Triệu Toàn Phúc tức giận trừng mắt nhìn Nguyễn Lương Anh, gạt bàn tay đang nắm lấy cánh tay mình, nói: "Ngươi mau câm miệng cho ta, muốn thể hiện mình có trí nhớ tốt, có nhãn quang tốt à?"

Nguyễn Lương Anh có chút buồn bực nhìn Triệu Toàn Phúc: "Sư phụ..."

Triệu Toàn Phúc đá Nguyễn Lương Anh một cước, nói: "Thông minh lên một chút, có đôi khi ngươi không cần phải nhớ rõ đến thế đâu, biết chưa?"

Một tia sáng chợt lóe qua đầu Nguyễn Lương Anh, "Sư phụ, có phải lúc người nhìn thấy cái vòng tay đã nhận ra đó là đồ của ai rồi đúng không?"

"Ngươi nói thử xem?" Triệu Toàn Phúc nói.

"Ha ha....." Nguyễn Lương Anh ngây ngô cười hai tiếng, nói: "Quả nhiên gừng càng già càng cay, xem ra ta vẫn còn phải học sư phụ nhiều."

"Biết thì tốt." Triệu Toàn Phúc cười tự đắc, nói: "Sư phụ ngươi đã hầu hạ Hoàng thượng nhiều năm như vậy, không dám nói có thể hiểu hết tâm tư của Hoàng thượng, nhưng vẫn có thể đoán được tám chín phần. Chuyện lần này cho dù thực sự có quan hệ với vị kia, sợ là Hoàng thượng cũng sẽ xóa sạch dấu vết, huống chi Hoàng thượng căn bản là không tin chuyện này do vị kia làm ra."

Nói cách khác, Vĩnh An đế cũng sẽ không bảo hắn đi điều tra nguồn gốc của chỗ thạch tín kia, hiển nhiên là đang nghi ngờ có người gài bẫy hãm hại vị kia.

Khương Mạn ngủ một giấc thẳng đến chiều, lúc tỉnh lại mới biết chuyện Đại Hoàng tử rơi xuống nước. Khương Mạn nghe xong hoảng hốt, vội hỏi Vãn Đông: "Nhị Hoàng tử không sao chứ?"

Vãn Đông lắc lắc đầu nói: "Chủ tử đừng lo lắng, Nhị Hoàng tử không sao cả. Lúc Đại Hoàng tử gặp chuyện Nhị Hoàng tử không ở U Hà Uyển mà đi theo Khanh Nguyệt cô nương ngắm ngựa, nửa canh giờ trước Đại Công chúa tự mình đưa Nhị Hoàng tử về đây, bây giờ vẫn còn đang ngủ."

"Vậy thì tốt." Khương Mạn yên tâm hơn hẳn, lúc này mới có tâm tư hỏi chuyện của Đại Hoàng tử: "Chuyện Đại Hoàng tử rơi xuống nước là sao? Không ai đi cùng Đại Hoàng tử à?"

"Cái này hình như có chút nội tình." Vãn Đông nói: "Cung nhân bên người Đại Hoàng tử đều bị điều đi hết rồi."

Vãn Đông đem chuyện những cung nhân của Đại Hoàng tử bị đưa đi thế nào kể một lượt cho Khương Mạn nghe.

Nói xong Vãn Đông khẽ nhăn mày, lo lắng nói: "Chủ tử, người nói xem là ai muốn hại Đại Hoàng tử chứ, liệu có ra tay với cả Nhị Hoàng tử không? Hay là khoảng thời gian này đừng để Nhị Hoàng tử ra ngoài chơi nữa."

Khương Mạn cười cười, nói: "Sao có thể vì thế mà bắt Nhị Hoàng tử ở trong U Hoàng Uyển mãi chứ. Đợt này sắp xếp thêm hai người đi cùng Nhị Hoàng tử đi, nhắc bọn họ chú ý nhiều hơn một chút. U Hoàng Uyển này không thể so với Vân Hoa Cung, trừ những người chúng ta dẫn theo thì còn có không ít người vốn làm ở hành cung này, nên cho dù Nhị Hoàng tử ở U Hoàng Uyển cũng sẽ chẳng an toàn hơn là bao, quan trọng là người bên Nhị Hoàng tử phải tỉnh táo một chút."

Vãn Đông nghe vậy lập tức nói: "Để nô tỳ đi nhắc nhở bọn họ một phen, để bọn họ tập trung chú ý hơn nữa."

"Ừ." Khương Mạn gật đầu, trầm ngâm một lát lại hỏi Vãn Đông: "Ngươi nói xem nếu ta để Quế Chi và Quế Nhuế tạm thời đến chăm sóc Nhị Hoàng tử thì thế nào?"

Quế Chi và Quế Nhuế là hai cung nữ nhị đẳng Nội Vụ Phủ cấp cho Khương Mạn sau khi nàng chuyển về Vân Hoa Cung. Sau một năm quan sát, Khương Mạn cảm thấy hai người này có thể dùng được, nhưng dù sao Liễm Thu và Vãn Đông vẫn là người hiểu rõ nhất về mấy cung nữ nhị đẳng này, mà Vãn Đông lại thận trọng hơn Liễm Thu một chút, nên Khương Mạn cảm thấy chuyện này vẫn nên hỏi ý kiến Vãn Đông.

Vãn Đông chần chừ một chút, nói: "Nô tỳ thấy có lẽ Quế Diệp sẽ thích hợp hơn Quế Nhuế một chút. Tuy rằng thoạt nhìn Quế Nhuế trầm ổn đáng tin, nhưng nô tỳ cứ thấy nàng ta có chút kỳ lạ. Nhưng đây cũng chỉ là cảm giác của nô tỳ thôi, nô tỳ cũng từng quan sát nàng ta một khoảng thời gian, cũng không có phát hiện chỗ nào không ổn cả."

"Nô tỳ nghĩ nếu muốn cử đi chăm sóc Nhị Hoàng tử thì vẫn nên thận trọng một chút, tuy Quế Diệp có hơi nhanh mồm dẻo miệng, nhưng nàng ta làm việc thông minh, biết tùy cơ ứng biến. Nô tỳ cảm thấy nếu để nàng ta đi theo Nhị Hoàng tử hẳn là có thể bảo vệ Nhị Hoàng tử tốt hơn."

"Nếu nói thế thì tạm thời đưa Quế Chi và Quế Diệp đến hầu hạ Nhị Hoàng tử đi."

Tuy sự hoài nghi của Vãn Đông về Quế Nhuế chỉ là trực giác, cũng không có căn cứ thực tế gì, nhưng trong lòng đã có sự nghi ngờ thì dù Quế Nhuế kia có vấn đề hay không nàng cũng sẽ không bao giờ giao Nhị Hoàng tử cho người mình không tin tưởng, nàng không dám đánh cược.

"Vâng, chủ tử." Vãn Đông đáp lời xong liền lui ra.

Bên này, Triệu Toàn Phúc điều tra nguồn gốc chỗ thạch tín trong phòng của cung nữ kia rất thuận lợi. Người muốn hại Đại Hoàng tử rất có thể là sau khi Đại Hoàng tử đến hành cung rồi mới bắt đầu động tâm tư, cho nên chỗ thạch tín kia cũng không thể là đã có từ lâu được, chỉ có thể là mới chuẩn bị gần đây, vì vậy hắn chỉ cần điều tra danh sách xuất nhập hành cung là được.

Triệu Toàn Phúc điều tra một lượt, phát hiện hai ngày trước có một tiểu thái giám đã từng tới một hiệu thuốc mua thạch tín.

Triệu Toàn Phúc thẩm vấn tiểu thái giám kia, tên này nói với Triệu Toàn Phúc là chỗ thạch tín ấy do Quế Nhuế cô nương làm việc ở chỗ của Khương Chiêu viện nhờ hắn mua hộ.

Tiểu thái giám nước mắt nước mũi giàn giụa nói: "Quế Nhuế cô nương nói nàng bị bệnh trĩ, lại không dám nói với người khác. Nàng nghe người ta nói thạch tín có thể trị bệnh này, cho nên mới lén tìm đến tiểu nhân, hy vọng tiểu nhân mua giúp nàng ta một túi thạch tín."

Triệu Toàn Phúc ngồi ở trên ghế, liếc mắt nhìn tiểu thái giám đang quỳ gối trước mặt, nói: "Nàng ta nói gì ngươi cũng tin à? Ngươi không nghĩ nếu nàng ta thật sự cần thì sao không tìm đến thái y mà phải nhờ ngươi mua từ bên ngoài chứ?"

Tiểu thái giám kia giương mắt trộm dò xét Triệu Toàn Phúc, nói: "Tiểu nhân cũng hỏi Quế Nhuế cô nương vì sao không trực tiếp đi tìm thái y, Quế Nhuế cô nương nói thái y đều là nam nhân, nàng lại mắc căn bệnh xấu hố thế này nên không dám nói với thái y, cho nên mới lén tìm đến tiểu nhân. Lúc tiểu nhân đến tiệm thuốc cũng có hỏi thầy bốc thuốc, người ta cũng xác nhận thạch tín có thể chữa bệnh trĩ."

Triệu Toàn Phúc ung dung nâng chén trà trong tay, nói; "Nói vậy là ngươi cảm thấy bản thân mình không sai, có đúng không?"

Tiểu thái giám vội dập đầu nói: "Không, không, tiểu nhân biết sai rồi, nhưng tiểu nhân cũng là bị Quế Nhuế cô nương che mắt, xin đại tổng quản tha cho tiểu nhân một mạng."

Tiểu thái giám thật sự cảm thấy mình oan quá oan, trước đó sở dĩ hắn ta sảng khoái đáp ứng yêu cầu của Quế Nhuế không chỉ vì Quế Nhuế đưa cho hắn không ít bạc, mà còn vì Quế Nhuế là người của Khương Chiêu viện.

Khương Chiêu viện được sủng ái đến mức nào cung nhân ở hành cung bọn họ đã rõ như ban ngày, hắn vốn muốn nịnh nọt Quế Nhuế để nàng ta nói vài câu giúp mình trước mặt Khương Chiêu viện, để lúc Hoàng thượng hồi cung cũng đưa hắn về cung luôn.

Nhưng ai biết được cuối cùng sự tình lại thành ra thế này, không chỉ không được về hoàng cung hầu hạ Hoàng thượng, mà có giữ được cái mạng này không cũng không nói chắc được.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play