*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Ánh mắt tuần tra phòng ngủ một lần, Thư Nhiên phát hiện ba lô mình treo trên tường không còn, hẳn là Từ Thận mang đi rồi.
Không chỉ vậy, Từ Thận còn lấy đi mũ ngư dân của Thư Nhiên, bây giờ đang phủ nó lên mặt trên xe lửa.
Mũ ngư dânThật ra nhà ở Nam thị cũng có đồ của Thư Nhiên, nhưng mà chỉ là muốn mang theo thôi, như vậy cảm giác đối phương vẫn ở bên cạnh.
Vừa về tới Nam thị, Từ Thận đã gọi điện thoại vào thủ đô, thời gian này hắn đoán chắc Thư Nhiên đang ở nhà.
Hôm nay Thư Nhiên đi ra ngoài tư vấn các vấn đề liên quan đến ấn phẩm, cưỡi chiếc xe đạp 28 mà Từ Thận yêu thích đi, đến cửa nhà tựa hồ nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên, cậu nhanh chóng bỏ lại xe đạp trong sân, xông vào nhận điện thoại: "A Lô?"
"Sao lại thở dốc vậy?" Từ Thận hỏi.
"Em vừa về đến nhà, " Nghe thấy điện thoại của Từ Thận, Thư Nhiên nở nụ cười, cầm lấy ấm trà trên bàn uống một ngụm lớn: "Hôm nay ra ngoài có việc bận."
"Anh cũng vừa mới tới." Từ Thận hôn lên micro: "Nhớ em. ”
Thư Nhiên cũng hôn hắn một cái, sau đó hai người đều nở nụ cười, cực kỳ xấu hổ, may là đang gọi điện thoại trong phòng riêng, không có ai nhìn thấy: "Vậy có đói bụng không, đi kiếm chút gì ăn đi."
"Anh cũng muốn hỏi em." Từ Thận nói: "Không có anh ở nhà em ăn thế nào?"
Đúng vậy, Thư Nhiên căn bản không nghĩ tới vấn đề này: "Buổi trưa ăn cơm trên đường, buổi tối, em tới khu nhà thuê xem một chút..."
"Được rồi, " Từ Thận dịu dàng nói, "Vậy mau đi đi, chín giờ anh sẽ gọi lại cho em. ”
"Ừm." Thư Nhiên đáp một tiếng.
Khu nhà thuê hiện tại đã trở thành một studio nhỏ, thợ may ngày đêm bận rộn, đến giờ cơm, Lưu sư phụ ở Du Châu sẽ nấu ăn, món nào cũng cay, bọn họ ăn rất ngon, Thư Nhiên chỉ có thể vừa nhúng nước vừa ăn.
"Anh Thận về rồi à?" Giang Phàm hỏi.
"Ừm, về rồi." Thư Nhiên gật đầu.
Tạ Nguyên lập tức quan tâm nói: "Nhà em lớn thế, em ở một mình có sợ không?"
Suy bụng ta ra bụng người, anh sợ.
"Sao, anh còn muốn tới ở với em à?" Thư Nhiên nói đùa.
"A! Ai thèm quan tâm em? Lúc trước em bỏ mặc anh sống chết, anh còn quản chuyện của em? "Tạ Nguyên dùng một miếng thức ăn chọc Tiểu Hoa lại đây sờ sờ nói: "Nhiều lắm là cho em Tiểu Hoa mang về."
Giang Phàm rất lo lắng nhìn Thư Nhiên: "Khải Tử bọn họ cũng thật sự là, các anh em trong xưởng đông vậy, cũng không phải nhất định phải có anh Thận mới có thể làm việc chứ? ”
Thư Nhiên lắc đầu không sao nói: "Một lần chúng ta xuất khẩu rất nhiều tiền, không thể mắc sai lầm, vẫn là Anh Thận trở về tương đối yên tâm. ”
Tựa như Định Hải thần châm, có Từ Thận, bọn họ đều yên tâm.
Giang Phàm hiểu, tuy rằng năng lực của bọn họ cũng không kém, nhưng quả thật không có khả năng kiểm soát tình hình như Từ Thận.
Bình thường lúc không có việc gì Từ Thận có vẻ không có bao nhiêu trọng yếu, có chuyện gì lại để cho hắn đi.
Thư Nhiên nhớ Từ Thận chín giờ gọi điện thoại cho mình, cơm nước xong liền trở về… mang theo Tiểu Hoa.
Hai nhà cách không xa, ba chú chó bình thường đều chạy tới chạy lui, chỗ nào có đồ ăn thì đi, Tiểu Hoa vào sân liền tự giác canh giữ.
Thư Nhiên đã lâu không tự mình làm việc nhà, đêm nay tự nấu nước tắm rửa, đợi đến chín giờ nhận được điện thoại của Từ Thận, bỗng nhiên có hương vị yêu xa, hơn nữa còn là yêu xa trong thời đại của điện thoại bàn.
“Nói một tiếng, sau đó đi ngủ, được không?” Giọng của Từ Thận cực kỳ dịu dàng, nghe như là vừa mới tắm xong dựa vào trên giường, có lẽ đầu tóc còn ướt.
"Được." Thư Nhiên cười cười.
Một tiếng đồng hồ chẳng nói được gì có ích, về cơ bản toàn là mấy lời tào lao, chỉ riêng 'Nhớ em' đã chiếm không ít tiền điện thoại.
Nói chuyện điện thoại xong Thư Nhiên hài lòng đi ngủ.
Rõ ràng tối hôm qua ở trên tấm giường này, cậu và Từ Thận giày vò đến kiệt sức, lẽ ra không nên vội vã khát vọng như vậy, nhưng sau khi nằm xuống, cậu luôn muốn có một đôi cánh tay ấm áp từ phía sau ôm lấy mình.
“Hừm…” Thư Nhiên quay sang một bên nhắm mắt lại, tưởng tượng hơi thở của Từ Thận ở ngay sau tai, nhưng cũng không ích gì, vẫn khó chịu nắm lấy ga trải giường.
Tối mai gọi điện thoại cậu sẽ hỏi rõ Từ Thận, không có cậu chỉ có chiếc giường cô đơn gối chiếc có khó chịu không?
Buổi tối không biết mấy giờ ngủ, Thư Nhiên đang nằm mơ thì bị một hồi chuông đánh thức, ánh mắt đau rát, cậu đứng lên nghe điện thoại, thở dài nói: "Làm người được không? Em vừa ngủ không lâu. ”
"Hâm mộ," Từ Thận cũng thở dài: "Anh không có ngủ được."
Im lặng vài giây, Thư Nhiên chẳng hề đồng cảm: "À, chúc anh hôm nay không ngủ gật. ”
"Ừm." Từ Thận hôn cậu một cái: “Anh đang bận, em ngủ tiếp đi.”
"Em cũng bận lắm." Thư Nhiên cúp điện thoại, rửa mặt đi mua một đống bữa sáng đến khu nhà thuê.
Nếu như mình đã bị đánh thức thì mọi người cũng nên dậy sớm chút!
"Sớm như vậy sao?" Giang Phàm ngáp dài vẻ mặt không nói nên lời.
"Em cũng đâu có muốn." Thư Nhiên ăn bánh nướng kẹp thịt lầm bầm: " Trách anh Thận ấy, em bị anh ấy đánh thức."
"Ảnh thần kinh." Giang Phàm cũng cầm lấy một miếng ăn, hương vị vẫn như khi còn bé: “Sao sớm thế?”
"Bởi vì tối qua ảnh không ngủ, khụ," Thư Nhiên nói: "Mất ngủ."
Giang Phàm tặc lưỡi, vẻ mặt vui sướng khi người ta gặp họa.
Thành phẩm đã làm xong mấy bộ, Giang Phàm đang cân nhắc làm sao để chụp ảnh đẹp, Thư Nhiên nhắc nhở hắn: "Ánh sáng rất quan trọng. Đèn có nhiều màu sắc và công suất khác nhau, còn có bảng bổ sung ánh sáng. ”
"Trong nhà có thể chụp như vậy." Giang Phàm dùng ngón tay che mắt nhìn bên ngoài: "Ngoài trời chỉ có thể nhìn trời thôi."
"Bây giờ mùa thu mát mẻ, nên chụp ảnh cũng khá dễ." Thư Nhiên nói.
“Được, đi thôi, cửa hàng của chúng ta bài trí rất tốt, trước tiên đi chụp một pô."
Giang Phàm nhìn Thư Nhiên: "Em làm trợ lý cho anh. ”
"Anh hẹn người mẫu rồi à?" Thư Nhiên giúp xách đồ.
"Hẹn rồi." Giang Phàm mang theo máy ảnh của mình, gần đây trong tay có tiền, hắn mua rất nhiều ống kính chuyên nghiệp, hơn nữa Thư Nhiên nói có thể hoàn lại tiền, hắn mua càng hăng hơn.
Đến cửa hàng, người mẫu đã có mặt ở đó, Thư Nhiên lấy quần áo cho các cô vào thay, Giang Phàm vừa điều chỉnh máy ảnh vừa hỏi: "Sắp tới số báo mới chưa?"
"Có lẽ sắp rồi." Thư Nhiên nói.
"Chi phí làm một tạp chí định kỳ là bao nhiêu?" Giang Phàm giơ ống kính lên, trước tiên lấy Thư Nhiên làm người mẫu thử ánh sáng: "Đi về phía tường. ”
"Cỡ 2 vạn tệ." Thư Nhiên đứng bên tường sơn màu nói.
"Đắt thế." Giang Phàm líu lưỡi.
"Đây là ấn phẩm đầu tiên,” Thư Nhiên cười nói, “Không phải mua thịt heo.”
Người mẫu thay quần áo xong đi ra, Thư Nhiên cầm một bộ đồ trang điểm mới tự trang điểm cho các cô:" Thử xem hiệu quả trước đã, nếu không thì tìm chuyên gia trang điểm.”
Một trong số những người mẫu nói, "Tôi có thể trang điểm, tôi đã từng học hí kịch."
Giang Phàm cười khen: "Trách không được dáng người và khí chất tốt như vậy. ”
Người mẫu ngượng ngùng mím môi, sau đó cầm đồ trang điểm Thư Nhiên mua để trang điểm cho người khác.
Tạp chí thời trang là một cái gì đó rất mới trong năm nay, các cô gái không có khái niệm, chỉ biết là để quảng cáo quần áo.
Vốn dĩ họ có tâm lý muốn thử sức, sau khi phỏng vấn nhìn thấy cách bài trí thời trang và lộng lẫy của cửa hàng, cũng như nhà sáng lập trẻ tuổi đẹp trai, họ mơ hồ cảm thấy công việc này không hề dễ dàng, rất vui mừng khi được chọn.
Người mẫu học hí kịch tên là Tiết Yến, hai người còn lại học múa, tên là Ngô Quyên và Miêu Tuấn, đều là người đẹp muốn dáng người có dáng người, muốn khí chất có khí chất, hai người sau khi tốt nghiệp không chọn vào đoàn múa, mà muốn thử một công việc mới.
Công việc ra sao trước tiên không biết, dù sao ông chủ cũng rất hào phóng, ngày phỏng vấn còn đưa chi phí đi lại.
Đó là chuyện nên làm, Thư Nhiên cảm thấy không thể để cho người ta uổng công một chuyến, cậu không có mặt mũi này.
Giang Phàm chụp ảnh người mẫu, Thư Nhiên cầm tấm bảng bổ sung ánh sáng tự chế nghe sai khiến, công việc này quá mệt mỏi, cũng may hiệu quả thị giác không tệ, thành phẩm hẳn là mạnh hơn rất nhiều ảnh chụp hiện nay.
Bởi vì bây giờ công nghệ có hạn, hiệu quả in lại tạp chí chắc chắn không tốt như ảnh, nhưng có thể rửa được nhiều anht, phóng to như áp phích, tìm vị trí rồi đăng quảng cáo.
Ba người mẫu biểu hiện rất tốt, trước khi kết thúc công việc Thư Nhiên hỏi họ: "Ba người có muốn ký hợp đồng dài hạn với chúng tôi, sau này làm người mẫu độc quyền cho chúng tôi không?"
Ba người lộ vẻ kinh ngạc.
"Hợp đồng thuận lợi thì một năm ít nhất có thể kiếm được vạn tệ." Thư Nhiên nói: "Gia nhập đội ngũ của chúng tôi, tôi đảm bảo rằng trong vài năm nữa, mọi người sẽ trở thành những người phụ nữ vừa có nhà vừa có xe."
Tiền lương hôm nay đã ở trong tay bọn họ, quả thực là một phần thưởng vô cùng hậu hĩnh, đối với bọn họ mà nói cũng quá hấp dẫn.
Thư Nhiên nhìn ra sự do dự của các cô: "Không vội, tôi giao hợp đồng cho các cô, về nhà từ từ cân nhắc."
"Được." Ba cô gái nhận được hợp đồng, trong lòng có chút choáng ngợp.
Công việc của Thư Nhiên kết thúc ở đây, trở về còn phải viết bài tạp chí cho quần áo, mọi thứ từ chất liệu của quần áo đến cảm hứng thiết kế đều phải viết chi tiết, dù sao cũng phải làm nổi bật đây là một bộ quần áo có câu chuyện của nó.
Viết đến chín giờ thì nhận điện thoại của Từ Thận.
Thư Nhiên vừa xoay bút, vừa cười hỏi: "Anh Thận, ban ngày ngủ gật chưa? ”
"Không có ngủ gật." Từ Thận cười nhẹ: "Thật ra thức đêm không đáng sợ, đáng sợ là thức đêm làm..."
"Yêu." Thư Nhiên cười tiếp.
"Đúng." Từ Thận ho nhẹ, lần sinh nhật đó để lại cho hắn ấn tượng quá sâu sắc.
"Hôm nay công việc còn thuận lợi không?" Thư Nhiên mở ra một trang giấy mới, tiện tay viết tên Từ Thận lên đó.
"Thuận lợi," Từ Thận nói, "Còn em thì sao? ”
Thư Nhiên: "Cũng thuận lợi, chụp rất nhiều ảnh, đang viết báo đây "Gãi gãi đầu: "Nghĩ muốn nát óc làm sao mới có thể khoe khoang quần áo nhà chúng ta, hây, thật khó quá đi."
"Không thì bỏ tiền ra tìm người chuyên nghiệp?" Từ Thận nghe cậu nói như vậy, trong lòng cũng khó chịu: "Anh cũng không giúp được gì, không muốn em quá mệt mỏi. ”
"Ừm, nếu như thật sự không được." Thư Nhiên tạm thời đồng ý, nhưng cậu biết, công việc này mình nhất định phải hoàn thành.
"Mẹ ôi." Từ Thận bỗng nhiên phát ra một tiếng.
"Hả?" Thư Nhiên nói: "Có chuyện gì thế? ”
Bên kia im lặng một hồi bỗng nhiên hỏi: "Em còn nhớ cây xương rồng trên bàn làm việc của chúng ta không?" ”
"Nhớ, " Thư Nhiên nói, "Em trồng, sao thế, chết rồi à?"
"Không chết, sống rất tốt, " Từ Thận phì cười: "Anh nhổ gai nó, sơ ý nhổ trọc đầu luôn rồi.
"..." Thư Nhiên tưởng tượng hình ảnh kia một chút, cười mắng: " Anh thần kinh à,tại sao lại nhổ gai người ta. ”
"Không để ý, hoàn hồn mới..."
"Không sao, hẳn là không ảnh hưởng."
"Ừm."
Dừng một chút, hai người lại không nhịn được cười, Thư Nhiên dặn dò: "Anh mau đặt nó lên bệ cửa sổ đi, tốt xấu gì cũng là một sinh mệnh nhỏ. ”
"Được." Từ Thận di chuyển cây xương rồng của vợ hắn qua.
"Nói điện thoại là như vậy đấy, tay luôn muốn làm gì đó, " Thư Nhiên xoa xoa hai má, hỏi: "Anh đoán xem em đang làm gì?"
"Đoán không ra." Từ Thận suy nghĩ một hồi rồi nói.
"Em đang viết tên anh." Thư Nhiên lúc nói chuyện lại viết một thêm một lần nữa.
"Vậy chắc chắn rất đẹp." Từ Thận tưởng tượng được, chữ Thư Nhiên đẹp như tác phẩm nghệ thuật.
"Thư Nhiên xuất phẩm, đảm bảo chất lượng."
"Đúng vậy."
Nói chuyện không biết bao lâu, Thư Nhiên vừa nhìn thời gian thì giật mình: "Anh Thận, một tiếng trôi qua nhanh quá."
"Vậy... Tạm biệt? Đi ngủ đi, đừng thức khuya viết lách." Từ Thận lo lắng dặn dò, thân thể vợ hắn không thể so sánh với thân thể cường tráng của hắn.
"Ừm, vậy anh cũng ngủ đi." Thư Nhiên nhớ chuyện tối hôm qua Từ Thận cũng không nghỉ ngơi tốt, muốn hắn nghỉ ngơi sớm một chút.
"Được, anh cũng ngủ." Từ Thận cách điện thoại hôn cậu: "Chúc ngủ ngon, em bé. ”
"Ngủ ngon, anh Thận" Thư Nhiên nói.
Cúp điện thoại, Từ Thận tựa vào ghế đợi một lát, người vốn đã rất mệt mỏi, nhưng vừa nói xong điện thoại với Thư Nhiên, tinh thần tương đối phấn khởi, nằm xuống chắc chắn không ngủ được.
Từ Thận chọn một cuốn sách, phát hiện mình đã từng đọc qua cuốn sách này, còn thả dấu trang, dấu trang này là Thư Nhiên làm, Từ Thận cười cười, rất thích cảm giác cuộc sống của mình tràn ngập Thư Nhiên
Khắp nơi đều là Thư Nhiên, chỉ trong hơn một năm, hắn gần như đã quên mất con người cũ của mình.
Lần này tách ra ngắn ngủi, một mình ở trong phòng ngủ mới hơi nhớ tới trước kia.
Nhưng cũng chỉ là nhớ tới đoạn thời gian lúc mười mấy tuổi, hiện lên mấy hình ảnh thì dừng lại, Từ Thận hôn lên dấu trang, yên lặng đọc sách, thấy mệt mỏi mới vươn vai, đi ngủ.
Ban ngày lên rất nhiều hàng, đêm nay Từ Thận vừa nằm xuống giường thì ngủ thiếp đi.
Hơn chín giờ sáng, điện thoại trong phòng ngủ vang lên, Từ Thận mới tỉnh lại, hắn xoa xoa tóc, đứng lên nghe điện thoại: "Vợ à? ”
Bên kia im lặng, giọng nói cứng ngắc của Trần Sâm truyền vào: "Đến làm việc."
Sau đó cụp một tiếng cúp máy.
Từ Thận xấu hổ: "..."
Trần Sâm còn lúng túng hơn cả hắn, mịa, thì ra Từ Thận nói chuyện với Thư Nhiên ái muội tới vậy, giọng điệu không giống với lúc bình thường!
Bình thường là nghiêm trang, lạnh lùng, hai chữ vừa rồi, ngoại trừ dùng ái muội để hình dung, Trần Sâm tìm không tìm thấy từ nào khác.
Đến nhà máy, Từ Thận thấy Trần Sâm trừng mắt nhìn mình, hắn xin lỗi nói: "Dậy muộn, hôm qua mệt quá."
"Từ Thận", Trần Sâm nhìn hắn từ trên xuống dưới một cái và nói: "Không nhìn ra đó nha."
Từ Thận không để ý tới hắn, nhưng là không thoải mái khi luôn bị ánh mắt trêu chọc soi mói: "Đừng nghĩ nữa, chờ anh có người yêu mới hiểu. ”
"Chậc." Trần Sâm lúc này mới quay đi chỗ khác.
Ngược lại Từ Thận nhìn hắn, thản nhiên nhắc nhở một câu: " Anh Sâm, nếu anh nhìn trúng ai thì nói cho người ta biết đi, miễn lại tạo nghiệt."
Nói xong thì xoay người đi làm việc của mình.
Chuyện của Trần Sâm, hắn cũng không tiện nói nhiều, phải tự mình cởi bỏ khúc mắc, tin tưởng có vài người rời đi không phải là mình không đủ tốt, cũng không phải ai cũng sẽ rời đi, chỉ là bất hạnh gặp phải, bước qua là được.
"Anh..." Trần Sâm muốn nói, anh mày tạo nghiệt gì?
Nhưng Từ Thận đã đi rồi, hắn ngấp ngé ngậm miệng lại.
Hắn không thích ai cả, cũng không còn cố chấp với ai nữa.
Tại Bắc Kinh, ba cô gái trở về suy nghĩ nghiêm túc cả đêm, họ quyết định đồng ý làm công việc này, thù lao cao hấp dẫn các cô, môi trường làm việc thoải mái cũng là yếu tố quan trọng.
Ngày hôm sau, họ ký hợp đồng dài hạn, chính thức trở thành người mẫu độc quyền cho thương hiệu Vân Thường.
Để thuận tiện cho công việc, vài người cũng chuyển vào nhà thuê.
Cách đây không khu nhà thuê còn hơi vắng vẻ lập tức trở nên nóng náo nhiệt, quan trọng nhất là các cô nấu ăn rất được, không thích ăn cay. Thư Nhiên rốt cục ăn được đồ ăn không cần nhúng nước nữa.
Lần sau nói chuyện điện thoại, cậu kể chuyện này cho Từ Thận nghe: "Tiết Yến và Ngô Quyên nấu ăn rất ngon, anh không cần lo em ăn không đủ no."
"Lo chứ. " Từ Thận ngẩng đầu nhìn lịch, dặn dò: "Ngày 30 anh về, em nhớ ngoan đấy nhé."
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói
Thư Nhiên: Không ngoan chỗ nào?