Thẩm Cảnh Viễn ngủ suốt cả đường bay.

Vì muốn y thoải mái hơn, lần đầu tiên trong đời Yến Khinh Nam mua vé khoang hạng nhất.

Vách ngăn giữa hai ghế ngồi được kéo xuống, Yến Khinh Nam hỏi mượn tiếp viên hàng không một tấm chăn đắp kín người Thẩm Cảnh Viễn, bàn tay đặt dưới lớp chăn nắm cầm tay y không buông.

Cả đường bay không tính là rất yên tĩnh, tiếng động cơ máy bay rè rè hoạt động khó lòng tránh được. Thẩm Cảnh Viễn đeo bịt tai vẫn không ngủ yên, thỉnh thoảng sẽ cào vào lòng bàn tay Yến Khinh Nam. Anh biết y bị đánh thức bèn xoa xoa tóc y, rồi lại nhè nhẹ vỗ vỗ vai như đang dỗ dành một đứa bé.

Thẩm Cảnh Viễn cảm nhận sự hiện diện của Yến Khinh Nam, nghiêng mặt về phía anh một chút, nép lại gần cổ áo hít ngửi mùi hương trên cơ thể anh.

Có làm thế này mới yên tâm hơn được.

Yến Khinh Nam thích y quấn mình, trở tay kéo y vào lòng, ngủ cùng nhau.

Tiếng thông báo chuyến bay chuẩn bị kết thúc vang lên, Yến Khinh Nam mới tỉnh lại.

Thẩm Cảnh Viễn thức giấc sớm hơn anh, ghé vào bả vai anh.

Yến Khinh Nam cọ cọ cằm mình vào tóc y, hỏi: "Em dậy từ khi nào rồi?"

"Mới đây thôi." Thẩm Cảnh Viễn trông thấy rèm bên cạnh đã kéo rồi, ngửa mặt lên hôn Yến Khinh Nam một chốc ngắn ngủi, hôn xong còn liếm liếm môi mình.

"Em uống thuốc rồi à?" Yến Khinh Nam lại nhắm mắt, cọ cọ tóc y.

"Em vừa uống xong." Thẩm Cảnh Viễn đưa cái ly rỗng cho Yến Khinh Nam nhìn, "Lúc anh ngủ đó."

"Ngoan thế cơ." Yến Khinh Nam sờ má y, "Không chê đắng nữa hửm?"

Thẩm Cảnh Viễn cười, nói mình mới hôn nhau còn gì.

Yến Khinh Nam dắt tay Thẩm Cảnh Viễn ra sân bay.

Từ sân bay Giang Bắc về Nam Sơn rất xa, A Dịch lái xe đến đón họ.

Mấy ngày nay nhiệt độ Trùng Khánh không ổn định, ban ngày rất nóng. Vừa xuống máy bay Thẩm Cảnh Viễn đã cởi áo bông, Yến Khinh Nam khoác lên tay cầm giúp y.

Nắng ngoài sân bay rất chói chang, đi chưa được mấy bước Thẩm Cảnh Viễn đã túa mồ hôi, dính dớp vào khẩu trang hơi khó chịu, bèn kéo dịch xuống một chút.

"A Dịch bên kia." Yến Khinh Nam nhìn sang một phía.

Phong cách sống của hai người đều không quá cầu kỳ, một cái vali là chứa đủ mọi thứ.

A Dịch đi đến, gọi một tiếng anh Nam anh Thẩm, đoạn dừng mắt trên người Thẩm Cảnh Viễn hồi lâu rồi mới giúp Yến Khinh Nam xếp hành lý vào cốp sau.

Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn kín đáo đưa mắt nhìn nhau.

Lên xe, A Dịch vẫn im lặng không nói năng gì như mọi lần. Yến Khinh Nam tháo khẩu trang của y xuống, rút giấy lau mồ hôi trên chóp mũi cho y, lau xong còn cúi xuống hôn một cái.

Thẩm Cảnh Viễn đẩy anh ra, nhìn về phía trước.

"A Dịch." Y chủ động hỏi, "Gần đây trong khách sạn có vấn đề gì không?"

"Có chuyện gì được anh?" A Dịch trả lời.

Yến Khinh Nam cười, nhéo nhéo cánh tay Thẩm Cảnh Viễn. Y nguýt anh một cái chẳng có tí sức uy hiếp nào, câu được câu không trò chuyện với A Dịch một lúc.

Nhưng tính cách A Dịch thế kia, người bình thường chẳng ai giao tiếp với cậu nổi, đến cả Yến Khinh Nam cũng phải có việc mới nói chuyện mấy câu. Đoán chừng chắc A Dịch chỉ chủ động phản ứng lại mỗi mình Tiểu Tư.

Hỏi han nửa buổi trời mà Thẩm Cảnh Viễn không nói vào được gì, y tựa lưng vào ghế đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Xuống xe, Thẩm Cảnh Viễn rất hốt hoảng. Chú bảo vệ ở bãi giữ xe thấy y còn thoáng sửng sốt, lên tiếng: "Lâu rồi không thấy con."

Thẩm Cảnh Viễn cười, bước tới: "Vâng, dạo gần đây có việc phải đi ạ."

"Ôi trời." Bảo vệ nhíu mày, "Thanh niên mấy đứa phải chăm sóc sức khỏe vào, hồi trẻ cỡ con chú còn không hốc hác ra thế này."

Thẩm Cảnh Viễn nhẹ gật đầu, nói cảm ơn chú, A Dịch cũng vừa lúc kéo vali đứng cạnh y.

Yến Khinh Nam bước đến, nhẹ vỗ lòng bàn tay vào gáy y:"Không sao, để anh nói chuyện với nhóc ấy."

Về khách sạn không thấy Mạn Mạn đâu, A Dịch hiếm lắm mới chủ động mở miệng bảo hôm nay Mạn Mạn nghỉ rồi. Yến Khinh Nam nhẹ đẩy y về phòng ngủ, sau đó gọi A Dịch: "Cậu qua đây, anh với cậu nói chuyện."

Thẩm Cảnh Viễn ngoái lại nhìn bọn họ giây lát. Anh vẫy vẫy tay với y, thế là y đi vào phòng.

Yến Khinh Nam và A Dịch đi qua hành lang, mở đại một phòng cho khách. Vào cửa, anh nhìn xung quanh một lượt, cúi đầu: "Nhà vệ sinh cũng ổn, theo dõi sát luôn phải không?"

"Vâng, quét dọn phòng nào xong em cũng kiểm tra." A Dịch cũng theo vào, trở tay đóng cửa lại.

Yến Khinh Nam đến trước bàn kéo ghế ra, chỉ xuống, nói với A Dịch: "Ngồi đi."

A Dịch đáp rồi ngồi xuống. Yến Khinh Nam ngồi xuống mạn giường đối mặt với cậu.

"Anh cảm thấy hai anh em mình chưa nói chuyện với nhau thế này bao giờ." Yến Khinh Nam cười.

"Phải." A Dịch gật đầu.

Cả hai người đều không thuộc kiểu người ấy, có chuyện cứ nói thẳng với nhau vài ba câu là hiểu, hoặc không nói gì mà cứ vậy làm. Yến Khinh Nam lại đi gọi mình vào đây, A Dịch lập tức hiểu ra.

Không đợi Yến Khinh Nam mở lời, A Dịch đã nói: "Anh Nam, hai người yêu nhau mà không báo một tiếng, anh Thẩm bị bệnh cũng không nói năng gì, chuyện lớn như vậy cũng không cho bọn em biết, có phải hơi quá rồi không?"

Yến Khinh Nam khoanh tay: "Phải, thái quá rồi, chọc giận cả A Dịch. Chuyện này cũng khó mà nói khỏi miệng.

A Dịch bực bội vò tóc: "Anh Nam, đừng có đùa em nữa."

"Ai đùa cậu." Yến Khinh Nam ngồi thẳng dậy, "Không nói cho mọi người biết là mong muốn của Tiểu Viễn. Anh tôn trọng suy nghĩ của em ấy, em ấy không muốn làm mấy đứa lo lắng, mà ca phẫu thuật này xác suất nguy hiểm rất lớn, có thể quay về hay không hai bọn anh đều chưa nghĩ đến. Bây giờ vẫn chưa làm sao phản ứng kịp."

A Dịch càng nghe càng cau chặt mày.

"Em ấy không muốn mọi người phải đau đáu nhớ mãi một mạng sống." Sắc mặt Yến Khinh Nam vô cùng bình tĩnh, "Em ấy thật sự coi mọi người là bạn mình."

Căn phòng im lặng một lúc. A Dịch khoanh tay không nói gì, cuối cùng mở cửa đi thẳng.

A Dịch đi rồi Yến Khinh Nam gửi tin nhắn Wechat cho Tiểu Tư nhờ cô khuyên nhủ, anh cũng đứng dậy tìm Thẩm Cảnh Viễn.

Anh và A Dịch chỉ nói chuyện với nhau đôi câu như thế, Thẩm Cảnh Viễn còn chưa tắm xong.

Yến Khinh Nam đứng ngoài phòng tắm cởi áo ra, để trần nửa thân trên bước vào.

Y nheo mắt cào cào tóc, có người ngay đằng sau cũng không phát giác. Mãi tới khi Yến Khinh Nam mở cửa kính ra y mới cảm giác được người thứ hai xuất hiện.

Yến Khinh Nam đặt tay lên gội đầu giúp y.

"A Dịch có đỡ hơn chút nào không anh?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.

"Chắc là đỡ hơn một chút, giờ này đoán chừng đang tự suy nghĩ. Anh nói với Tiểu Tư rồi, Tiểu Tư sẽ nói giúp."

Ngón tay anh nhè nhẹ xoa ấn liên tục làm Thẩm Cảnh Viễn rất dễ chịu.

Trải qua một chuyến bay dài cả hai đều mệt rã. Lúc tắm rửa xong được Yến Khinh Nam sấy tóc cho, y cũng sắp ngủ đến nơi rồi.

Anh ôm y vào lòng, cánh môi quấn quýt dán lấy, rèm cửa khép lại, ngủ đến tận nửa đêm.

Thẩm Cảnh Viễn bị mùi thơm đánh thức. Đã lâu lắm rồi y không được ăn uống như người bình thường, bây giờ cả vị đồ ăn cũng không tưởng tượng ra nổi.

Khi mở mắt dậy Yến Khinh Nam không ở đây. Y vào phòng tắm rửa mặt, thấy mình tỉnh táo hơn nhiều.

Y mở cửa, xa xa đã thấy căn bếp rất nhộn nhịp.

Thẩm Cảnh Viễn đi tới, thấy Mạn Mạn A Dịch Tiểu Tư Triệu Khả Tâm đều có mặt ở đây, Yến Khinh Nam đeo tạp dề đang xắt rau.

Cảnh tượng này khiến y hoảng hốt đến tột độ.

Y đứng sững cửa hồi lâu, mãi đến lúc Tiểu Tư thấy y lên tiếng gọi: "Anh Thẩm."

Thẩm Cảnh Viễn mỉm cười gật đầu, tới bàn rót cho mình một ly nước.

"Mọi người đến à?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.

"Đến ăn chực á anh." Triệu Khả Tâm cười.

Thẩm Cảnh Viễn gật gật, không nhịn được đưa mắt nhìn A Dịch cũng vừa lúc A Dịch đang nhìn mình, thấy mình bị phát hiện bàn dời mắt né tránh.

Lòng cười mà ngoài mặt không dám thể hiện. Thẩm Cảnh Viễn đặt ly xuống đi tìm Yến Khinh Nam.

Anh nấu nướng rất tập trung, Thẩm Cảnh Viễn ào đến ôm anh từ phía sau, hôn lên cổ anh: "Em dậy rồi."

Yến Khinh Nam nghiêng sang nhìn y một cái, sau đó lướt tới hai bàn chân để trần trơ trọi của y, nói: "Em vào trong xỏ vớ vào đi."

"Ưm." Thẩm Cảnh Viễn lên tiếng, vẫn không buông tay ra, "Chờ em một xíu chờ em một xíu."

Yến Khinh Nam chau mày, kéo người đến cạnh mình bằng một tay, ôm lấy tấm lưng y, nhấc lên để y giẫm lên chân mình.

Thẩm Cảnh Viễn cứ dụi vào Yến Khinh Nam đứng như thế một chốc, hơi nghểnh lên nhìn cái cằm anh, nhìn được một tí tẹo lại rướn tới hôn.

"Đừng quấy anh." Yến Khinh Nam cười.

"Ồ." Thẩm Cảnh Viễn lại cúi đầu, tóc cọ cọ vào vai anh.

Bấy giờ mới phát hiện đằng đó có người, Thẩm Cảnh Viễn len lén nhìn ra sau, bốn người đang chuyện trò với nhau đằng kia chẳng biết vô tình hay cố ý ngó nghiêng về phía bên này. Y nhịn không được ngả dài lên vai Yến Khinh Nam cười một lát, vỗ vỗ cánh tay anh rồi nói: "Em về đi vớ."

Lúc đi ngang qua mấy người đứa kia Thẩm Cảnh Viễn chợt dừng bước, nói lời xin lỗi: "Không kịp thời báo cho mọi người biết, đó là ý muốn của anh, anh với anh Nam đã đến với nhau từ trước, chốc nữa ăn cơm chúng ta nói chuyện."

"Dạ được." Tiểu Tư chớp chớp mắt.

Nấu cả bàn đồ ăn, trước mặt Thẩm Cảnh Viễn là mấy món làm riêng cho y, vàng vàng xanh xanh nhìn vào là biết nhẹ nhàng thanh đạm.

Mọi người trên bàn rót rượu, trong tay là cốc sữa bò Thẩm Cảnh Viễn cũng không lấy đó mà cảm thấy ái ngại, bưng lên nói với mọi người: "Hôm nay anh ở đây tạ lỗi, có hai chuyện vẫn chưa báo cho mọi người biết."

A Dịch đặt đũa xuống.

"Anh và Anh Nam đang yêu nhau, thật ra chuyện này anh không hề giấu giếm nhưng cũng không chính thức thông báo, làm mọi người khó xử rồi. Đây là chuyện đầu tiên."

Dưới gầm bàn, đầu gối Yến Khinh Nam kề sát Thẩm Cảnh Viễn.

"Chuyện thứ hai, từ lúc đến đây anh đã bị bệnh. Tim anh có vấn đề, lúc đó thấy mình cũng chẳng sống được bao lâu nữa, điều này anh Nam biết. Khoảng thời gian qua biến mất lâu như thế là do anh ra nước ngoại điều trị."

Khi nói những lời này, nơi gương mặt Thẩm Cảnh Viễn mang nét cười nhạt nhòa, người nghe lại chẳng tài nào cười nổi, tất cả đều biểu lộ tâm trạng nặng nề.

"Thật may mắn là anh đã sống sót, không nói với mọi người cũng vì không muốn làm mọi người quá khó chịu đau buồn. Mọi người đều đang sống tốt, không phải nghĩ ngợi nhiều thì tốt biết bao nhiêu."

"Anh nói vậy là không đúng rồi." Tiểu Tư lắc đầu."

"Anh biết nó không phải, thời điểm ấy anh suy nghĩ rất lệch lạc." Thẩm Cảnh Viễn nâng ly lên, "Đây chẳng phải muốn mọi người tha thứ cho anh sao? Vì lý do sức khỏe nên không uống rượu được, sau này nếu khá hơn sẽ cùng uống với mọi người."

Suốt từ nãy đến giờ Yến Khinh Nam không nói đỡ cho y câu nào, lại đặt tay lên đùi y.

Cả bàn chìm vào yên tĩnh một lát, mọi người im lặng bao lâu Thẩm Cảnh Viễn cũng nâng ly từng ấy.

A Dịch cầm ly đứng dậy, nhanh chóng cụng với Thẩm Cảnh Viễn.

"Anh đừng giơ nữa." Cậu ngửa đầu uống rượu.

A Dịch vừa có hành động mấy người còn lại cũng bắt đầu theo, sự việc này xem như bỏ qua. Thẩm Cảnh Viễn trộm thở phào một hơi, đưa tay ôm kín mu bàn tay Yến Khinh Nam, di di đầu ngón tay mình.

Thẩm Cảnh Viễn nằm vùi trong nhà ngủ mấy ngày.

Lệch múi giờ đã đủ mệt mỏi, chưa kể hiện tại cơ thể y vẫn đang cần hồi phục, tinh thần không được tốt lắm.

Các bữa ăn mỗi ngày đều do Yến Khinh Nam nấu. Sáng sớm anh phải đi chợ mua nguyên liệu tươi ngon, chỉ đành dậy sớm hơn bình thường một chút.

Vì để Thẩm Cảnh Viễn không bị đánh thức, Yến Khinh Nam thay cả rèm cửa phòng làm nắng sáng cũng không chiếu vào được, căn phòng tối om như buổi đêm.

Thẩm Cảnh Viễn thích được anh ôm lúc ngủ. Nhưng nếu ôm nhau mặt đối mặt hai người đều sẽ bị cấn khó chịu ở đâu đó, y sẽ đưa lưng về phía Yến Khinh Nam, để anh ôm lấy eo mình, lại còn muốn áp tay mình lên mu bàn tay anh.

Sau khi dằn vặt một trận, cơ bắp của Thẩm Cảnh Viễn đã xả ra lỏng lẻo hết. Thường thường Yến Khinh Nam rất thích xoa xoa bóp bóp chỗ thịt bụng mềm mại kia, y phụng phịu không chịu: "Hồi trước em có cơ bụng đấy nhé."

"Anh biết anh biết mà." Thật sự thì Yến Khinh Nam thích chỗ này của y mềm mềm một chút, vì Thẩm Cảnh Viễn không mềm kiểu lỏng lẻo, mà là kiểu mềm vẫn rất đàn hồi dẻo dai.

"Vậy em sờ anh cũng được, của anh cũng là của em."

"Hứ." Thẩm Cảnh Viễn chẳng thèm phản ứng lại anh.

Nếu ngon giấc, sáng phải hơn chín giờ Thẩm Cảnh Viễn mới dậy. Lúc ấy Yến Khinh Nam đã đi chợ về, anh sẽ nằm lên giường ngủ với y thêm một lát hoặc ngồi trong phòng ăn chờ y thức dậy tới ăn sáng.

Thẩm Cảnh Viễn thức dậy không thấy người đâu, vào rửa mặt trước sau đó xỏ dép mặc nguyên đồ ngủ mở cửa ra ngoài.

"Đêm qua em mơ thấy ác mộng." Thẩm Cảnh Viễn lại gần ôm chặt eo Yến Khinh Nam, "Mơ anh không thèm quan tâm em, chê em phiền phức."

"Phải anh không?" Yến Khinh Nam đang cắt bánh mì, tiện tay nhón một miếng nhỏ vào miệng y.

Thẩm Cảnh Viễn há miệng cắn, nhai nhai rồi nuốt.

"Đây là bánh mì gì vậy anh?" Thẩm Cảnh Viễn nhấp nhấp môi, "Ngọt ghê."

"Ngọt lắm à?" Yến Khinh Nam nhìn môi y, Thẩm Cảnh Viễn hiểu ý ngay, mỉm cười chạm môi lên.

Yến Khinh Nam nếm thử, đầu lưỡi chạm phải răng y: "Cũng không ngọt quá, trong nhân còn có mochi nữa, em thích không?"

"Cũng được, dù sao cũng ngon hơn ngũ cốc." Thẩm Cảnh Viễn dựa vào người anh.

Mấy ngày trước Yến Khinh Nam chỉ cho y ăn ngũ cốc mà thôi, cả yến mạch sữa chua, chén trứng chưng và trái cây. Thẩm Cảnh Viễn vẫn chưa có khẩu vị lắm, nhưng anh bảo phải cung cấp đủ dinh dưỡng bắt y ăn hết. Thẩm Cảnh Viễn vừa đút vào miệng vừa nhìn anh.

"Không ăn không ăn nữa được chưa?" Yến Khinh Nam bị y chọc cười.

Thẩm Cảnh Viễn ngắm anh nấu bữa sáng, hai người ngồi xuống bàn ăn.

Thời gian rồi cỏ dại trong sân mọc um tùm, Thẩm Cảnh Viễn di mũi chân chọc chọc bắp chân anh, nói: "Bao giờ chúng ta dọn sân đi? Trồng được ít cây trái gì đó."

"Ừ." Yến Khinh Nam nhấp một ngụm sữa, "Nhưng mà em nhìn anh dọn."

"Em biết mà..." Thẩm Cảnh Viễn rụt chân về, gập lại kê lên đùi anh.

Ăn được phân nửa bữa sáng, điện thoại Yến Khinh Nam reo chuông hai, ba lần anh đều cúp máy không nhận. Thẩm Cảnh Viễn xoa xoa mặt anh, hỏi: "Chuyện gì vậy anh?"

"Chuyện khách sạn." Yến Khinh Nam cũng không định giấu giếm, "Một đống to đùng."

"Từ lúc bắt đầu đã không thể vắng ông chủ được rồi, chưa kể một mình Trác Tầm cũng không được, mấy anh đang tìm thêm người à?" Thẩm Cảnh Viến chấm lát bánh mì vào sữa chua, đút cho Yến Khinh Nam.

Anh nhìn y, há miệng cắn một miếng.

"Trước lúc ra nước ngoài anh đã sắp xếp ổn thỏa rồi, nhưng bây giờ còn nhiều việc chờ anh ra quyết định cuối cùng."

"Vậy anh đi đi thôi. Em ở nhà một mình cũng được, thật đó." Thẩm Cảnh Viễn mở điện thoại ra kiểm tra lịch, "Mấy ngày nữa em phải tái khám, dù sao bệnh viện cũng có Hà Cẩn, không vấn đề gì đâu."

"Vấn đề là em quen thói thiếu trung thực." Yến Khinh Nam vuốt xuôi sống mũi Thẩm Cảnh Viễn.

"Em nào có." Thẩm Cảnh Viễn nắm lấy ngón tay anh, cười, "Em trung thực lắm à nha."

Yến Khinh Nam thật sự bận rộn tới độ chân không chạm đất, buổi trưa gần như không cách nào chạy về được, còn tối thì sớm nhất cũng phải bảy giờ mới đi làm về.

Thẩm Cảnh Viễn ăn cơm bữa nào cũng phải chụp hình gửi Yến Khinh Nam. Cơm canh buộc phải ăn theo yêu cầu của anh, điều này không thể thương lượng.

Tối trước ngày tái khám, Yến Khinh Nam có một cuộc họp. Trước khi vào họp anh đã nói với Thẩm Cảnh Viễn tối nay mình sẽ về.

Về đến nhà vào tối muộn, Thẩm Cảnh Viễn không ngủ trên giường mà nằm ở sô pha chờ anh, máy tính bảng trong tay vẫn còn sáng, đang chiếu một bộ phim cũ rích nào đó trên màn hình.

Yến Khinh Nam cởi cả dép đi trong nhà, rón rén nhẹ chân bước tới ôm lấy Thẩm Cảnh Viễn.

Có tự đắp chăn cho mình đây, xem như còn lương tâm. Yến Khinh Nam quấn kín y lại, chưa kịp bế tới giường Thẩm Cảnh Viễn đã tỉnh.

Y mơ mơ màng màng lẩm nhẩm mấy tiếng, hỏi anh: "Anh về rồi à?"

"Em ngủ thì vào ngủ đi, sao lại nằm trên sô pha?" Yến Khinh Năm đặt y xuống giường, kéo tấm chăn mỏng ra thay chăn khác.

Thẩm Cảnh Viễn hấp háy hé mắt, giơ lên bắt lấy ngón tay của Yến Khinh Nam.

Y mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình, cổ áo để hở chỉ cần nằm xuống là thấy được miệng vết thương.

Bây giờ trông đã như gần lành hẳn rồi.

Yến Khinh Nam hơi giận. Thẩm Cảnh Viễn biết chứ, cho nên dỗ dành anh: "Chỗ này của em vẫn hơi hơi ngứa ấy."

"Chỗ nào?" Yến Khinh Nam ngồi xuống, mở cổ áo y ra xoa xoa phần xung quanh xương đòn.

"Chỗ vết thương à?"

Thẩm Cảnh Viễn gật gật đầu, nói: "Hôn một tẹo hôn một tẹo."

Yến Khinh Nam thở dài, tuân mệnh đè y xuống hôn một chút.

"Không giận nữa chứ?" Thẩm Cảnh Viễn sờ tóc anh, "Họp lâu thế có mệt không anh?"

"Mệt..." Yến Khinh Nam nhắm mắt lại.

"Nhanh nhanh tắm rửa lên ngủ." Thẩm Cảnh Viễn vỗ vào lưng réo anh đi.

Yến Khinh Nam tắm xong trong vòng chưa đầy mười phút, lúc lên giường cơ thể anh rất ấm áp.

Chân Thẩm Cảnh Viễn lạnh lẽo. Yến Khinh Nam bọc chân y lại, ôm cả người chặt siết vào lòng.

Tai anh dính chặt trước ngực y, giữa buổi đêm tĩnh lặng Yến Khinh Nam luôn có thể nghe thật rõ tiếng trái tim Thẩm Cảnh Viễn đập.

"Ngày mai tới ngày tái khám rồi phải không?" Yến Khinh Nam hỏi.

"Ừm, em liên lạc với Hà Cẩn rồi. Bên anh có công việc gì thì đừng đi." Thẩm Cảnh Viễn nói.

"Vắng một ngày cũng không có chuyện được, anh đi với em." Yến Khinh Nam ấn bờ môi mình vào xương quai xanh y, ngủ mất.

Mấy ngày vừa qua Yến Khinh Nam còn gầy đi nhiều hơn cả Thẩm Cảnh Viễn. Vừa chăm sóc y lại vừa bận rộn chuyện công việc, ngày nào cũng mệt mỏi tới mức không mở mắt ra nổi.

Thẩm Cảnh Viễn đau lòng xoa xoa gáy anh, giúp anh ngủ ngon hơn một chút.

Đến khi y cũng dần chìm vào giấc ngủ, Thẩm Cảnh Viễn nghe Yến Khinh Nam gọi tên mình trong mơ: "Tiểu Viễn..."

Những cơn ác mộng không chỉ tìm đến riêng mình y.

Thẩm Cảnh Viễn đưa tay day day đôi mày của Yến Khinh Nam, nhẹ nhàng đáp: "Em đây."

Edit: tokyo2soul

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play