Thái y bẩm báo xong, Tương Mỹ nhân nhân cơ hội tiến lên nói: "Đại Hoàng tử không gặp nguy hiểm thì quá tốt rồi, ít nhiều cũng có long khí của Hoàng thượng che chở, Đại Hoàng tử mới có thể tỉnh lại nhanh như vậy."

"Đúng vậy, Đại Hoàng tử không sao thì thì Quý tỷ tỷ và thần thiếp cũng an tâm rồi, vừa nãy trông Quý tỷ tỷ lo lắng căng thẳng quá." Trên mặt Trần Ngự nữ đong đầy ý cười, như thể Đại Hoàng tử tỉnh lại làm nàng ta cao hứng khôn xiết.

Mạnh Tiệp dư nhìn thoáng qua Trần Ngự nữ và Tương Mỹ nhân, trong lòng thầm khinh bỉ.

Quý Chiêu dung không để ý đến mấy người bọn họ, vẫn nhắc chuyện công đạo với Vĩnh An đế: "Hoàng thượng, tuy Đại Hoàng tử đã tỉnh, nhưng vừa rồi thật sự là mười phần hung hiểm, thiếu chút nữa là mất mạng rồi, Hoàng thượng nhất định phải tìm ra hung thủ đã hại Đại Hoàng tử, cho Đại Hoàng tử một lời công đạo!"

"Được rồi, trẫm đã biết." Vĩnh An đế nhíu mày, không kiên nhẫn đáp: "Chăm sóc Đại Hoàng tử cho tốt, trẫm sẽ điều tra chuyện này rõ ràng."

Vĩnh An đế nói xong, sai Triệu Toàn Phúc dẫn vú nuôi của Đại Hoàng tử, hai cung nữ và tiểu thái giám kia đi cùng, sau đó xoay người rời đi.

Để lại Quý Chiêu dung với một bụng lời oán thán không có chỗ trút ra.

Đại Hoàng tử gặp chuyện, còn chết một cung nữ nhị đẳng, đương nhiên không thể tiếp tục nghe hí khúc nữa.

Vĩnh An đế vừa đi, Mạnh Tiệp du và những đại thần gia quyến đến đây nghe hí cũng lần lượt rời đi.

Đại Hoàng tử được Quý Chiêu dung đưa về U Phong Các.

Sau đi tất cả mọi người rời khỏi, thái hậu hỏi Lưu Huỳnh: "Nhị Hoàng tử đâu, vừa rồi có bị dọa không?"

Lưu Huỳnh cười nói: "Thái hậu nương nương yên tâm, Khanh Nguyệt đã đưa Nhị Hoàng tử đi ngắm mấy con ngựa con, vừa rồi không có ở đây, không bị dọa."

Thái hậu yên tâm, "Thế thì tốt."

"Hoàng tổ mẫu, người nói xem là ai muốn lấy mạng của Đại Hoàng tử chứ? Đừng nói là Khương Chiêu viện thật nhé?" Đại Công chúa đã suy nghĩ vấn đề này từ nãy, tuy rằng cảm thấy khả năng Khương Chiêu viện làm ra chuyện này không lớn, nhưng trong cung cấm này có ai không giỏi ngụy trang chứ? Nàng cũng không dám khẳng định những gì nàng biết về Khương Mạn chính là bản chất của Khương Mạn.

Hơn nữa Khương Mạn yêu thương Nhị Hoàng tử như vậy, Đại Hoàng tử là trưởng tử quả thật sẽ có lực uy hiếp nhất định, nếu Khương Mạn vì Nhị Hoàng tử mà muốn gạt bỏ hòn đá chắn đường cũng là điều có thể hiểu.

Nếu việc này thật sự là do Khương Chiêu viện làm, với năng lực của phụ hoàng chắc chắn có thể tra ra Khương Chiêu viện. Nói thế nào thì Đại Hoàng tử cũng là dòng dõi hoàng gia, cho dù hiện tại Khương Chiêu viện được sủng ái thì đến lúc đó phụ hoàng vẫn phải cho Đại Hoàng tử một lời công đạo, sợ là sẽ không dễ dàng buông tha cho Khương Chiêu viện.

Nhưng mà nếu Khương Chiêu viện bị trừng phạt, vậy nhị hoàng đệ phải làm thế nào bây giờ? Khương Chiêu viện chắc chắn sẽ liên lụy đến nhị hoàng đệ.

Ngay lúc Đại Công chúa đang đắn đo xem có nên giúp Khương Chiêu viện một tay không, làm thế nào mới có thể giúp Khương Chiêu viện, thì thái hậu đã lườm Đại Công chúa một cái sắc lẻm, nói: "Đừng làm mấy chuyện thừa thãi, việc này không thể nào là do Khương Chiêu viện làm ra."

Đại Công chúa kinh ngạc nhìn về phía thái hậu, "Hoàng tổ mẫu, người tin tưởng Khương Chiêu viện đến vậy sao?"

Thái hậu lắc đầu, nói: "Ai gia không phải tin tưởng Khương Chiêu viện, Khương Chiêu viện là một người thông minh, người thông minh thì không thể nào làm ra chuyện hồ đồ như thế được."

Trước không nói bây giờ Nhị Hoàng tử còn nhỏ, căn bản là còn chưa đến lúc phải đấu đến chết đi sống lại, chỉ nói bây giờ Vĩnh An đế vẫn đang ở tuổi tráng niên long thể khỏe mạnh, cho dù hiện tại Khương Chiêu viện ra tay với Đại Hoàng tử thì về sau làm sao bảo đảm sẽ không có Tam Hoàng tử, Tứ Hoàng tử chứ?

Hơn nữa, hiện giờ Khương Chiêu viện được sủng ái như vậy, Nhị Hoàng tử lại lanh lợi đáng yêu, được Hoàng thượng yêu thích. Trong tình thế như vậy Khương Chiêu viện làm gì cũng là dư thừa, nàng chỉ cần cứ như hiện tại bước từng bước vững chắc, sau này Vĩnh An đế băng hà thì khả năng truyền ngôi cho Nhị Hoàng tử là rất lớn, nàng không nhất thiết phải mạo hiểm hại Đại Hoàng tử làm gì.

Khương Chiêu viện thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không nghĩ đến mấy chuyện hại người hại ta thế này, cho nên chuyện lần này không thể nào là Khương Chiêu viện làm được.

"Nhưng người thông minh cũng sẽ có lúc hồ đồ mà!" Đại Công chúa nói.

Thái hậu phất phất tay, "Cho dù ngẫu nhiên phạm sai lầm thì cũng không thể phạm sai lầm như vậy, con cũng đừng ở đây nghĩ tới nghĩ lui nữa, mau ra ngoài tìm nhị hoàng đệ của con mà chơi đi."

"Được rồi, vậy con đi tìm nhị hoàng đệ đây." Đại Công chúa nghĩ đến nhị hoàng đệ ngoan ngoãn đáng yêu liền đứng dậy rời đi không ở đây phí tâm tư suy nghĩ nữa.

Dù sao Khương Chiêu nếu làm ra chuyện gì hồ đồ, nàng cũng sẽ không giúp Khương Chiêu viện, cũng như lần trước nàng cũng không giúp mẫu hậu vậy. Nhưng nếu Khương Chiêu viện thật sự làm ra chuyện gì hồ đồ, nàng nhất định sẽ nghĩ cách bảo vệ nhị hoàng đệ, tuyệt đối không để nhị hoàng đệ chịu chút ảnh hưởng không tốt nào.

Ở U Hương Đường, Tương Mỹ nhân và Trần Ngự nữ cung đang bàn luận chuyện này.

Sau khi hai người rời khỏi U Hà Uyển, Tương Mỹ nhân không quay về U Phương Quán của nàng mà cùng Trần Ngự nữ đến U Hương Đường.

Tương Mỹ nhân khẽ phe phẩy quạt tròn trong tay, nói với Trần Ngự nữ: "Ta nghĩ thế nào cũng thấy Khương Chiêu viện là người làm ra chuyện này."

Trần Ngự nữ cười nói: "Tỷ tỷ nghĩ giống ta, chuyện này không phải do tỷ tỷ làm, cũng không phải muội làm, vậy chỉ còn lại Mạnh Tiệp dư và Khương Chiêu viện thôi. Mặc dù muội nhìn không thấu Mạnh Tiệp dư này, nhưng Đại Hoàng tử cũng không cản trở gì nàng ta, nàng ta hoàn toàn không cần phải ra tay. Vậy thì chỉ còn Khương Chiêu viện thôi."

Mặc kệ chuyện này có phải do Khương Chiêu viện làm hay không, Trần Ngự nữ đều hi vọng đến cuối cùng sẽ đổ hết lên đầu Khương Chiêu viện. Chỉ khi nào Khương Chiêu viện xảy ra chuyện thì các nàng mới có cơ hội tranh sủng, bằng không có Khương Chiêu viện trấn áp trên đầu các nàng thì khi nào bọn họ mới có cơ hội xuất đầu tranh sủng chứ?

Trong U Tuyền Điện, Vĩnh An đế vừa sai người đi thẩm vấn vú nuôi của Đại Hoàng tử cùng hai cung nữ, tiểu thái giám, vừa cho người đi xem xét phòng của cung nữ nhị đẳng đã tự sát kia, tìm xem có manh mối nào hữu ích không.

Triệu Toàn Phúc tự mình dẫn người đến căn phòng của cung nữ nhị đẳng kia điều tra, sau khi lục tung cả căn phòng lên, cuối cùng cũng tìm được thạch tín và một cái vòng tay.

"Cái vòng tay này hình như đã từng nhìn thấy ở đâu rồi." Nguyễn Lương Anh nhìn chiếc vòng trong tay Triệu Toàn Phúc nói.

Triệu Toàn Phúc trừng mắt nhìn Nguyễn Lương Anh, nhíu chặt mày thu lại chiếc vòng tay, nói với Nguyễn Lương Anh và hai tiểu thái giám khác: "Cứ tìm tiếp đi, xem còn vật nào khả nghi không."

Vì thế mấy người lại lục tung căn phòng lên lần nữa, nhưng cũng không tìm được gì hữu dụng.

Sau khi trở lại U Tuyền Điện, Triệu Toàn Phúc đem chiếc vòng tay mình giấu trong tay áo đến trước mặt Vĩnh An đế, nói: "Hoàng thượng, tiểu nhân tìm được một ít thạch tín và chiếc vòng này trong phòng của cung nữ kia."

Tầm mắt của Vĩnh An đế dừng lại trên chiếc vòng kia trong chốc lát, nói với Triệu Toàn Phúc: "Xử lý nó đi. Đi tìm người điều tra xem nguồn gốc của chỗ thạch tín đó."

Sắc mặt Triệu Toàn Phúc không chút thay đổi, đáp "vâng" rồi cất vòng tay đi chuẩn bị xử lý.

Triệu Toàn Phúc ra khỏi thư phòng của Vĩnh An đế thì Nguyễn Lương Anh đột nhiên nhảy ra giữa đường, lôi lôi kéo kéo Triệu Toàn Phúc vào một góc mới thì thầm nói: "Sư phụ, ta nhớ ra đã thấy cái vòng tay kia ở đâu rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play