Ngày thứ tư sau ngày phẫu thuật, Thẩm Cảnh Viễn chuyển sang phòng bệnh thường.
Buổi sáng lúc tỉnh lại đã đổi phòng bệnh, Yến Khinh Nam ngồi bên giường nhìn y.
Thẩm Cảnh Viễn vừa mở mắt đã chạm phải ánh nhìn của anh, lờ mờ, chỉ biết Yến Khinh Nam ở bên cạnh mình, còn tưởng mình đang trong cơn mơ, bèn với tay tới: "Anh lại đến rồi à?"
Yến Khinh Nam không hiểu y nói gì nhưng vẫn đưa tay cho y nắm, vuốt mái tóc mướt mồ hôi của y.
Đến tận khi tay anh chạm vào trán mình, Thẩm Cảnh Viễn mới y thức đây không phải mơ.
Thuốc mê làm Thẩm Cảnh Viễn ngủ say, ấn tượng cuối cùng trong trí nhớ là ánh đèn trên bàn giải phẫu, sau đó y chìm vào giấc ngủ.
Nằm trong phòng hồi sức tích cực mấy ngày Thẩm Cảnh Viễn cứ lúc mê lúc tỉnh, mơ không nhiều, nhưng tất cả đều liên quan đến Yến Khinh Nam.
Y biết đại khái chuyện mình còn sống, nhưng hễ có ngày y vẫn chưa thật sự thấy mặt Yến Khinh Nam, thì ngày ấy y vẫn cho rằng mình đang trong mơ.
ngôn tình ngượcThẩm Cảnh Viễn nhéo nhéo tay Yến Khinh Nam, nhợt nhạt nở nụ cười, dán lòng bàn tay mình vào, đoạn hỏi anh: "Anh hôn em một cái được không?"
Yến Khinh Nam thoáng dừng lại, khom xuống hôn lên khóe môi y.
Sau khi chuyển sang phòng bệnh thường Thẩm Cảnh Viễn không cần truyền dịch, có thể ăn uống bình thường, chỉ là phải chú ý món nào ăn được món nào không ăn được. Dù bây giờ kim ống dây nhợ trên người y đã rút ra hết, thoạt nhìn chẳng khác nào một đóa hoa khô héo.
Nhưng hai người đều biết, nơi tận cùng đóa hoa khô héo này đang trổ sinh mầm non.
Thẩm Cảnh Viễn nằm trên giường bệnh, nghiêng đầu nhìn Yến Khinh Nam: "Muốn nữa..."
Yến Khinh Nam cười bất đắc dĩ, cúi xuống xem điện thoại, vừa nói Giản Đông sẽ quay lại ngay vừa tiến tới hôn y.
Thẩm Cảnh Viễn đưa tay ôm cổ anh. Y hơi mệt, gác hờ lên gáy anh. Yến Khinh Nam hôn rất chậm, chống tay bên giường không dám đụng vào y.
Vừa trải qua hồi sinh tử, bác sĩ giành giật Thẩm Cảnh Viễn từ tay thần chết trở về, tâm trạng cả hai đều rất rối ren bề bộn. Ngày ấy bác sĩ nói ca phẫu thuật của Thẩm Cảnh Viễn đã thành công, Giản Đông ngã ngồi trên ghế, nắm tay siết chặt của Yến Khinh Nam buông lỏng, sau đó mới lên tiếng: "Cảm ơn bác sĩ."
Thân nhân người bệnh kích động các bác sĩ đã chứng kiến nhiều, không vội vàng dặn dò gì lúc này, chỉ nói sơ về các sắp xếp tiếp theo cho bệnh nhân, sau đó đề nghị họ về ngủ nghỉ.
Trạng thái tinh thần của hai người trước mặt đây xem chừng không tốt lắm.
Thời điểm này làm sao có thể bỏ đi được. Yến Khinh Nam và Giản Đông đứng bên ngoài phòng hồi sức tích cực nhìn Thẩm Cảnh Viễn. Nhìn đến tận tối Giản Đông mới lay lay vai Yến Khinh Nam, hỏi: "Anh Nam, đi ăn cơm không?"
Yến Khinh Nam gật đầu, thở dài: "Được."
Cứ kề cận không rời tới khi Thẩm Cảnh Viễn chuyển sang phòng bệnh thường. Buổi sáng hôm nay Giản Đông nói anh ta ra ngoài mua đồ ăn, tiện xem chuyên gia dinh dưỡng nấu đồ ăn cho Thẩm Cảnh Viễn sau đó mang cả đến, nên chỉ có mình Yến Khinh Nam ở bên giường y.
Một nụ hôn không nhiễm lấy tình dục mà giống cái ôm chầm sau cơn hoạn nạn phần hơn, như thể muốn xác nhận người trước mắt vẫn còn đây, lòng tham muốn chiếm hữu đứng trước hết.
"Được rồi." Yến Khinh Nam hôn y, hai người kề lấy trán nhau.
Một lát sau, Thẩm Cảnh Viễn bật cười thành tiếng: "May mắn quá..."
Câu may mắn quá như một lời cảm thán. Yến Khinh Nam hạ thấp giọng đáp lời, lại nhẹ nhàng cắn lên môi y rồi ngồi trở về ghế.
"Lát nữa Giản Đông vào em ăn uống chút gì đi." Yến Khinh Nam chỉnh chăn lại cho y. Thẩm Cảnh Viễn quay sang đối diện anh, kéo bàn tay đang định rụt về của anh kia.
"Em sao vậy?" Yến Khinh Nam nắm lại tay Thẩm Cảnh Viễn.
Đôi bàn tay nắm lấy đều là bên đeo nhẫn. Y nhìn xem chiếc nhẫn, ngẩn người.
Yến Khinh Nam chầm chậm xoa đầu y bằng tay bên kia, yên lặng an ủi.
Sự dịu dàng này cứ tiếp diễn đến lúc Giản Đông mở cửa bước vào. Hai người không nhanh không chậm rời tay nhau, Giản Đông lên tiếng, đặt đồ xuống.
"Thấy thế nào rồi?" Giản Đông hỏi.
Thẩm Cảnh Viễn nhẹ gật đầu: "Cũng ổn, cảm thấy có thể sống rất lâu."
Giản Đông cười.
Ba người cùng ngồi lại ăn sáng. Yến Khinh Nam chỉnh giường cho Thẩm Cảnh Viễn, đệm chiếc gối mềm sau lưng y, mở hộp cơm chuẩn bị riêng cho y ra.
Tất cả nguyên liệu đều tươi nhất. Yến Khinh Nam đặt thìa vào tay y, dùng đôi đũa mình chưa sử dụng đến gắp thức ăn cho y, tỉ mẩn cẩn thận đến vô cùng.
Những gì Yến Khinh Nam gắp cho y đều ăn cả. Cuối cùng y đặt thìa xuống, anh mở hộp canh đặt xuống trước mặt, nói: "Thử xem có nóng không."
Giản Đông ở cạnh nhìn mà thấy rất vui: "Anh Nam chăm sóc còn kỹ lưỡng còn hơn cả em chăm vợ em."
Yến Khinh Nam không phản ứng gì, rút một tờ giấy lau miệng cho Thẩm Cảnh Viễn, nhướng mày: "Vợ của cậu là vợ, vậy của anh không phải à?"
Giản Đông cười chịu không nổi.
Ốm dậy, Thẩm Cảnh Viễn càng không ngại ngần thể hiện trước mặt anh em mình. Một tay xúc cơm tay còn lại muốn nắm tay Yến Khinh Nam làm Giản Đông phải gào lên: "Sắp quá sức chịu đựng rồi đấy hai cái người này."
Hai đêm đầu hai người thay phiên nhau trông Thẩm Cảnh Viễn, ngày thứ ba y đuổi cả hai người đi.
Một người mặt đã nhợt nhạt xanh lét, một người râu đã lún phún dưới cằm thế kia, tóm lại chẳng ai nghỉ ngơi cho ra hồn.
Hai người bị ép đi không tình nguyện lắm, ra khỏi bệnh viện không hẹn mà cùng đứng đó một lát. Giản Đông nhìn Thẩm Cảnh Viễn, hỏi: "Anh Nam, đi làm tí rượu không?"
Yến Khinh Nam vuốt tóc, gật đầu: "Đi."
Mấy ngày nay áp lực tinh thần quá lớn, hai người đều muốn thư giãn đầu óc một chút, nếu cứ vậy về ngủ chắc chắn không ngủ được.
Vừa nhắm mắt lại Yến Khinh Nam sẽ lại nghĩ đến cảnh tượng Thẩm Cảnh Viễn bị đẩy vào phòng bệnh, gương mặt trắng bệch bệnh tật kia bây giờ cứ hoàn bệnh tật.
Hai người tấp đại vào một nhà hàng, gọi rượu vang nhưng không uống bằng ly đế cao, cứ thế mà uống với nhau.
Hẳn rằng nhân viên phục vụ thấy hai người họ hơi kỳ quặc, đưa mắt nhìn thêm vài lần.
Giản Đông cụng ly với Yến Khinh Nam: "Cuối cùng cũng ổn rồi..."
Yến Khinh Nam nhấp một hớp, hỏi anh ta: "Cậu có nghĩ đến không? Nếu Tiểu Viễn thật sự không ra được."
"Nghĩ tới chứ, sao lại không hả anh." Giản Đông gác tay lên mặt bàn thủy tinh, nghiêng đầu nhìn ra đường phố ngoài kia.
"Có giai đoạn ngày nào em cũng nghĩ, anh biết tính anh Thẩm đấy, chuyện xấu lúc nào cậu ấy cũng chỉ đề cập một nửa, đến lúc đau đớn không chịu nổi nữa mới buộc phải nói với anh, cái kiểu này cực kỳ phiền phức."
Yến Khinh Nam nghe Giản Đông nói thế bèn cười thành tiếng: "Đúng thật. Em ấy hơi bướng bỉnh nhỉ, việc gì cũng muốn tự gánh vác, cũng khó khăn lắm anh mới nắn lại được một tí."
"Nhìn ra hai người là chân ái rồi, em không ngờ thế mà anh Thẩm lại đồng ý quen anh vào lúc này."
Thật ra Yến Khinh Nam và Thẩm Cảnh Viễn rất có triển vọng. Trước khi y nói Giản Đông đã nhìn ra từ lâu rồi, anh em của mình mà mình còn không biết hay sao?
Mỗi lần nhắc đến Yến Khinh Nam thái độ của Thẩm Cảnh Viễn trở nên rất khác lạ, nào ai che giấu được trạng thái chìm đắm trong tình yêu, được một người khác tác động đến cả thể xác lẫn tinh thần.
Yến Khinh Nam cười yếu ớt, cúi đầu dùng bữa chứ không nói gì.
Hai người không trò chuyện nhiều, vì tất thảy những lời muốn nói bị kiềm nén trong lòng, cảm xúc đã qua thì không thể nói thành lời được nữa, có nói ra cũng không còn ý nghĩa gì.
Từng ly rượu nối tiếp nhau, tửu lượng hai người khá tốt. uống đến lúc gần như say mới về khách sạn ngủ một đêm, hôm sau sẽ lên tinh thần được một chút.
Hai người đã nghĩ như vậy.
Tách ra ở phòng riêng mỗi người. Yến Khinh Nam rửa mặt xong nằm lên giường, thấy vẫn chưa muộn lắm bèn nhắn tin cho Thẩm Cảnh Viễn hỏi y đã ngủ chưa.
Nếu đã ngủ anh sẽ không quấy rầy, bên đó có hộ lý và bác sĩ trông coi, không xảy ra vấn đề gì. Ai ngờ đâu Thẩm Cảnh Viễn trả lời rất nhanh, nói em vẫn chưa.
Yến Khinh Nam gọi điện thoại sang.
"Anh Nam?" Không biết Thẩm Cảnh Viễn vừa tỉnh ngủ hay thế nào, giọng có hơi dính nhão.
Yến Khinh Nam ghé vào gối đầu ừ một tiếng, không nói gì thêm.
Hai đầu điện thoại chỉ còn sót lại tiếng hít thở, bên nặng nề hơn là Yến Khinh Nam.
"Đi uống với Giản Đông à anh?" Thẩm Cảnh Viễn hỏi.
Y đoán trúng phóc. Yến Khinh Nam trở mình, đáp: "Ừ, anh vừa tới khách sạn. Muốn hỏi em một tiếng."
Thẩm Cảnh Viễn cười: "Say không?"
"Không..." Yến Khinh Nam nhìn trần nhà.
Sau một lúc im ắng không ai trò chuyện, Thẩm Cảnh Viễn lại hỏi: "Em viết thư cho anh anh đã đọc chưa?"
"Đọc rồi." Yến Khinh Nam vô thức nghiêng đầu nhìn chiếc vali bên giường.
Hôm trước anh về lấy đồ đã gấp lá thư đó lại cất vào vali.
"Cảm nhận thế nào, cho em phỏng vấn một chút xíu." Thẩm Cảnh Viễn nói.
"Cảm nhận à..." Yến Khinh Nam nghĩ vài từ trong đầu, "Đau."
Thẩm Cảnh Viễn không ngờ anh sẽ trả lời như thế, khô khốc "à" lên một tiếng.
"Ngày còn bé Tiểu Viễn là một em bé ngoan." Yến Khinh Nam nói như vậy.
Giọng nói anh trầm khàn đi vì cồn rượu, chữ em bé bật ra nặng trĩu, vang bên tai Thẩm Cảnh Viễn mơn trớn nó ra tê dại.
"Lớn lên cũng ngoan..." Yến Khinh Nam trả lời xong, không ai nói tiếp nữa mà chỉ có tiếng hô hấp từ hai bên.
"Cơ thể em vẫn chưa khỏe hẳn đâu anh Nam à." Thẩm Cảnh Viễn bất đắc dĩ lên tiếng.
"Anh biết." Yến Khinh Nam đưa tay che mắt.
Hai người nói chuyện với nhau một lúc rồi cúp điện thoại, thật ra Yến Khinh Nam vẫn đang suy nghĩ về lá thư đó.
Những câu chuyện Thẩm Cảnh Viễn kể lại hiện lên trong đầu anh, làm trái tim anh đau đớn khôn xiết.
Rốt cuộc cơ thể mệt mỏi cũng không chống cự nổi. Yến Khinh Nam tắt đèn, ít lâu sau đã chìm vào giấc ngủ.
Sau ca phẫu thuật, Thẩm Cảnh Viễn sẽ cần nghỉ ngơi trong bệnh hơn ba tuần lễ. Giản Đông đã bay về nước vài ngày sau đó.
Còn lại Yến Khinh Nam ở bên y mỗi ngày, những khi trời nhá nhem tối sẽ cùng y ra ngoài đi dạo một lát.
Lúc mới bắt đầu chỉ có thể đi lòng vòng trong hoa viên bệnh viện, bên này có loại xe lăn mới nhất, nhưng đông bệnh nhân nên một tuần chắc Thẩm Cảnh Viễn chỉ dùng được một, hai lần. Muộn trời gió không lạnh, trái lại còn rất dễ chịu.
Nơi này mùa xuân cũng đã bắt đầu đến, cây cối đâm chồi nảy lộc mới, sắc xanh non mơn mởn điểm xuyết trên ngọn cây, thời tiết ngày một ấm áp lên.
Về sau Yến Khinh Nam đưa Thẩm Cảnh Viễn ra ngoài tản bộ. Đường sá nước ngoài đa phần rất hẹp, từng dãy nhà cao tầng chen chúc, trên đường có rất nhiều giàn trồng hoa với đủ loại cây hoa leo với đủ loại màu sắc.
Đây là giờ Thẩm Cảnh Viễn luôn mong đợi nhất trong ngày. Yến Khinh Nam sẽ tự tay mặc quần áo dày, choàng khăn quàng cổ cho y, cứ nắm tay y mãi chẳng buông rời.
Hai người đi từ đầu phố đến tận điểm cuối, mỗi một con đường mà đi lại không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Cảnh Viễn vẫn chưa ngưng thuốc, mỗi đêm khi đi ngủ phải uống một lần, mỗi lần một nắm thuốc, nuốt xuống xong sẽ nói với Yến Khinh Nam: "Đắng quá..."
Lúc này y sẽ giở mánh tỏ vẻ yếu đuối, thật ra chỉ vì để Yến Khinh Nam ôm mình mà thôi.
Vết thương vẫn chưa lành hẳn, phải vài hôm nữa mới cắt chỉ được. Yến Khinh Nam muốn gần gũi thân mật với y lắm cũng sẽ không chạm vào y, chỉ đôi lúc sờ tai xoa tóc.
Yến Khinh Nam hôn Thẩm Cảnh Viễn như ý nguyện của y. Trong khoang miệng Thẩm Cảnh Viễn đúng là có vị đắng nhạt, anh cướp đoạt sạch chúng đi.
Sau khi buông nhau ra Thẩm Cảnh Viễn nhìn anh bằng đôi mắt đỏ au, sờ môi mình nhỏ giọng: "Trước lúc phẫu thuật em đã đọc thư anh viết rồi, không dài bằng em viết, cơ mà sến rện quá..."
Thẩm Cảnh Viễn còn chưa nói hết Yến Khinh Nam đã ngắt lời y, cứ luôn miệng được rồi được rồi được rồi, sau đó vén chăn ngồi lên giường để Thẩm Cảnh Viễn gối lên vai mình.
Cổ áo bệnh nhân rộng, Yến Khinh Nam cúi đầu là thấy được vết sẹo trên ngực y.
Phẫu thuật chỉ để lại một miệng vết thương nằm ở phía sau bên ngực trái, bắt đầu từ điểm giữa của mỏm gai và bờ sau của xương bả vai, cắt dần xuống quanh góc dưới xương bả vai, sau đó tiếp tục cắt về phía trước đến đường nách.
"Còn đau không?" Yến Khinh Nam hướng mắt vào trong cổ áo y.
Thẩm Cảnh Viễn lắc đầu: "Em không sao."
Lúc gây mê vừa hết tác dụng rất đau, vết mổ đau giống hệt như bị châm chích, đêm về lại càng đau đớn. Thẩm Cảnh Viễn không dám nằm nghiêng ngủ, chỉ có thể nằm ngửa.
Mấy ngày rồi đúng thật đã khá hơn một chút, chẳng mấy chốc nữa sẽ cắt chỉ.
Yến Khinh Nam ôm Thẩm Cảnh Viễn, cúi đầu hôn lên bả vai y, ngón tay dừng trên phần xương quai xanh.
Sau khi cắt chỉ chỗ miệng vết thương rất hay ngứa ngáy, đây là bằng chứng cho việc vết thương đang dần lành lại. Có đôi lúc Thẩm Cảnh Viễn không chịu được sẽ đưa tay sờ sờ ấn vào vùng quanh đó một cái. Biết y ngứa nhưng không cho đụng vào vết thương, anh ôm y ngồi lên người mình, từng chút hôn vào ngực y.
Thẩm Cảnh Viễn ôm đầu anh, xoa tóc anh, khóe môi đặt hờ bên thái dương anh, mỗi lần ngứa không chịu được sẽ cắn lấy một chút.
Y chợt nghĩ đến vết cắn mình làm ra trên vai Yến Khinh Nam lúc trước, chẳng buồn nói năng gì đã tuột áo len anh ra xem. Vết cắn đã kết vảy nhưng vẫn nhìn ra mảng xanh tím.
Thẩm Cảnh Viễn chọc chọc anh, nói: "Em xin lỗi."
Yến Khinh Nam thoáng khựng, cười khẽ: "Không sao, anh thích."
Thẩm Cảnh Viễn cười, lại đặt lên một chiếc hôn.
Nhờ phối hợp điều trị tốt, Thẩm Cảnh Viễn hồi phục rất nhanh chóng, còn được xuất viện nhanh hơn tự tính một chút.
Hai người không ở lại mà lập tức mua vé bay về Trùng Khánh.
Khi dọn dẹp hành lý đêm trước khi đi, Thẩm Cảnh Viễn thấy Yến Khinh Nam cất lá thư rất kỹ, lôi ra từ dưới đồng quần áo.
Thật ra sau này nghĩ lại mới cảm thấy xấu hổ, tình hình thời điểm đó rất đặc biệt, viết chữ nghĩa sến sẩm mấy cũng chẳng kỳ quặc, nhưng qua rồi lại thấy bất ổn kỳ dị hết sức.
Thẩm Cảnh Viễn chỉ vô tình nhìn thấy, lén lút trộm đi nhưng bị Yến Khinh Nam phát hiện ngay sau đó.
Anh bắt tại trận, cười cười bước tới và ôm lấy y từ đằng sau: "Em làm gì đó?"
Bị bắt thì bắt vậy. Thẩm Cảnh Viễn không sốt ruột, quang minh chính đại trả lời: "Lấy đồ của em về."
"Đã cho anh rồi mà còn là của em à?" Yến Khinh Nam hôn lên chóp tóc y một cái thật kêu, "Làm gì có chuyện đó, đưa anh đi, anh cam đoan sẽ đọc lúc em không có mặt, chịu chưa?"
Yến Khinh Nam cố tình trêu y, ra chiều rất hứng thú.
Thẩm Cảnh Viễn cũng không giận, viết cũng đã viết rồi, lúc ấy y đã biểu đạt mọi cảm xúc mình đó, huống hồ mọi việc y từng trải qua khó khăn biết mấy. Cả cuộc đời này y chưa từng viết thư cho ai dài vậy.
Thẩm Cảnh Viễn dúi vào ngực Yến Khinh Nam, quay người đi rồi nói với anh: "Thế anh giữ lại mà đọc từ từ, mai mốt em kiểm tra bất thình lình xem anh có thuộc chưa đó."
Yến Khinh Nam hướng về phía bóng lưng y lên tiếng: "Thuộc rồi. Anh thật sự rất yêu em."
Thẩm Cảnh Viễn dừng bước, quay về cấu eo anh một cái rồi chạy biến.
Tác giả có lời muốn nói:
Nội dung liên quan đến miệng vết thương phẫu thuật trích từ câu trả lời của bác sĩ trên baidu.
Cảm ơn mọi người đã bỏ tâm sức bình luận, tôi rất cảm động ~
Edit: tokyo2soul