*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Thư Nhiên cúp máy, nhìn lịch, còn hai ngày nữa.
Hai ngày nay Giang Phàm chụp đủ tài liệu, Thư Nhiên và hắn ngâm mình trong phòng tối rửa ảnh, xem cái nào có thể dùng được.
Thư Nhiên không tiếc lời khen ngợi: "Anh Phàm, anh đúng là thiên tài, chụp ảnh giỏi quá."
"Xem em nói gì kìa," Giang Phàm vừa chụp ảnh vừa buồn cười nói: "Trong mắt em thì cả cái khu nhà thuê này đều là thiên tài."
"..." Thư Nhiên phỏng chừng là lúc mình khen Tạ Nguyên bị Giang Phàm nghe thấy, xấu hổ cười cười.
Cậu chỉ nghĩ rằng khen ngợi sẽ làm cho mọi người cảm thấy tốt hơn, và bản thân cậu cũng hay lén đọc tạp chí khen ngợi mình.
"Bình thường em cũng khen anh Thận như vậy sao?" Giang Phàm nhàn rỗi hỏi một câu.
"Đúng, khen anh ấy không tìm được phương hướng, liều mạng đối tốt với em." Đôi mắt Thư Nhiên cong cong, cười rộ lên.
"Em không khen anh ấy, anh ấy cũng liều mạng đối xử tốt với em, thật sự," Giang Phàm lấy nhân cách của mình đảm bảo: "Anh Thận yêu em đến mức quên luôn cả bản thân mình."
Thư Nhiên nhìn hắn.
"Thật sự," Thấy Thư Nhiên không tin, Giang Phàm thề son sắt: "Trước kia anh Thận không phải người như vậy, trước kia anh ấy... Rất cảnh giác, ngủ cũng không buông lỏng, có chút gió thổi cỏ lay là tỉnh. ”
"Rất căng thẳng." Thư Nhiên trả lời.
"Đúng vậy, cảm giác ai cũng không phải người tốt, ai cũng có thể cho anh ấy một dao bất cứ lúc nào, em suy nghĩ đi." Giang Phàm nói.
"Có thấy." Thư Nhiên nói.
"Nhưng anh ấy." Giang Phàm xoay mặt nhìn Thư Nhiên: "Đã nhanh chóng tính nhiệm em, ngay từ đầu đã không đề phòng em."
"Đó là bởi vì em thoạt nhìn rất giỏi." Thư Nhiên giúp gắp một tấm ảnh lên nói.
Giang Phàm lười biếng lắc đầu: "Vậy khẳng định không phải, có lẽ đây là tình yêu. ”
Chọn ra những bức ảnh có thể dùng được, Thư Nhiên viết lời tựa cho những bức ảnh này, cảm hứng đến rất nhanh, sau khi viết xong, cậu vội vàng cầm tạp chí thời trang đầu tiên được sắp xếp bằng tay đưa đi kiểm duyệt.
Người sáng lập Thư Nhiên?
Cái tên này không xa lạ, bây giờ sách của cậu bán rất chạy!
Người hâm mộ sách đang thúc giục cậu sách mới, mọi người phát điên muốn xem phần thứ hai của "Kỷ nguyên lạc lối", tác giả lại không viết sách mới mà đi làm tạp chí định kì!
Đồng chí kiểm duyệt còn tưởng rằng đây là tạp chí có chính truyện nên vội vàng mở ra đọc, nhưng mở ra thì không phải truyện mà là văn, ảnh phong phú…
"Tạp chí thời trang." Thư Nhiên giới thiệu.
Cái gì vậy?
Đồng chí phụ trách kiểm duyệt lật một lát, lập tức hiểu được, đây là một quyển tạp chí chuyên giới thiệu trang phục nữ.
Cậu ta thật sự là không ngờ nhưng rất mới mẻ thú vị, cảm giác trẻ em hay người già đều có thể đọc, quần áo phía trên cũng đẹp và tươm tất, không hề tầm thường.
Cậu ta tự hỏi: "Tại sao không có quần áo nam?" ”
Thư Nhiên cười trả lời: "Kỳ này còn chưa có, kỳ tiếp theo chắc là sẽ có. ”
Các phong cách hiện đang được phát hành là quần áo mùa đông, váy dài, áo khoác len, khăn quàng cổ có logo, khăn tay và các vật dụng nhỏ khác.
Số tiếp theo sẽ là đồ mùa xuân, có thể làm một ít quần áo nam.
Trong lúc chờ tạp chí phát hành, Thư Nhiên sắp xếp một thợ may trong đó mang mẫu về sản xuất, mà Giang Phàm còn chưa trở về, hắn cần ở lại lo việc quảng cáo.
Ba ngày sau, Từ Thận về.
Thư Nhiên không đến ga xe lửa đón, đầu năm nay liên lạc không tiện, tùy tiện đi cũng rất dễ dàng bỏ lỡ mất, nếu là gọi điện thoại trước để liên lạc... Từ Thận khẳng định không vui, Thư Nhiên liền lười giày vò.
Từ Thận cũng không nghĩ tới chuyện muốn Thư Nhiên đến đón, thời gian này không cần nghĩ cũng biết, đối phương ở thủ đô bận rộn như con quay, có thời gian rảnh không bằng nghỉ ngơi nhiều, về rồi quất mấy hiệp với hắn.
Tháng Chín, mặt trời nghiêng về phía tây, thời tiết mát mẻ hơn một chút.
Lá ngô đồng hai bên đường đã chuyển sang màu vàng.
Từ Thận gọi xe đưa về đến đầu ngõ, xuống xe vác chiếc túi Thư Nhiên thích sau lưng chậm rãi trên phiến đá xanh.
Đột nhiên sau lưng vang lên một loạt tiếng chuông xe đạp, hắn quay đầu lại như cảm nhận được điều gì, chỉ thấy Thư Nhiên đang nhìn hắn cười rạng rỡ: "Em nhìn bóng lưng từ xa sẽ biết là anh rồi! ”
Dù sao dáng người cũng không khác anh Thận là bao, nhìn kỹ chiếc túi thì đúng thật.
Từ Thận ngược hướng mặt trời kinh ngạc cười rộ lên, bình thường đẹp trai đến mức không ai địch nổi, bây giờ lại có vẻ hơi ngốc.
"Ngớ ngẩn, đi lên, " Thư Nhiên kêu lên: "Em chở anh về."
"Em làm được không?" Từ Thận vừa nhảy lên ghế sau xe đạp của vợ, vừa lo lắng: "Anh nặng lắm."
"Anh xem em có được hay không." Thư Nhiên tự tin nói.
Từ Thận không nói lời nào, cười tủm tỉm một tay ôm eo Thư Nhiên, chỉ có lúc bọn họ đạp xe mới có thể ôm tùy thích, mặc kệ thiên hạ dị nghị.
Đi qua cửa nhà, Thư Nhiên không vào mà đạp đi qua.
Từ Thận khó hiểu nhéo nhéo eo cậu: "Còn đi đâu nữa? ”
Đều nói tiểu biệt thắng tân hôn, Từ Thận nghĩ thầm, chẳng lẽ lúc này không phải nên về nhà đại chiến ba trăm hiệp hay sao?
Thư Nhiên: "Đi tới khu nhà thuê một chuyến, mau ôm em, chở anh chạy một vòng. "
Từ Thận ở phía sau nghe thấy mỉm cười, tựa hồ đang run rẩy, Thư Nhiên cũng nở nụ cười: "Cười rắm á, em ước gì con đường này dài hơn một chút. ”
Từ Thận nhỏ giọng nói: "Anh cũng muốn."
Không phải hắn đang cười Thư Nhiên mà là hạnh phúc, từng giây từng phút hai người đều nghĩ đến nhau.
Thư Nhiên đạp xe, góc áo tung bay.
Hoàng hôn hòa tan nhuộm một tầng ánh sáng vàng óng trong ngõ cũ, gió nhẹ thổi rất thoải mái, Từ Thận tựa cằm lên vai Thư Nhiên, tâm tình thả lỏng.
Thư Nhiên cũng thả lỏng, cậu còn vui vẻ buông hai tay ra, cảm giác một giây sau có thể bay lên.
"Này?!" Từ Thận bị cậu doạ cho hoảng sợ.
"Không sao đâu," Thư Nhiên cười đặt tay trở lại: "Kỹ thuật xe của em rất tốt, sẽ không làm anh ngã."
Từ Thận không biết nghĩ đến cái gì, khẽ cười: "Ừm, kỹ thuật xe của em rất tốt. ”
Thư Nhiên quay đầu lại: "Anh không biết xấu hổ."
"Nhìn đường." Từ Thận quay đầu cậu về, bảo đảm an toàn cá nhân của hai người, mới nói: "Anh hiểu em chở theo anh rất hưng phấn, trước tém tém lại đã."
"Ừm." Thư Nhiên hít sâu một hơi.
Xe đạp rẽ vào khu nhà thuê, tiếng chuông chuông nhắc nhở mọi người là cậu đã đến.
Tiết Yến và Ngô Quyên đang ở trong phòng bếp nấu cơm, nghe thấy tiếng thì đi ra nhìn, không ngoài dự liệu là bóng dáng Thư Nhiên, rất nhanh các cô phát hiện còn có một người khác, không phải ai xa lạ mà chính là cái anh đẹp trai đã gặp ngày phỏng vấn, ấn tượng sâu sắc, vừa cao vừa đẹp trai.
Thư Nhiên nhìn thấy các cô thì vỗ vỗ cánh tay Từ Thận: "Anh Thận về rồi, tới ăn chực đây."
Từ Thận gật đầu chào các cô: "Chào hai người."
Tiết Yến và Ngô Quyên cười nói: "Ông chủ Từ về rồi, tụi tôi đang nấu cơm, sắp được ăn rồi."
"Được, vất vả rồi." Từ Thận nói với các cô.
Sau đó lôi kéo Thư Nhiên, đi đến phòng của Giang Phàm.
Tiết Yến dừng chân nhìn một chút rồi cảm thán với Ngô Quyên: "Ông chủ Từ đẹp trai, nhưng tính tình quá lạnh lùng, không giống ông chủ Thư chút nào."
"Có lẽ người ta trời sinh tính cách cứ như vậy, con người lại rất tốt." Ngô Quyên nói: "Không thì ông chủ Thư đã chả ngày nào cũng khen anh ấy."
"Đúng vậy." Tiết Yến nói.
"Về rồi hả?" Giang Phàm chào hỏi Từ Thận.
Từ Thận gật đầu, không rảnh để ý tới Giang Phàm, hắn nói với Thư Nhiên: "Nam nam nữ nữ ở cùng một chỗ không ổn lắm, em phải nghĩ cách nói cho người ta biết em đã kết hôn, miễn cho..."
"Miễn cho?" Thư Nhiên hỏi.
"Em thông minh như vậy, em còn muốn hỏi?" Từ Thận không tin cậu không nghe ra ẩn ý.
“Được rồi, hai người đừng chơi trò đố chữ nữa.” Giang Phàm nhìn không quen hai vợ chồng bọn họ lầm bầm, nói luôn giúp bọn họ: "Thư Nhiên, anh ấy sợ em bị mấy cô gái xinh đẹp kia để ý."
Từ Thận gật đầu.
Hắn thật đúng là không biết xấu hổ gật đầu?
Thư Nhiên xoa xoa hai má nóng lên, vội vàng giơ tay chà xát, dựa vào tường nói: "Em cũng muốn nói mà."
"Vậy thì nói đi." Từ Thận nhìn cậu.
"Nói như thế nào, không có cơ hội," Thư Nhiên buông tay: "Em cũng không thể bất thình lình nói thật ra em đã kết hôn rồi, thật ngốc. ”
"Có chút ngốc" Từ Thận tưởng tượng một chút, đồng ý.
"Đúng không?" Thư Nhiên bất đắc dĩ.
"Vậy nếu không thì em đeo nhẫn nhé?" Từ Thận suy nghĩ: "Nhẫn của hai chúng ta anh cầm vào thủ đô rồi, để ở trong nhà, để anh về lấy cho em."
"Còn anh thì sao?" Thư Nhiên ngẫm lại cũng không phải không được.
Từ Thận chỉ vào khuôn mặt mình, hỏi vợ: "Cái mặt này của anh ngày nào cũng lạnh như băng, em cảm thấy sẽ có người để ý anh à? ”
Thư Nhiên lộ ra nụ cười tán thưởng: "Anh còn biết tự nhận thức đấy."
"Ừm, cũng chỉ có em để ý." Từ Thận tiến lại gần, một tay chống vách tường, cúi đầu hôn Thư Nhiên.
"Chậc chậc chậc." Giang Phàm vội vàng chuyển hướng, hắn vẫn còn là một đứa trẻ, không nên nhìn những thứ này.
"Anh Phàm đang ở đây." Thư Nhiên nhỏ giọng nhưng vẫn ôm eo Từ Thận.
"Ừm." Cho nên Từ Thận chỉ hôn nhẹ Thư Nhiên, ánh mắt ấm áp, tiểu biệt thắng tân hôn, rời đi mấy ngày là nhớ.
Không chỉ là thân thể, quan hệ giữa bọn họ tuyệt đối không hời hợt như vậy, bọn họ nhớ nhung từ trong ra ngoài, cho dù có một ngày không còn trẻ nhưng vẫn nhớ.
Cửa bị gõ, bên ngoài truyền đến giọng của Tạ Nguyên: "Mọi người ra ngoài ăn cơm thôi."
Thư Nhiên nhìn chăm chú vào ánh mắt Từ Thận, vội vàng đáp một tiếng: "Tới đây. ”
Từ Thận cười cười, cũng vẫn nhìn Thư Nhiên: "Thật đáng yêu."
Thư Nhiên đỏ mặt, Từ Thận lại hôn môi cậu một cái, lúc Thư Nhiên rơi vào tình yêu nóng bỏng cùng với hắn thật sự rất đáng yêu.
"Này!" Giang Phàm chịu không nổi, không khí trong phòng này khiến hắn sởn cả da gà.
"Khụ khụ." Từ Thận bị tiếng kháng nghị của Giang Phàm đánh thức, vội vàng cười chấm dứt trận đối diện này.
Thư Nhiên cũng quay đi chỗ khác, giơ tay sờ sờ lỗ tai nóng bỏng, cậu biết như vậy rất thái quá, nhưng vẫn không kìm được nhìn Từ Thận... Hừ, trách không được mùi của tình yêu khiến người ta chê, chính cậu ngẫm lại cũng cảm thấy ghét bỏ.
"Đi qua ăn cơm." Từ Thận và Từ Thận đồng thanh nói, đi trước.
Cửa vừa mở ra, Giang Phàm đã lao ra ngoài, hắn thề, sau này mà còn ở với hai người này hắn chính là chó.
Khu nhà thuê có một phòng làm phòng khách, trên bàn bát tiên rộng lớn bày đầy đồ ăn, cả phòng ăn cơm rất có khí thế.
Bàn bát tiênHai sư phụ may thích uống rượu, cứ thế uống một ít rượu trắng.
Từ Thận cũng uống rượu với họ, trò chuyện về những vấn đề gia đình.
Hắn nghiêng đầu hỏi Thư Nhiên bên cạnh: "Tạp chí định kỳ thế nào rồi? ”
"Hôm nay kiểm duyệt", Thư Nhiên chia sẻ: "Đồng chí kiểm duyệt là người mê sách, còn tưởng em làm tạp chí truyện, cuối cùng chết lặng khi thấy toàn là quần áo nữ."
Mọi người trong bàn cười phá lên, họ đều biết thân phận khác của Thư Nhiên – một tác giả có sách bán chạy.
"Ừm, với tên của em thì quyển tạp chí này nhất định sẽ qua kiểm duyệt." Từ Thận nhìn cậu cười.
"Khiêm tốn một chút, khiêm tốn một chút." Thư Nhiên ăn một miếng cà tím nướng: "Ngô Quyên cao tay ghê, cà tím chay thôi cũng có thể nấu ăn ngon như vậy."
Ngô Quyên đã quen với việc được khen, mấy ngày nay được khen rất nhiều.
"Ngon lắm. " Từ Thận nói: "Anh thấy sau này anh không phải nấu cơm nữa, đến bên này ăn chực là ok rồi."
"Nếu như nhà em có thể nấu ngon như này thì tốt rồi." Thư Nhiên bất thình lình nói.
Mọi người đều nhìn cậu.
Diễn xuất của Thư Nhiên bạo phát phát ra, nói: "Em chưa từng nói cho mọi người biết em biết người yêu rồi sao?"
Mọi người lắc đầu: "Không!"
Đừng nói các cô gái mới tới không biết, hai thợ may đã quen cậu từ lâu cũng không biết: "Giám đốc Thư, cậu có người yêu từ khi nào."
"A, cũng chỉ là chuyện năm ngoái." Thư Nhiên cảm giác Từ Thận đang nhìn mình, cậu nói dối không chớp mắt biên soạn câu chuyện: " Nhưng không ở cạnh tôi. ”
"Ở đâu?"
"Đi nước ngoài du học."
Giang Phàm thiếu chút nữa phun cơm, người này cũng biết khoác loác quá, nhưng còn phải kiên trì giúp đỡ làm chứng: "Đúng, du học ở nước ngoài. ”
"Không về sớm như vậy đâu." Từ Thận cũng nói một câu.
"Đúng vậy, nghĩ đến mà khủng khiếp." Thư Nhiên lại nhét cà tím vào miệng, trong lòng rất xấu hổ, làm cho giống như người ta thật sự rất yêu chiều cậu, nhưng vì cho Từ Thận cảm giác an toàn, xấu hổ thì xấu hổ thôi.
"Quả nhiên đàn ông tốt đều có người xuống tay hết rồi." Tiết Yến cảm khái nói.
"Chỗ này cũng chẳng phải người độc thân hay sao, " Thư Nhiên chỉ vào Giang Phàm: "Anh ấy độc thân! ”
Giang Phàm mỗi ngày nào cũng nhìn thấy cuộc sống của đôi vợ chồng nhỏ, vừa nhìn đã biết là muốn thoát kiếp độc thân.
"Này!" Giang Phàm trừng mắt nhìn Thư Nhiên, ý bảo cậu đừng nói về mình, bởi vì hắn không muốn lập gia đình khi còn trẻ như vậy.
"Ngoại trừ anh ấy cũng còn có hai người, " Từ Thận ăn một miếng cơm: "Cộng sự của bọn em ở Nam thị, quay đầu lại sẽ giới thiệu cho mọi người quen biết."
"Còn anh thì sao?" Mọi người nhìn Từ Thận, nhân cơ hội buôn chuyện, cơ hội không thể bỏ qua!
"Trong lòng tôi có người rồi." Từ Thận mặt không đổi sắc ăn cơm.
"Đúng, anh ấy cực kỳ si tình, theo đuổi người trong lòng anh ấy đã lâu." Thư Nhiên không nói hai lời đã bịa ra giùm Từ Thận, A không, thiết lập một người si tình.
"À," Miêu Tuấn nhìn ông chủ Từ cực kỳ xuất sắc, thật sự không nghĩ ra: "Người như ông chủ Từ cũng phải theo đuổi người trong lòng sao?"
"Đương nhiên rồi, " Thư Nhiên cười gật đầu: "Người trong lòng anh ấy rất ưu tú, anh ấy lo không theo kịp, cho nên cũng đang cố gắng trở nên ưu tú. ”
Không hề nói dối, mọi câu đều là sự thật.
"Vậy ưu tú tới cỡ nào." Mọi người không thể tưởng tượng được.
"Rất ưu tú, như là không thuộc về thế giới này." Từ Thận cầm chén nói một câu.
Mí mắt Thư Nhiên giật giật, ánh mắt nhanh chóng nhếch lên.
Ăn cơm ở nhà thuê xong, hai người trở về nhà mình, Từ Thận tựa hồ vẫn nhớ tới chuyện chiếc nhẫn, trở về bèn đi tìm nhẫn, tự mình đeo cho Thư Nhiên.
"Em cũng muốn đeo cho anh." Thư Nhiên rũ mắt nhìn chiếc nhẫn màu bạc giữa ngón tay mình nói.
"Em có thể đeo, nhưng ngày mai vẫn phải tháo xuống." Từ Thận sờ sờ tóc Thư Nhiên, cuối cùng Thư Nhiên vẫn qua cơn nghiện, cầm lấy nhẫn cưới của bọn họ đeo cho Từ Thận: "Lễ Thành."
Từ Thận cười ra: "Động phòng. ”
"Đến đây nha." Thư Nhiên trèo lên giường, dùng nhiệt tình Từ Thận chưa từng thấy qua mà chào hỏi.
Từ Thận đi qua ôm cậu, sờ một cái thấp giọng cười nói: "Em không lấy ( thuốc ngọc) ra à?"
"Thay anh đó." Thư Nhiên càn rỡ khiêu khích.
"..." Ánh mắt Từ Thận trong nháy mắt trở nên uy hiếp, cũng không kịp nói nữa, muốn Thư Nhiên biết, không gì có thể thay thế hắn.
Hai lòng bàn tay đeo nhẫn cưới đan chặt vào nhau, bàn tay nhỏ hơn giảm lực hơn bàn tay lớn, đốt ngón tay trắng bệch.
Từ Thận nhìn khuôn mặt Thư Nhiên, nhìn thấy giọt mồ hôi ướt đẫm ở phía trên, sắc mặt khi thì tái nhợt khi thì phiếm hồng.
Tất cả phụ thuộc vào việc hắn có thu lại sức mạnh hay không, ngang ngược mà dịu dàng.
*
Tạp chí thời trang Vân Thường thuận lợi lấy được số báo, người sáng lập nhanh chóng đưa nó đi in ấn phát hành.
Đồng thời tiến hành nhiệm vụ dán quảng cáo của Giang Phàm, cùng với một sư phụ trong đó đưa mẫu về Nam thị đầu tư sản xuất hàng loạt.
Thư Nhiên muốn quảng cáo cho nhãn hiệu và tạp chí của riêng mình, cậu lại lại kiểm duyệt, không chỉ lên một tờ báo trong thủ đô, mà còn lên mấy tờ báo khắp nơi.