Sau khi nhận hai huynh đệ Tắc Dung, Liên Hề Vi mới thật sự nếm mùi gian khổ khi dạy đồ đệ.
Chấp Đình trước kia không bao giờ dám dính người khác, cũng không phá phách, nhưng hai đồ nhi mới nhận này thì khác. Vừa quậy vừa bám người, nói đúng hơn là chỉ có đệ đệ Tắc Tồn mà thôi, thường thì Tắc Dung chỉ đi theo làm khách.
"Sư phụ ơi, kiếm thức lần trước người dạy á, con chưa học được nữa."
"Ta dạy ba lần rồi mà con còn chưa biết hả? Kiếm thức này đại sư huynh con tự xem kiếm phổ mà học đó, chẳng cần ta dạy đâu."
"Sư phụ, chúng con không lợi hại như đại sư huynh, người cũng biết mà." Tắc Tồn cười hi hi nói.
Liên Hề Vi: "Được rồi, để ta biểu diễn lại lần nữa."
Nàng biểu diễn xong, Tắc Tồn ngồi trên tảng đá vỗ tay reo hò, "Sư phụ lợi hại quá, thêm nữa đi thêm nữa đi!"
Liên Hề Vi khoanh tay trước ngực, "Sao ta cảm thấy con đang xem xiếc trên đường vậy? Còn "thêm nữa đi" là sao?"
Tắc Dung túm đệ đệ lại, cất lời: "Sư phụ, kiếm chiêu này bọn con đã học được rồi, nhưng Tắc Dung có chuyện muốn hỏi."
Liên Hề Vi: "Chuyện gì?"
Tắc Dung hỏi: "Chúng con phải dọn khỏi Thanh Trúc Lý ạ?"
Liên Hề Vi nói: "Nhật Phường và Nguyệt Phường ta sắp xếp cho các con không thích à?"
"Không phải thế, Nhật Phường và Nguyệt Phường rất tốt nhưng chúng con muốn ở gần sư phụ và sư huynh một chút." Tắc Dung nói xong, Tắc Tồn tiếp lời: "Sư phụ, có phải sư phụ sắp xuống núi chơi nữa không? Dẫn Tắc Tồn đi theo chơi có được không?"
Liên Hề Vi: "Không được."
Tắc Tồn: "Nhưng mà đại sư huynh nói hồi trước sư phụ dẫn huynh ấy theo mà."
Liên Hề Vi: "Đại sư huynh con biết nghe lời, còn con không chịu nghe lời, dẫn Tắc Dung thôi không thèm dẫn con."
Tắc Tồn lau nước mắt, "Con biết ngay sư phụ chỉ thích đại sư huynh và ca ca, không thích con, bằng không cũng chẳng để con làm tiểu sư đệ, còn không chịu dẫn con đi chơi."
Liên Hề Vi: "...
Tắc Dung: "Đệ là tiểu sư đệ vì đệ nhỏ hơn ta, không dẫn đệ đi chơi là vì đệ quá phiền."
Liên Hề Vi: "Con xem đó, ca ca con nói đó nha, không phải sư phụ nói đâu."
Tắc Tồn: "Huhu…!"
Chấp Đình đi tới, thấy thế thì đoán ra chuyện gì vừa xảy ra, nói: "Tắc Tồn, không được quấy."
Tắc Tồn lập tức ngậm mồm, lau nước mắt cười hi hi: "Đại sư huynh."
Liên Hề Vi đuổi hai tiểu đồ đệ đi luyện kiếm, còn mình đặt tay lên vai Chấp Đình nói, "Chấp Đình, vi sư hối hận nhận hai đồ đệ này rồi, ban đầu có con là được rồi."
Chấp Đình nắm lấy tay nàng, "Sư phụ, đồ đệ mình thu nhận, có cắn răng cũng phải chịu thôi."
"Này." Liên Hề Vi khoác vai Chấp Đình, "Ta thấy hai đứa chúng nó rất nghe lời con, hay là con dạy chúng nó đi?"
"Có thời gian con sẽ giúp sư phụ dạy dỗ các đệ ấy, nhưng mà, hiện tại các đệ ấy vẫn cần ở cạnh sư phụ để bồi dưỡng tình cảm sư đồ."
Liên Hề Vi ngước nhìn trời: "Tình cảm sư đồ à."
Một lần xuống núi trở về, mới bước vào cửa, Liên Hề Vi đã nghe một giọng lảnh lót vang lên: "Sư phụ! Người về rồi!"
Là Tắc Tồn đang tươi cười rạng rỡ. Đương nhiên bên cạnh còn một Tắc Dung mặt lạnh.
"Hai đứa đứng đây làm gì thế?"
"Từ hồi sư phụ xuống núi, ngày nào chúng con cũng ở đây trông, lỡ sư phụ về thì có thể nhìn thấy người ngay lập tức." Tắc Tồn dứt lời liền nhào tới ôm Liên Hề Vi, Liên Hề Vi lách người trách, Tắc Tồn ngã bịch xuống đất.
Tắc Tồn bò dậy, khóc lóc: "Sư phụ, người không thích con đúng không?"
Liên Hề Vi: "Cũng không phải, tại con ồn chút thôi."
Tắc Tồn lấy một con cá nhỏ bằng cỏ ra từ trong ngực áo, "Con học từ một vị sư tỷ, vốn định tặng cho sư phụ, mà bây giờ hỏng mất rồi." Nói rồi, cậu ta quay đầu bỏ đi, bóng lưng run rẩy.
Liên Hề Vi nhìn bóng lưng thằng bé, hỏi Tắc Dung còn ở lại: "Nó đang giận à?"
Tắc Dung đáp rất tàn khốc: "Đệ ấy không giận lâu đâu, mặc kệ đệ ấy ít lâu là bình thường lại thôi."
Liên Hề Vi: "Không phải con luôn đi theo đệ đệ sao, sao bây giờ không qua đó?"
Tắc Dung: "Con có chuyện muốn hỏi sư phụ."
Liên Hề Vi nghi hoặc, Tắc Dung nghiêm túc hỏi: "Nếu như sư phụ hối hận khi nhận chúng con làm đồ đệ, vậy chúng con có thể rời khỏi Doanh Châu, chúng con không muốn mang lại rắc rối cho người."
Liên Hề Vi nhìn thằng bé đang cố gắng tỏ ra vững vàng bình tĩnh, nhìn thấu nỗi sợ và thấp thỏm trong lòng cậu ấy. Đối với những đứa bé không còn gia đình này mà nói, chúng nó đã làm rất tốt rồi, Liên Hề Vi hiểu, chúng nó bám theo nàng không phải vì quá thích nàng mà xuất phát từ mục đích muốn lấy lòng, muốn giữ được tư cách ở lại đây. Suy nghĩ này không hề đáng ghét, nàng hiểu chứ, cũng bằng lòng bao dung cho chúng.
"Chắc con hiểu lầm rồi." Liên Hề Vi chủ động xoa đầu Tắc Dung, "Không phải ta không thích các con, chỉ là ta quen giữ khoảng cách với người khác. Con thấy đấy, cho dù ta thích đại sư huynh con nhưng ta cũng không quá chủ động thân cận với nó. Mà ở bên ngoài ta cũng thường như thế, nên nhất thời chưa quen với sự thân cận của các con thôi."
Thói quen này của nàng do cha mà ra, cha nàng Liên Úc thượng tiên là một kiếm giả lạnh lùng, dù ông ấy rất yêu thương nàng nhưng tính cách trời sinh đã thế nên hai cha con cũng không thể nào quá gần gũi với nhau. Chịu ảnh hưởng từ nhỏ đến lớn đó mà Liên Hề Vi cũng trở thành một người như ông.
"Các con là đồ đệ của ta, ta cũng sẽ đối tốt với các con giống như Chấp Đình, chỉ bảo để các con trở thành một người có thể nắm giữ vận mệnh của mình. Có ta ở đây nên Doanh Châu tiên sơn mãi mãi là nhà của các con, các con không phải lo cũng không cần phải sợ, ta sẽ không nuốt lời, hiểu không? Yên tâm ở lại đây nhé."
Tắc Dung ngẩng đầu ngẩn ngơ nhìn nàng, mãi một lúc sau mới hoàn hồn, cúi đầu, gật gật, nói: "Tắc Dung hiểu rồi, đa tạ sư phụ."
Liên Hề Vi vỗ vỗ vai cậu ấy: "Được rồi, đi an ủi đệ đệ con đi."
Tắc Dung tìm thấy đệ đệ ở bên bờ Trạc Vân Hồ.
"Ca ca, chẳng phải Nghiêm thúc nói chỉ cần tươi cười với người khác mỗi ngày thì có thể được họ yêu thích sao? Đệ đã cố gắng rồi nhưng hình như sư phụ không thích đệ. Huynh nói liệu đệ có bị đuổi đi không? Nếu đệ bị đuổi thì ca ca có theo đệ không? Một mình đệ sợ lắm."
"Sư phụ sẽ không đuổi chúng ta đi đâu." Tắc Dung ngồi xuống cạnh đệ đệ.
Tắc Tồn siết chặt con cá cỏ đã bẹp dí, "... Từ khi chúng ta chào đời, liên tục bị đưa tới đưa lui từ nơi này tới nơi khác, Nghiêm thúc nói nhà chúng ta không còn nữa, chúng ta đều là phận bèo trôi nổi cả đời theo dòng nước. Không dễ gì mới tìm được Chấp Đình huynh trưởng, nhưng chúng ta thật sự có thể ở lại đây sao?"
Tắc Dung: "Sư phụ sẽ không đuổi chúng ta đi."
Tắc Tồn: "Câu này mới nãy huynh nói rồi mà."
Tắc Dung: "Đệ còn muốn nghe gì?"
Tắc Tồn: "An ủi đệ đi!"
Tắc Dung: "Dù đệ là đệ đệ ta nhưng chúng ta là huynh đệ song sinh, tuổi tác như nhau nên chớ lúc nào cũng như đứa con nít chờ ta an ủi đệ."
Tắc Tồn: "Sao ca ca nói như thể huynh từng an ủi đệ vậy? Chả phải lần nào huynh cũng làm mặt lạnh ngồi bên cạnh đệ thôi sao!"
Tắc Dung: "Ở bên còn chưa đủ sao."
Tắc Tồn: "... Đủ rồi."
Tắc Dung: "Vậy thì đừng có nói nhảm nữa."
Tắc Tồn: "Ca ca, cái tính cách này của huynh sớm muộn gì cũng có ngày bị chính mình làm tức chết cho coi!"
Tắc Dung: "Không đâu, bị ta làm tức chết chỉ có người bên cạnh ta thôi."
Hai huynh đệ ngồi bên hồ nắm tay nhau đấu võ mồm.
Hôm sau, Chấp Đình nhận được quà của Liên Hề Vi, một con cá nhỏ bằng ngọc điêu khắc.
"Cái này là?" Chấp Đình khó hiểu hỏi.
Liên Hề Vi cho hắn xem hai con cá khác trong tay mình: "Ta làm đó, ba đồ đệ mỗi người một con, có cái này thì chứng tỏ các con là đồ đệ ta công nhận."
Chấp Đình hiểu ra ý nàng, hắn cầm lấy con cá nhỏ mỉm cười, "Đa tạ sư phụ, nhận được quà do chính tay sư phụ làm chắc chắn chúng sẽ vui lắm."
Chứng thực lời của Chấp Đình, sau khi nhận được con cá của Liên Hề Vi, Tắc Dung và Tắc Tồn rất vui. Tắc Tồn cầm con cá, chống nạnh cười ha hả, "Người tặng cho chúng ta cái này thì chắc chắn không đuổi chúng ta đi đâu!"
Tắc Dung cẩn thận buộc con cá vào bên hông, đáp: "Ta đã nói rồi mà."
Tắc Tồn buộc con cá ở nơi mắt dễ nhìn thấy nhất, "Buộc ở đây, ai cũng thấy hết!"
"Người tặng món quà tự tay làm cho chúng ta chứng tỏ người thích chúng ta, nên từ bây giờ trở đi, đệ cũng sẽ thật lòng thật dạ yêu thích sư phụ!"
——
"Sư phụ người về rồi! Lần này về có mang đồ ngon cho con không!" Thiếu niên cao ráo hưng phấn vung vẩy trường kiếm.
Liên Hề Vi nói: "Sư phụ xuống núi để làm chính sự, con thì hay rồi, cho linh hạc đưa thư bảo vi sư mang đồ ăn ngon về cho con, tưởng vi sư xuống núi mua sắm đấy à?"
Tắc Tồn cung kính khom người: "Đồ nhi biết sai rồi ạ." Chưa đầy một giây y lại nhổm dậy, "Thế rốt cuộc sư phụ có mang gì về cho Tắc Tồn không vậy."
Liên Hề Vi vứt một túi đồ cho y, cố tình làm mặt hung dữ: "Lần sau không có nữa đâu nha." Nàng đường đường là chủ nhân Hi Vi kiếm, vất vả giết ma đầu xong còn phải vì đồ đệ ham ăn cải trang chạy tới lui các phố chợ mua mấy món ăn vặt này. Nếu bị ai đó nhận ra thì gương mặt cao ngạo lạnh lùng này của còn còn biết giấu vô đâu.
"Vâng vâng vâng, lần sau Tắc Tồn sẽ tự xuống núi mua ạ, không cần phiền sư phụ đại giá nữa!" Tắc Tồn mở túi đồ ta, thấy mấy món mình muốn chẳng thiếu thứ gì, y cười tít mắt, khoác tay Liên Hề Vi thân thiết nói: "Sư phụ à, tụi con luyện kiếm mấy năm rồi, chừng nào có thể xuống núi được vậy?"
Liên Hề Vi đẩy cái đầu đang tựa lên vai mình ra, "Vi sư có cấm mấy con xuống núi à? Chỉ cần các con qua được đại trận thì cứ việc xuống núi thôi. Nhưng vi sư nói trước, mới có tí tu vi thế này mà muốn lăng xăng xuống núi, tới lúc bị người ta đánh rồi thì đừng có mà khóc chạy về tìm sư phụ đó."
"Sư phụ ngoài miệng nói cứng nhưng trong lại mềm lòng, Tắc Tồn mà bị ức hiếp thì chắc chắn sư phụ sẽ đứng ra ngay."
"Phải đấy, tới lúc đó sư phụ sẽ giáo huấn người ăn hiếp đệ trước rồi tới lượt đệ sau." Một giọng nói trầm tĩnh vang lên, Tắc Dung cầm kiếm bước ra, "Thấy sư phụ về thì chẳng thèm luyện kiếm nữa, vội vã chạy qua, Tắc Tồn, đệ còn là con nít nữa à?"
Tắc Tồn cười hì hì: "Ca ca, huynh ganh tị sư phụ đặc biệt mua đồ về cho đệ đúng không!"
Liên Hề Vi chờ y đắc ý xong thì lôi một túi khác ra đưa cho Tắc Dung, cố ý cao giọng nói: "Đây, Tắc Dung, đây là quà sư phụ đặc biệt cho con."
Gương mặt nghiêm túc đúng đắn của Tắc Dung đổ vỡ, hắn vui mừng nhận lấy quà, "Cảm ơn sư phụ."
Tắc Tồn bị vả mặt làm ra vẻ mếu máo, "Sư phụ, sao người cố ý chơi đồ nhi hoài vậy!"
Liên Hề Vi giơ chuôi kiếm vỗ vỗ má y, cười nói, "Ai biểu con nhớ ăn mà không nhớ đòn."
"Được rồi, các con luyện kiếm đi, ta đi thăm đại sư huynh các con."
Liên Hề Vi đi khỏi, Tắc Tồn dựa cột thở dài, "Mấy năm qua, quả nhiên sư phụ vẫn thích đại sư huynh nhất. Đệ cũng không thèm so với đại sư huynh đâu, ít nhất đệ cũng xếp thứ hai nhỉ?"
Tắc Dung lạnh nhạt nói: "Cái này chưa chắc, còn Thương Lâm Tị nữa cơ."
Nghe đến cái tên này, Tắc Tồn hừ một tiếng, tức tối nói, "Tên ngụy quân tử đó chỉ biết giả bộ đáng thương lừa sư phụ, cũng chỉ có sư phụ mới bị hắn lừa thôi!"
Tắc Dung: "Mấy trò làm nũng của đệ cũng chẳng tốt là bao."
Tắc Tồn: "Hì hì hì, ca ca à, đệ nghe ra huynh ghen tị rồi nha, huynh cũng có thể làm nũng với sư phụ mà~"
Tắc Dung lạnh mặt vung kiếm, Tắc Tồn tinh ý né ra sau, tránh được kiếm khí của hắn.
"Ồ, thẹn quá hóa giận nè!"
"Chớ nói nhảm nữa, về luyện kiếm đi."
- Hết chương 75 -
Lời tác giả: Tình cảm của hai huynh đệ thời điểm này còn tốt lắm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT