Thanh niên hai mươi tuổi tựa như một cây trúc xanh cao lớn thẳng tắp, lúc đứng lên đã cao hơn sư phụ nửa cái đầu, động tác múa kiếm tuy còn rất chậm nhưng lưỡi kiếm nội liễm, có mấy phần cốt kiếm. Không như vẻ mặt xa cách thường thấy của sư phụ khi hành tẩu bên ngoài, thanh niên luôn giữ nét mặt tươi cười, tính tình cực kỳ tốt.
Những khi các phong chủ và sư huynh sư tỷ trên Doanh Châu cậy nhờ giúp đỡ hắn đều rất vui vẻ đồng ý, bất kể là chuyện gì hắn cũng giải quyết ổn thỏa khiến người ta không ngớt lời khen ngợi.
"Không hổ là cao đồ của thiếu sơn chủ!"
Nghe những lời khen như thế, Chấp Đình luôn đáp: "Đều nhờ sư phụ dạy dỗ tốt."
Thế nên lúc Liên Hề Vi quay về thường có người tự dưng tới tìm nàng hỏi phương pháp dạy dỗ đồ nhi.
"Đồ nhi của ta suốt ngày không chịu tu luyện chăm chỉ, chỉ thích đi chơi, thiếu sơn chủ người xem nên dạy thế nào mới ổn đây?" Phong chủ nào đó hỏi.
Liên Hề Vi phong trần mỏi mệt bị chặn lại dưới chủ phong Doanh Châu: "Chuyện này ngươi hỏi ta làm gì, đồ đệ không nghe lời thì đánh cho mấy chập là được rồi."
Phong chủ nọ: "Thiếu sơn chủ người cũng dạy đồ đệ vậy à?!"
Liên Hề Vi: "Đồ đệ của ta ngoan vậy sao ta đánh nó được, chỉ có mấy đứa đồ đệ hư của các ngươi mới phải động thủ thôi."
Phong chủ nọ: "..." Tức á.
Người đến tìm Liên Hề Vi hỏi cách dạy đồ đệ không phải chỉ có một, nàng bực mình, nói với bọn họ: "Thay vì tới hỏi ta làm sao dạy dỗ mấy đồ đệ nghịch ngợm của các ngươi thì các ngươi xem đổi đồ đệ khác chắc nhanh hơn đó."
Mọi người: "..."
Thấy tụi đồ đệ đầy tật xấu khuyết điểm nhà người ta, lại nhìn sang Chấp Đình nhà mình, Liên Hề Vi cảm thấy mừng rỡ.
Đồ đệ nhà người ta không đi quậy phá ở bên ngoài rồi về nhờ sư phụ xử lý giúp thì cũng ngu dốt cần sư phụ cầm tay chỉ dạy thế mà cũng chẳng khai sáng được. Nhưng đồ nhi của nàng không như thế, hắn vừa không cần người làm sư phụ như nàng hao tâm tốn sức vừa biết chăm sóc cho đời sống của sư phụ. Thế nên đồ đệ của nàng chắc chắn là đồ đệ tỉ mỉ, thông tình đạt lý, ngoan ngoãn nghe lời, thông minh tuyệt đỉnh nhất thế gian.
Độ tuổi càng tăng, thời gian ở bên ngoài của Liên Hề Vi càng nhiều, danh tiếng thanh Hi Vi kiếm trong tu tiên giới cũng ngày càng vang xa. Do dung mạo và tu vi kiếm thuật của nàng, cùng với tư chất và thân phận mà người theo đuổi nàng ngày càng nhiều. Liên Hề Vi không chịu được, đành bao bọc mình trong lớp vỏ ngụy trang xa cách lạnh lùng, ngàn dặm chớ tới gần.
Giả vờ quá lâu, dường như nàng thật sự biến thành chủ nhân Hi Vi kiếm lạnh lùng băng giá cao không với tới trong miệng người khác. Nhưng, hễ khi trở về Doanh Châu, nhìn thấy bóng người giữa rừng trúc thì mọi rét lạnh đều được xua tan, nàng vẫn là người sư phụ yêu thương đồ đệ như trước.
Lần đầu tiên Chấp Đình một mình xuống núi, Liên Hề Vi len lén theo hắn ba ngày, thấy hắn làm việc thỏa đáng, không bỡ ngỡ bởi lần đầu xuống núi, thế mới yên tâm để hắn tự mình rèn luyện. Song, sau lần lịch luyện đó trở về, hắn dẫn theo một cặp song sinh mười hai tuổi.
Liên Hề Vi nhìn hai thằng bé đang ôm đùi Chấp Đình, hỏi hắn: "Đây là quà con xuống núi mang về cho sư phụ đó hả?"
Chấp Đình: "Sư phụ nói đùa rồi ạ."
"Hai thằng bé này… gặp đại nạn, người nhà đều đã qua đời, con cứu được chúng nó, thấy chúng nó không có chốn dung thân nên dẫn chúng về đây."
Đối với chuyện đồ nhi nhặt hai thằng nhóc về, Liên Hề Vi chẳng có ý kiến gì, đồ nhi thấy vui là được. Nhưng hai thằng bé Chấp Đình tiện tay nhặt được này lại có thiên tư không hề tầm thường. Lúc Liên Hề Vi tới Thanh Trúc Lý tìm Chấp Đình chợt trông thấy hai huynh đệ đang cầm nhánh trúc giả làm đao kiếm nô đùa với nhau.
"Ta thấy các ngươi rất có linh tính, muốn học kiếm không?" Liên Hề Vi bước ra từ rừng trúc, hỏi hai đứa trẻ.
Hai đứa nhìn nhau, người đệ đệ bước ra nói: "Không muốn học kiếm, ta muốn học đao, ta cảm thấy đao lợi hại hơn kiếm!"
Câu này Liên Hề Vi không thích nghe tí nào, nàng sầm mặt nói: "Nhóc con, ngươi nói xem tại sao đao tốt hơn kiếm?"
Đệ đệ chống nạnh kiêu ngạo cười nói: "Bởi vì ta dùng đao, ca ca dùng kiếm, ca ca đánh không lại ta." Người ca ca có gương mặt rất giống cậu ta lườm cậu ta một cái, không nói gì.
Liên Hề Vi: "Ta cho ngươi một thanh đao sắc bén vô song trên đời, ta sẽ dùng một thanh kiếm trúc đấu với ngươi, nếu ngươi đánh gãy thanh kiếm trúc của ta thì ta sẽ chấp nhận với cách nói của ngươi."
"Người muốn gạt ta, ta biết người là sư phụ của ân nhân, rất là lợi hại, một đứa nhóc như ta sao có thể đánh lại người. Thế này đi, người đứng im bất động để ta chém kiếm trúc của người một trăm nhát, nếu chém không gãy thì ta thừa nhận mình sai." Đệ đệ nói.
Liên Hề Vi: "Ha, cái này thì có gì mà không được, nào tới đây."
Liên Hề Vi tìm một thanh kiếm trúc mỏng manh, cầm kiếm chấp tay nói với thằng bé: "Mời."
Thằng bé đó ra vẻ nắm chắc phần thắng, nhấc đao lên chém xuống thanh kiếm trúc, nhưng dưới kiếm khí bảo hộ của Liên Hề Vi thanh kiếm trúc nhỏ bé chẳng mảy may nứt gãy.
Tiếng đao chém vang lên không ngớt, rất nhanh đã hết trăm nhát, thằng bé vẫn chưa chịu bỏ cuộc, cánh tay đã mỏi nhừ không nhấc lên nổi mà vẫn cố gắng vung đao chém. Liên Hề Vi cũng không bảo ngừng, ung dung nhìn cậu ta chém tiếp. Cuối cùng, thằng bé bỏ đao xuống, Liên Hề Vi nhìn đang ca ca đứng bên cạnh, hỏi: "Ngươi có muốn thử không?"
Ca ca như hũ nút đó lắc lắc đầu, "Không thể nào chém gãy, ta không làm chuyện ngốc vô tác dụng vậy đâu."
Liên Hề Vi gật đầu, "Ừm, vậy tiếp theo tới lượt ta." Nói đoạn, nàng vung kiếm, thanh đao trên tay đệ đệ gãy lìa.
Bảo đao cứng cáp bị kiếm trúc chém gãy dễ dàng như thế, đệ đệ nghệch mặt ra nhìn. Liên Hề Vi lại vung kiếm, thanh đao ngắn đi thêm một đoạn. Cứ liên tiếp mấy kiếm như vậy, đệ đệ nhìn thanh đao ngày càng ngắn trong tay mình, cuối cùng chỉ còn lại chuôi đao, mà Liên Hề Vi vẫn chưa có ý dừng tay.
Chém tiếp nữa là chém tới tay mình rồi, đệ đệ nhất thời sợ hãi vứt chuôi đao đi la lên: "Ta sai rồi ta không dám nữa! Đừng chặt tay ta mà!"
Chấp Đình quay về thì thấy sư phụ mình đang cầm kiếm đứng trước mặt hai thằng bé, đệ đệ đang khóc bù lu bù loa.
Liên Hề Vi ngoái đầu nhìn đồ đệ, vứt thanh kiếm trúc đi theo quán tính, sau đó chấp tay ra sau lưng ho khan một tiếng nói: "Sư phụ không có ăn hiếp con nít đâu, ta chỉ giỡn với chúng nó thôi."
"Hửm? Mấy thứ trên tay con là đống phiền phức mấy vị phong chủ bảo con làm đấy à?" Liên Hề Vi buộc chuyển chủ đề, "Mấy chuyện này con không muốn làm thì đừng có làm, mặc kệ bọn họ là được rồi."
Chấp Đình đáp: "Nếu con không làm thì sư phụ phải làm đấy."
Liên Hề Vi định nói gì đó nhưng Chấp Đình đã đáp như biết rõ: "Sư phụ không muốn làm thì có thể trốn ra ngoài nhưng lâu lâu sư phụ mới quay về, nếu lại tránh những chuyện này mà ở luôn bên ngoài thì thời gian con gặp sư phụ càng ít đi. Nếu vậy, cứ để con thay sư phụ xử lý những chuyện lặt vặt này là được, tránh để sư phụ thêm phiền."
Liên Hề Vi ho khan, "Mấy chuyện này các phong chủ tự xử lý là được rồi, ta không hiểu sao cứ bắt ta phải làm. Con coi mấy sự vụ này mà xem, môn phái phụ thuộc dưới núi Doanh Châu tiên sơn, ghi chú xuất hành rèn luyện của đệ tử Doanh Châu, lương tháng và cống hiến của đệ tử Doanh Châu vân vân, chẳng có gì vui, coi mà nhức cái đầu."
"Vì con biết sư phụ xem những thứ này sẽ đau đầu nên con mới ôm đồm hết những việc vặt này đấy. Con nói với mấy vị phong chủ là lấy về cho sư phụ xem qua rồi hối thúc sư phụ quyết định. Lần sau sư phụ đừng để lộ tẩy đó nha." Chấp Đình nói.
"Ừm… con không thấy mấy chuyện này phiền phức à?" Liên Hề Vi cảm thấy hơi băn khoăn khi để đồ đệ làm việc thay mình.
"Không sao, xử lý nhanh thôi, không tốn công sức nhiều đâu ạ." Chấp Đình nói chuyện với sư phụ xong, tiễn nàng ra về rồi quay lại nhìn hai thằng bé.
Đệ đệ còn khóc nức nở lúc nãy bây giờ đã cười tươi như ông mặt trời, nhào qua ôm chân Chấp Đình, "Chấp Đình huynh trưởng!"
Chấp Đình gõ cuộn sách trên tay lên đầu cậu ta, "Không được làm bừa."
"Đệ không có làm bừa mà!"
"Cố ý đi chọc sư phụ còn không phải làm bừa ư?" Chấp Đình xoa tóc cậu ta, "Không được làm sư phụ không vui, biết chưa?"
Đệ đệ ậm ờ, "Đệ biết rồi."
Ca ca vẫn luôn im lặng nãy giờ nhận lấy cuộn sách từ tay Chấp Đình, "Chấp Đình huynh trưởng, bọn đệ có thể ở lại đây thật sao?"
Chấp Đình dẫn chúng đi vào phòng, nhìn cây quế Ngân Luân chưa nở hoa, nói: "Nếu sư phụ đồng ý thu nhận các đệ làm đồ đệ thì các đệ có thể ở lại, nếu không ta sẽ đưa các đệ về."
"Chấp Đình huynh trưởng yên tâm, bọn đệ sẽ cố gắng để được ở lại." Ca ca nghiêm túc nói, tuy tuổi còn nhỏ nhưng đã có sự nghiêm nghị và trầm tĩnh. So với cậu ấy, đệ đệ hoạt bát hơn nhiều, cậu ta cười hi hi theo sau Chấp Đình nói: "Đệ cũng muốn ở lại! Đệ thích chỗ này!"
Chấp Đình không nói nữa.
Liên Hề Vi lại gặp cặp song sinh đó, đệ đệ cung kính dâng thanh kiếm trúc lần trước nàng dùng lên, nói: "Xin người hãy nhận con làm đồ đệ!"
Liên Hề Vi hỏi: "Ngươi còn cảm thấy đao lợi hại hơn kiếm không?"
Cậu ta lắc đầu, "Con biết sai rồi, đao và kiếm đều là vũ khí, không có cái nào lợi hại hơn cái nào, tất cả là do người dùng đao kiếm quyết định."
"Hiểu rồi thì tốt." Liên Hề Vi nói xong thì quay đầu bỏ đi, thằng bé ở đằng sau la lên: "Chờ đã, chờ đã, sư phụ chờ con với!"
Liên Hề Vi ngoái đầu nói: "Ta không nhận ngươi làm đồ đệ."
Thằng bé tròn mắt, mặt phụng phịu, "Tại sao không ạ? Con dễ thương thế này, thích hợp làm đồ đệ của người biết là bao nhiêu, nhận con làm đồ đệ không có uổng đâu mà."
Liên Hề Vi cảm thấy thằng nhóc này rất thú vị, nói: "Ngươi coi Chấp Đình đi, nó là đồ đệ duy nhất của ta, ngươi xem lại mình coi ngươi biết cái gì, có so được với nó không?"
Thằng bé nghĩ ngợi, ủ rũ cúi đầu, "Con không so được với huynh ấy, ân nhân vừa đẹp vừa tốt bụng, cái gì cũng biết, trên thế gian không có ai so bì được với huynh ấy đương nhiên là con cũng không thể rồi."
Liên Hề Vi nghe vậy, gật đầu: "Tốt lắm, ngươi rất có mắt nhìn người đấy, đây cũng được tính là một ưu điểm."
Ca ca song sinh kia bỗng lên tiếng: "Ta cho rằng thiếu sơn chủ nên nhận chúng ta làm đồ đệ."
Liên Hề Vi: "Ồ? Tại sao? Nếu ngươi thuyết phục được ta ta sẽ thu nhận các ngươi."
Ca ca nói: "Nếu người thu chúng ta làm đồ đệ thì chúng ta sẽ trở thành sư đệ của ân nhân, sau này chúng ta có thể giúp ân nhân làm việc, những việc lặt vặt có thể giao cho chúng ta, như thế ân nhân sẽ có nhiều thời gian nghỉ ngơi hơn."
Liên Hề Vi chợt bật cười, "Trông ngươi không thích nói chuyện vậy mà biết ăn nói phết nhỉ. Ngươi thuyết phục được ta rồi, ta có thể nhận các ngươi làm đồ đệ, nhưng các ngươi phải nhớ, sau này nếu sư huynh có chuyện gì…"
"Con biết con biết! Có chuyện gì sư đệ cũng sẽ đảm đương giúp!" Đệ đệ nhanh nhảu tiếp lời.
Liên Hề Vi: "Ha ha, thế ta lại có thêm hai đồ nhi thông minh rồi. À phải rồi, các ngươi tên gì ấy nhỉ?"
"Tên trước kia đã là của quá khứ, xin sư phụ ban tên mới cho đệ tử."
"Đã vậy thì, ừm, ca ca tên Tắc Dung, đệ đệ tên Tắc Tồn."
- Hết chương 74 -
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT