọi của tên người hầu vừa khóe kéo bà trở về thực tại, rất nhanh vẻ uy quyền đã trở lại.
Bà sải bước đi đến bàn ngồi, tên người hầu cũng nhanh chóng nhặt lấy chiếc túi cố lau nó thật sạch rồi đưa cho bà.
Lúc này, ông Dạ Cửu tươi cười bưng đến một ấm trà đến mời khách.
Ông bà Dạ ngồi kế bên nhau trao cho nhau cáo nhìn dịu dàng khiến Hy Xuân có chút khó chịu trong lòng, tay đưa ly trà lên thưởng thức.
"Quen quá!"
- Là trà hoa hồng vợ tôi trồng đấy_ Dạ Cửu nói.
Hy Xuân bên này chỉ gật gù đầu cảm thán.
Với một người sành nghệ như bà trà thơm do nguyên liệu là một nhưng cách pha mới khiến nó trở nên đặt biệt là mười.
- Thật không ngờ nhiều năm như vậy ông vẫn không thay đổi_ Hy Xuân nói.
Câu nói khiến Kỳ Anh bên này phải tròn mắt ngạc nhiên, còn Lục Yên Mỹ thì quay sang nhìn chồng.
Bàn tay ông khẽ vỗ về lên mu bàn tay vợ, nở nụ cười hiền từ đáp.
- Không biết hôm nay quý phu nhân đến đây có chuyện gì? Mời bà cứ nói thẳng.
"Quá khen cho ba từ quý phu nhân."_ Hy Xuân nghĩ thầm mà có chút cười khổ.
Nghĩ cũng đáng đời bà, không ngờ lại gặp Dạ Cửu trong tình huống này.
Còn nhớ năm đó hai người từng yêu nhau thắm thiết thì bà lại phải nghe theo gia đình mà kết hôn với một người môn đăng hộ đối rồi trở thành Mặc phu nhân như hôm nay.
Nhìn vào mắt Dạ Cửu, ánh mắt ông vẫn si tình và dịu dàng như vậy nhưng đã không còn dành cho bà nữa rồi.
Thoáng chốt khuôn mặt Hy Xuân đanh lại, kiên định nhìn về phía ông bà Dạ.
- Vậy thì tôi cũng vào thẳng vấn đề.
Con gái các người Dạ Ngọc đang cố bám lấy con trai tôi, mà nó thì đã được định sẵn là sẽ cưới Kỳ Anh đây rồi.
Vậy nên...
- Bà nói Tiểu Ngọc nhà tôi bám lấy con trai bà?_ Hy Xuân chưa kịp nói hết câu đã bị Lục Yên Mỹ cắt ngang.
Bà sốc đến nổi đứng phắt dậy.
Con người Yên Mỹ trước giờ hiền lành nhưng không vì vậy mà bà cho phép bất cứ một ai dám sỉ nhục con gái bà.
Ngay lập tức ngón tay trỏ liền chỉ thẳng vào Hy Xuân, Lục Yên Mỹ lớn giọng quát.
- Tôi không biết bà là ai, tôi cũng càng không biết con trai bà tài giỏi ra sao nhưng việc bà đến đây nói rằng Tiểu Ngọc nhà tôi bám lấy con bà thì con trai bà thật thảm hại.
- Bà..._ Hy Xuân tức đến nổi đóa nhất thời không thể nói nên lời thì Kỳ Anh đã đứng lên đáp trả.
- Bà dám nói anh ấy thảm hại, bà có biết anh ấy là Mặc Đông Quân người trẻ tuổi thành công nhất thành phố K này không?
- Người trẻ thành công nhất sao? Không đâu, cậu ấy khiếm khuyết về xuất thân của mình.
Nếu cậu Mặc gì đó nhà các người tài giỏi thì mau bảo cậu ấy tránh xa Tiểu Ngọc nhà tôi ra.
Các người cũng đừng bao giờ đến đây nữa.
Mời các người đi cho_ Lục Yên Mỹ quả quyết nói, Dạ Cửu ở bên cũng đồng ý mà đứng dậy dìu vợ vào nhà.
Bà Hy Xuân và Kỳ Anh bị bỏ lại thì tức tối, cố chửi rủa.
Giọng cô ta lanh lảnh kêu gào.
- Các người nghĩ bản thân là ai mà dám lên giọng với chúng tôi.
Các người cứ cố mà trốn vào trong cho kĩ đi, đừng để tôi tìm thấy nếu không kết cục của các người sẽ rất thê thảm.
Bà Hy Xuân nhìn một màn này thì có chút đầu mà quay lưng ra về, trong đầu không mông lung về chuyện vừa sảy ra.