Sau nửa tháng thong dong bay về núi Thanh Vân cuối cùng phi thuyền cũng đã dừng chân tại bến đỗ dưới chân núi.

Nửa tháng nay hết ăn lại nằm ở trên thuyền ngoại trừ ngắm cảnh trời đất từ trên cao, không còn thú vui nào khác để tiêu khiển khiến Cố Thành Ân chán gần chết. Ngay khi thuyền vừa đáp xuống mặt đất tâm tình y lập tức phơi phới như mùa xuân đang tới nhưng ngại thân phận Tông chủ đành giả vờ nghiêm chỉnh chậm rãi đi xuống dưới sự nghênh đón của Lăng gia chủ: "Cố Tông chủ đường xá xa xôi đến thăm tệ phủ quả là vinh hạnh của Lăng mỗ."

Cố Thành Ân chuyển mắt liếc nhìn Lăng gia chủ, lắng nghe nhưng không đáp lời, bày ra hết cỡ dáng vẻ tùy tiện của hàng nguyên bản.

Lăng gia chủ biết rõ tính cách của vị tông chủ này, không rối cũng không hoảng tiếp tục dùng khuôn mặt tươi cười đón tiếp: "Lăng mỗ đã sớm chuẩn bị phòng cho các vị, mời vào!"

Tuy miệng thì bảo tệ phủ nhưng đại trạch Lăng thị còn rộng hơn cả sơn trang bật nhất đại lục lúc bấy giờ. Từ đại môn đi vào đầu tiên sẽ bắt gặp là hoa viên rộng lớn gồm cả hồ nhân tạo và các lương đình nghỉ mát được xây dựng giữa hồ, tiếp đến là các hành lang gấp khúc dẫn đến đại đường và mấy trăm phòng ốc dành cho khách. Đại trạch quá rộng lớn, nếu không có gia nhân trong phủ dẫn đường e rằng Cố Thành Ân cũng chẳng tìm được phòng của mình.

"Mời các vị." Lăng gia chủ đích thân dẫn bọn họ đến phòng nghỉ ngơi cho khách, vừa qua khỏi hành lang gấp khúc thì bỗng gặp phải một đám nam thanh nữ tú, kẻ đứng người ngồi nói chuyện phiếm trong lương đình.

"Cố Thành Ân?" Có kẻ gọi y.

Cố Thành Ân nâng mắt nhìn qua, người gọi là một nữ tử dung mạo xuất chúng khoát trên người bộ lụa hoa mỏng tênh, trên mặt treo vẻ kiêu ngạo đặc trưng của thiên kim thế gia. Nữ tử hếch cằm lên tận trời, ánh mắt chứa đầy đánh giá và khinh miệt: "Thật sự là ngươi?"

Đám nam thanh nữ tú cũng nhao nhao nhìn sang, châu đầu ghé tai thầm thì cái gì đó.

Từ lúc nữ nhân kia gọi Cố Thành Ân Lăng gia chủ đã thầm than không ổn, lão trưng bộ mặt tươi cười hướng nữ nhân chào hỏi: "Đây không phải tiểu công chúa của Mị Dương Cung sao? Mấy hôm nay công chúa rời đảo có thích ứng được với khí hậu đất liền không?"

Mị Dương Cung là một môn phái toạ lạc ở đảo Bính Lăng phía đông bắc đại lục Huyễn Lam. Nếu đứng đầu hạ tu giới là tam đại tông môn thì Mị Dương Cung và Thiết Lang Quan đứng ở tuyến hai, lời nói rất có trọng lượng. Mị Dương Cung cung chủ đời này có độc nhất một nữ nhi tên Lạc Yến Phi, từ nhỏ đã được chìu chuộng kiêu căng thành thói không xem ai ra gì.

Lạc Yến Phi ra khỏi lương đình đi đến trước mặt Cố Thành Ân, không chút kiêng dè quan sát y. Nàng ta tuy nhỏ hơn y tầm mười tuổi, luận về tuổi tác tu hành thì ngang vế nhưng luận về bối phận thì hành động này của nàng ta quá ư là bất kính. Dù gì y cũng là tông chủ của một môn phái có tiếng trong tu chân giới còn nàng ta chỉ là người kế vị chưa lên ngôi, gặp mặt không chào hỏi thì thôi còn gọi cả tên lẫn họ trưởng bối với thái độ ngạo mạn như thế! Nếu là người khác Lạc Yến Phi coi như xong đời rồi!

Ấy thế mà nàng ta bày ra dáng vẻ cao ngạo chấp vấn: "Tưởng rằng ngươi sẽ luôn trốn chui trong tông môn không dám ra, nào ngờ mặt cũng dày gớm!"

Cố•mặt dày: "???" Y không hiểu gì hết, bộ hàng nguyên bản từng đắc tội vị này sao?

Nghĩ lại hình như trong Cửu Lộ Tiên Môn có từng nhắc đến, vị này hình như… thích vai ác lớn? Y lặng lẽ quay đầu nhìn Tạ Tước bị tụt lại tuốt đằng sau.

Chưa để Cố Thành Ân đáp Diệp Yên Linh đã không nhịn được nữa phải lên tiếng: "Lạc tiểu thư ăn nói cho đàng hoàng, luận về bối phận ngươi phải gọi Tông chủ một tiếng tiền bối đấy! Đừng có cư xử như không có gia giáo như thế!"

"Tiền bối?" Lạc Yến Phi khịt mũi khinh thường: "Gã cũng xứng?"

Lạc Yến Phi đi vòng quanh y, nhìn từ trên xuống dưới như nhìn thứ rác rưởi: "Một kẻ đến sư huynh mình cũng không tha thì làm sao làm gương cho tiểu bối? Ta thấy Bạch Hạc Thiên Tông các người điên rồi mới để gã làm Tông chủ!"

Phương Ứng Trường mặt mày sa sầm rút đao ra: "Mị Dương Cung không biết dạy dỗ người đúng không? Không biết thì để lão tử dạy ngươi!"

Lạc Yến Phi lùi lại mấy bước, tức giận mắng: "Đám người các ngươi đều cùng một ruột! Trạch Vân sư huynh bị các ngươi hại đủ thảm!"

Phương Ứng Trường tức muốn điên rồi, hắn cầm đao bước lên một bước đã bị Cố Thành Ân cản lại.

"Người trong Mị Dương Cung đều gọi ngươi là tiểu công chúa, không phải ngươi thật xem mình là công chúa đó chứ?" Cố Thành Ân nói chuyện vô cùng bình thản không hề tức giận cũng như quá khích, đến nhìn cũng lười nhìn nàng ta: "Đợi ngươi lên hoá thần kì thì đến Thiên tông tìm bổn toạ mắng, còn hiện tại… muốn lớn giọng thì mời mẫu thân ngươi đến đây."

Lạc Yến Phi trợn tròn mắt, lúc trước không phải y sẽ nổi điên lên rồi động thủ sao? Sao hôm nay y còn bình tĩnh đáp lời thế?

"Cố Thành Ân!" Mặc cho nàng ta tức giận kêu gào thế nào Cố Thành Ân cũng không thèm quan tâm đến nữa. Dù sao trong mắt y nàng ta chỉ là một đứa nhóc đang trong thời phản nghịch nên chả cần quan tâm làm gì. Y kéo Lăng gia chủ đi, nhờ ông ấy đưa bọn họ đến phòng sắp xếp trước cho họ.

Lạc Yến Phi giậm chân toang muốn mắng tiếp đột nhiên ánh mắt va phải người nào đó, hai mắt bỗng trợn trừng đầy kinh ngạc, lời trong miệng bị nghẹn lại không tài nào thốt ra được. Nàng ta mất hồn mất vía nhìn theo bóng dáng thiếu niên đi phía sau đám người Cố Thành Ân lẩm bẩm cái tên: "Trạch Vân… Sao có thể giống như vậy…"

Đúng lúc này thiếu niên quay lại đụng phải ánh mắt của nàng ta. Tạ Tước khẽ gật đầu xem như chào hỏi Lạc Yến Phi rồi quay người rời đi.

"Tiểu công chúa?"

Lạc Yến Phi đờ đẫn, đến mức người bên cạnh gọi cũng chả ngje thấy. Rồi đột nhiên nàng ta nghĩ tới cái gì đó, quay đầu bỏ đi để mặc đám nam thanh nữ tú ở lại với vẻ mặt khó hiểu.

Tạ Tước hơi nghiêng đầu nhìn bóng dáng nàng ta vội vã rời đi, bàn tay xuôi bên hông khẽ nâng lên nắm lấy ngọc bội mấy hôm trước Lâm Dương đưa hắn.

Gặp lại nàng ta rồi…

Hai đời trôi qua hắn vẫn luôn rất tò mò Trạch Vân là ai.

Đời trước cứ tưởng tiểu công chúa Mị Dương Cung thật sự yêu thích mình, không ngờ đến sau này mới phát hiện nàng ta chỉ xem hắn là thế thân của một kẻ tên Trạch Vân. Theo lời nàng ta thì hắn rất giống người nọ…

Đương nhiên tuy không thích Lạc Yến Phi nhưng nàng ta to gan xem hắn là thế thân thì kết cục không yên ổn, hắn cũng sớm đã quên bản thân đã xử lý nàng ta như thế nào rồi.

Tạ Tước lặng lẽ nhìn bạch y tiên nhân đi ở phía đầu đám người đôi mắt khẽ cau lại, xem ra sư tôn của hắn cũng quen biết vị tên Trạch Vân kia.

Vậy thì thú vị rồi…

Lâm Dương vừa sắp xếp đồ đạc vừa lo lắng nhìn Cố Thành Ân lười biếng uống trà đọc sách bên cạnh.

"A Dương, ngươi lén nhìn ta lần thứ 5 rồi đấy."

"Sư tôn, người không sao chứ?" Lâm Dương buông xuống đồ trong tay đi đến ngồi bên cạnh Cố Thành Ân, rót trà cho y.

"Ta thì làm sao? Ta là tiền bối, không chấp tiểu bối vô tri hồ ngôn loạn ngữ." Cố Thành Ân thấy thái độ của Lâm Dương và Phương Ứng Trường có hơi thái quá, tò mò hỏi: "Các ngươi bị sao vậy? Ta cũng đâu phải mới lần đầu bị mắng."

Lâm Dương thở dài một hơi: "Bị mắng… quả thật bị mắng rất nhiều nhưng nàng ta nhắc đến sư thúc…"

Y bắt được hai từ sư thúc: "Sư thúc? Ta còn vị sư huynh nào khác Từ Khúc Ninh và Phương Ứng Trường à?"

Lâm Dương mím môi: "Còn… là đại sư thúc cũng là đại sư huynh của người, Trạch Vân sư thúc."

Trạch Vân?

Đây là lần thứ hai trong ngày y nghe thấy cái tên này rồi, người nọ là ai? Trong nguyên tác chưa từng nhắc đến mà trong quãng thời gian y xuyên tới cũng không nghe thấy ai nói về người này cả.

Lâm Dương rối rắm không biết có nên kể cho y nghe chuyện của Trạch Vân hay không, dưới sự dụ dỗ nửa uy hiếp của y cuối cùng cũng nói.

Trạch Vân là đại đồ đệ của Vân Hải tiên tôn, vào Thiên Tông sớm hơn Cố Thành Ân mười năm. Ban đầu hai huynh đệ sớm chiều ở chung rất hoà thuận. Nghe trong Thiên Tông đồn đãi Trạch Vân yêu thương vị sư đệ nhà mình hết mực, kì trân dị bảo bắt gặp đều mang về làm đồ chơi cho sư đệ nhà mình. Cho đến một ngày Trạch Vân và Cố Thành Ân cùng nhau xuống núi, trở về chỉ có mình y.

Cố Thành Ân cũng không phải tự mình trở về mà được đạo sĩ Thiết Lang Quan nâng về Thiên Tông, trên dưới bị thương rất nặng, tinh thần cũng hỗn loạn. Cách không quá mấy ngày Vân Hải tiên tôn vì vô thương cứu chữa thương thế từ chiến loạn chống ma tộc mà qua đời, y cũng triệt để phát điên.

Cố Thành Ân lên làm tông chủ nhưng việc đầu tiên y làm chính là phát lệnh truy nã sư huynh Trạch Vân đang mất tích của mình. Đúng vậy, là truy nã chứ không phải tìm kiếm!

Sau đó Cố Thành Ân còn đích thân vác Mạc Quyết kiếm giết đến núi Lĩnh Tam bắt sống Trạch Vân. Chuyện sau đó nữa thì chẳng ai biết, có người nói Trạch Vân bị chính sư đệ của mình giết, có người lại nói Trạch Vân đã chạy trốn. Nói chung kể từ sau sự kiện đó tu chân giới mới gắn mác 'chó điên' cho Cố Thành Ân, mà cũng từ sau sự kiện đó y cũng thành cái dạng gặp người liền cắn này.

"Sau khi người lên làm tông chủ một năm, trong thử luyện Vụ Ẩn sơn thu ta làm đệ tử thân truyền." Lâm Dương len lén nhìn y: "Chuyện trước đó cũng là do đệ tử vô tình nghe Phương sư thúc kể lại, còn chuyện bên trong chẳng ai rõ."

Người rõ nhất là Cố Thành Ân nhưng hiện tại y cũng mất trí nhớ luôn rồi.

Cố Thành Ân không để tâm lắm, dù sao cũng là chuyện trước kia của hàng nguyên bản miễn không ảnh hưởng đến hắn là được rồi.

"Mạc Quyết tiên tôn."

Cố Thành Ân nâng mắt nhìn ra ngoài, ở cổng viện tử của y có một tu sĩ mặc đồng phục Lăng thị kính cẩn gọi y

Lâm Dương buông ấm trà xuống, không cần Cố Thành Ân nói đã tự giác ra ngoài: "Có việc gì chăng?"

Tu sĩ chấp tay hành lễ: "Gia chủ mời Mạc Quyết tiên tôn đến chính sảnh có việc cần bàn bạc."

Lâm Dương cau mày: "Không phải Lăng gia chủ vừa rời khỏi sao?"

"Mới đây Sâm Lâm có dị tượng, gia chủ cho mời Tông chủ quý phái đến bàn bạc, các vị chưởng giáo và trưởng lão các môn phái khác đều đến."

Lâm Dương gật đầu: "Đợi một lát, ta gọi sư tôn."

Cố Thành Ân tu vi cao tai cũng thính hơn người khác nên chẳng chờ Lâm Dương vào thông báo đã y phục chỉnh tề đi ra: "A Dương, ngươi đi xem đệ tử Tông ta đã ổn thỏa chưa, ta đi lát rồi về."

"Vâng."

Chính sảnh đại trạch Lăng thị cách phòng ốc dành cho khách không xa cũng không gần. Khi Cố Thành Ân đến đã có nhiều vị chưởng giáo và trưởng lão tông môn khác đến. Khi y đi vào chính sảnh tất cả mọi người đều im thin thít, không ai thèm chủ động chào hỏi. Y cũng không để tâm chọn một chỗ ngồi xuống rồi tự mình châm trà rót nước chờ những vị khác đến.

Qua chừng một khắc sau Lăng gia chủ ngự phong mà đến, hướng các đại lão trong chính sảnh nói: "Để các vị chờ lâu rồi."

Có người hỏi: "Lăng gia chủ vừa từ Sâm Lâm trở về sao?"

Lăng gia chủ cũng không giấu diếm: "Đúng vậy, lần này mời các vị đến cũng vì chuyện này. Sâm Lâm xuất hiện dị tượng, e rằng bí cảnh Sâm Lâm sắp mở rồi."

Sâm Lâm là một khu rừng nằm giáp vùng Di Linh Lăng thị và vùng Chi Lăng Đồng thị. Ban đầu khu rừng này không có tên nhưng từ mấy trăm năm trước nơi này xuất hiện cổng vào của một bí cảnh nên đặt là Sâm Lâm.

Thời gian bí cảnh Sâm Lâm mở ra không nhất định, lần gần nhất mở ra đã là ba mươi năm trước. Trong bí cảnh Sâm Lâm không có nhiều kì trân dị bảo, nhiều nhất là yêu thú và linh thảo linh tinh kì quái. Nơi này được xem là sân thí luyện lớp tu sĩ trẻ, nếu vận khí may có thể đào được linh thảo quý hiếm hay nội đan yêu thú.

Trong 'Cửu Lộ Tiên Môn' bí cảnh Sâm Lâm là một trong những phó bảng quan trọng của cốt truyện mở ra vừa đúng dịp đại hội Thanh Vân, Lâm Dương đi vào bí cảnh vận khí may mắn có được thanh kiếm bản mệnh 'Cửu Sinh'.

"Có tính được Sâm Lâm khi nào mở ra không?"

Lăng gia chủ ngẫm nghĩ: "Sớm thì hai ngày chậm thì khoảng nửa tháng sau."

"Sâm Lâm mở ra rất đúng dịp." Một vị trưởng lão nói: "Để lớp đệ tử trẻ các môn phái đi thực luyện."

Lăng gia chủ ngập ngừng: "Nhưng đệ tử các phái đến đại hội Thanh Vân không mấy nghìn cũng mấy mươi nghìn người, bí cảnh Sâm Lâm chỉ giới hạn 500 người, còn là tu vi kim đan trở xuống. Chúng ta chọn người thế nào đây?"

Mọi người trong điện yên lặng lại.

Lần này tham gia đại hội có vô số môn phái lớn nhỏ, ai mà không muốn môn phái của mình có thêm một xuất đi vào bí cảnh chứ?!

"Ngày thứ hai đại hội các tông môn cử đệ tử kim đan kì trở xuống tỷ võ, 500 đệ tử đứng đầu bảng được vào Sâm Lâm thực luyện." Lão đạo sĩ Thiết Lang Quan hoà ái cười: "Như vậy không phải là đã giải quyết được rồi sao?"

Môn phái lớn lắm thiên tài trẻ tuổi không ai nói gì, những môn phái nhỏ ít đệ tử thiên phú cao dù có không cam lòng cũng không dám nói. Cuối cùng tất cả đều lặng lẽ đồng ý.

"Vậy được rồi, quyết định vậy nhé." Lăng gia chủ cười nói: "Ngày mai chúng ta lên núi Thanh Vân tổ chức đại hội sớm."

"Các vị vất vả rồi!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play