Huyễn Ma cung, Huyền Nguyệt Thành.

Trần Ngạo Lang ngẩng đầu nhìn bầu không đen tối trong cung điện, phất tay bảo Phong Khinh Miên ra ngoài.

Phong Khinh Miên trợn mắt: "Cứ để vậy ạ?"

"Ra ngoài đi." Hắn dừng một chút lại nói: "Gọi Hắc Y và Lam Ninh Thy vào đây."

Nàng nhíu mày liễu vẻ mặt không cam lòng: "Tôn thượng có gì sai bảo cứ nói thuộc hạ sẽ phân ưu vì người…"

"Phong Khinh Miên."

Nàng ta cắn môi kéo sa y mỏng tanh chỉ che được những nơi cần che đứng lên: "Vâng."

Phong Khinh Miên lui ra ngoài lập tức bắt gặp Lam Ninh Thy ở góc rẽ, nàng ta nhíu mày gọi người lại: "Này! Tôn thượng cho gọi ngươi."

Nữ tử lam y dừng bước.

"Hừ." Phong Khinh Miên lườm nàng một phát rồi quay đi: "Chả biết tôn thượng xem trọng ngươi chỗ nào."

Nữ tử lam y ngước mắt nhìn nàng ta rồi không nói năng gì đi vào trong. "Tôn thượng cho gọi ta?"

Trần Ngạo Lang ngồi xuống bảo toạ lười biếng ngáp một cái: "Làm đến đâu rồi?"

"Còn hai ân tình chưa kịp thu về." Giọng nói của Lam Ninh Thy lạnh nhạt không rõ vui buồn: "Một bên Thiết Lang Quan một bên Thái Sơ thành."

"Mau thu về đi, không còn thời gian nữa đâu."

Lam Ninh Thy gật đầu. Nàng đột nhiên nghĩ đến những tin tức được báo về hần đây: "Nghe nói tu chân giới đã để ý đến chúng ta?"

"Đúng vậy." Trần Ngạo Lang nhún vai: "Trách bên Phong gia và Văn gia làm quá lớn kinh động đến tam đại tông môn rồi."

Hắn im lặng một chút rồi nói tiếp: "Cố Thành Ân và Cố Lâm Thanh đều đến Đại Mạc rồi."

Lam Ninh Thy ngước đầu nhìn hắn, trong đôi mắt loé lên ánh sáng trong trẻo như sao trên trời.

"Ninh Thy, người muốn báo ân hay báo oán ta không nhún tay vào nhưng đừng để chuyện của ngươi ảnh hưởng đến kế hoạch của ta."

Lam Ninh Thy im lặng hồi lâu mới đáp: "Thuộc hạ biết chừng mực."

Bỗng nghĩ đến chuyện gì đó Trần Ngạo Lang hừ lạnh: "Một hai người đều bảo tự biết chừng mực, đến lúc đó mà thất bại ta đem cách ngươi bù vào!"

"Còn phải xem ngươi có thể bắt ta thay thế vào được hay không."

Trần Ngạo Lang nâng mắt nhìn người mới đến, người nọ toàn thân mặc áo bào đen tuyền, một nửa khuôn mặt bị che dưới mũ trùm của áo choàng, bên hông mang một thanh kiếm màu trắng xanh đan xen, trên vỏ kiếm khắc đồ đằng vừa kì lạ vừa tinh tế.

"Hắc Y đại nhân đến rồi?!"

Hắc y nhân lạnh nhạt hỏi: "Gọi ta đến có chuyện gì?"

"Cố Thành Ân đếm Đại Mạc rồi, ngươi biết?"

Hắc y nhân im lặng không nói gì.

"Quả nhiên là biết." Trần Ngạo Lang đứng lên bắt tay sau lưng cười: "Hắc Y, nếu y không nháo ra chuyện lớn như vậy để người của ta phát hiện thì có phải ngươi muốn giấu ta luôn không?"

Hắc y nhân nhắc nhở: "Kế hoạch của ngươi không có y."

"Nhưng y có thể phá hủy kế hoạch của ta!" Trần Ngạo Lang tức quá hóa cười: "Đừng nghĩ ta không biết ở Phù Vấn thành là ngươi dẫn lối cho y tìm ra chân tướng cái chết của vợ chồng Phong thị!"

Hắc y nhân không chút sợ hãi ngẩng đầu nhìn hắn: "Thì sao?"

"Thì sao?" Trần Ngạo Lang đi đến đối diện hắn: "Nếu ngươi muốn bảo vệ y thì đem về nhà đóng cửa nhốt lại đi, y cứ đi lung tung bên ngoài không chắc sẽ an toàn đâu."

Hắc y nhân siết chặt kiếm bên hông gằng từng chữ một: "Điều kiện thứ nhất, không tổn thương y."

Trần Ngạo Lang nhìn Cửu Sinh kiếm đã rút ra khỏi vỏ vài tất, không những không xuống nước mà còn giở giọng khiêu khích: "Ta có thể cam đoan nhưng người khác thì chưa chắc. Ta nhắc nhở một lần nữa, nếu Cố Thành Ân phá hủy kế hoạch của ta thì y không chắc an ổn đâu."

Hắc y nhân nhấn kiếm trở lại vào vỏ: "Ta và ngươi chỉ là cộng sự."

Hắn không phải thuộc hạ của Trần Ngạo Lang, mà điều kiện tiên quyết khi hợp tác là sẽ không gây nguy hiểm cũng như làm hại Cố Thành Ân. Nếu Trần Ngạo Lang dám động đến y thì quan hệ cộng sự xem như chấm dứt.

Trần Ngạo Lang cười: "Đương nhiên ta nhớ, nhưng mong đại nhân cũng trông coi người của mình thật kĩ."

Hắc y nhân lui ra sau một bước: "Quản chuyện của ngươi." rồi quay đầu rời đi.

Trần Ngạo Lang nhún vai: "Đến gặp cũng chẳng dám nói chi đến ở cạnh?"

Hắn như nghĩ đến chuyện gì đó cười trên nỗi đau của người khác: "Chung quy nơi này đâu có chỗ cho hắn."

Lam Ninh Thy nhìn hắn rồi lại nghiêng đầu nhìn bóng lưng hắc y nhân không biết nghĩ cái gì.

Cổng thành Tương Bình.

"Đứng lại." Binh lính canh giữ cổng thành nhìn hai người trước mặt một lượt rồi hỏi: "Giấy thông hành đâu?"

Cố Lâm Thanh lấy trong tay áo ra tờ giấy thông hành được đóng ấn kí của thành La Mạn.

Binh lính kiểm tra giấy thông hành một lượt nhận ra giấy là thật liền trả về đồng thời đứng sang một bên nhường chỗ cho hắn: "Vào đi."

Cố Lâm Thanh đuổi theo Cố Thành Ân đến Đại Mạc đã được gần một tháng nhưng vẫn chưa tìm thấy người. Hắn đi theo tuyến đường Phủ Dung đến hoang thành rồi đến Tương Bình, y thì ngược lại đến Phí Duyệt trước mới đến Tương Bình, y chậm hơn hắn hai ngày lại bị vây trong bão cát nên đến khi hắn đến La Mạn thành y mới vào được Tương Bình.

Hắn đến La Man chưa được mấy ngày đã thấy bức hoạ truy nã Cố Thành Ân và Tạ Tước truyền khắp nơi. Hắn nhìn bức hoạ, tai nghe người khác kể lại chuyện náo loạn Phí Duyệt thành gân xanh nổi lên có xúc động muốn bắt người về đánh cho hả giận.

Ai đời Tông chủ trong tam đại tông môn như y đến địa bàn ma tu lại rêu rao như vậy chứ?!

Cùng ngày hôm đó Cố Lâm Thanh đến phủ thành chủ La Man, thành chủ La Mạn Khinh Miểu với hắn xem như cũng có giao tình, nàng cấp cho hắn một tờ giấy thông hành trở về Tương Bình thành.

Trước khi rời thành La Mạn Khinh Miểu còn bảo với hắn: "Hôm trước Vương Sơ Thanh có gửi thư đến hỏi ta cho mượn một vị dược sư, ngươi đến Tương Bình thì sẵn tiện hộ tống người giúp ta nhé?"

Thành chủ Tương Bình không tu đạo, mắc phải bệnh gì chỉ cần mời thầy lang là được, ở Tương Bình thành lại không thiếu thầy lang. Lần này Vương Sơ Thanh mượn dược sư hẳn để chữa trị cho tu sĩ, mà tu sĩ đang làm khách ở Tương Bình nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết là Cố Thành Ân. Chuyện năm đó y có quen biết Vương Sơ Thanh y chưa từng giấu diếm hắn.

Cố Lâm Thanh vừa lo lắng vừa tức, y nhất quyết không nghe lời hắn cắp theo đệ tử chạy đến Đại Mạc, bây giờ thì hay rồi, người thì bị treo lên truy nã trốn trong Tương Bình tìm dược sư!

Cố Lâm Thanh vào được thành Tương Bình liền không nghỉ, kéo dược sư đi thẳng đến phủ thành chủ.

Cố Thành Ân nghe Bình Tứ nói lại có một vị tiên tu dẫn theo dược sư từ La Mạn thành đến tìm y, ban đầu còn hơi mơ hồ 'là ai tìm y?' cuối cùng mới sực nhớ ra gần tháng nay vẫn chưa chạm mặt Cố Lâm Thanh. Có thể hắn đã đến La Mạn thành trước sau đó thấy thông cáo truy nã mới trở lại thành tìm y!

Không lâu sau thị tỳ bên cạnh Vương Sơ Thanh đến truyền lời mời ba người Cố Thành Ân, Tạ Tước và Bình Tứ đến thư phòng có việc cần thương nghị.

Cố Thành Ân nhìn Tạ Tước cười nói: "Sư thúc ngươi gấp gáp tìm ta tính sổ rồi kìa, lát nữa hắn có muốn đánh ta ngươi phải ngăn hắn lại đấy nhé!"

Cố Lâm Thanh cũng đánh hắn luôn thì có! Tạ Tước im lặng, bộ dạng bên ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng sầu thúi ruột, vậy là không gian hai người của hắn và y không còn rồi!

Cố Thành Ân đến thư phòng quả nhiên hình thấy khuôn mặt lạnh băng của Cố Lâm Thanh. Hắn ngồi trên ghế im lặng lắng nghe dược sư và Vương Sơ Thanh nói chuyện, vừa nhìn thấy y lập tức quăng cho cái lườm cái sắc lẹm.

Cố Thành Ân vô tội cười: "Cố Trì, lâu rồi không gặp!"

Mặt Cố Lâm Thanh trầm xuống, hắn vừa đứng dậy y đã nhảy ra sau lưng Tạ Tước và Bình Tứ trốn: "Cố Trì, đang ở trước mặt người khác đừng làm mất mặt ta chứ!"

Y ló đầu ra cười: "Ta bị hạ dược, không đánh lại ngươi đâu."

"Ngươi còn sợ mất mặt?" Cố Lâm Thanh tức đến bật cười: "Sợ mất mặt còn nháo ra chuyện lớn như vậy, ngại Huyền Nguyệt Thành không biết ngươi đến thăm Đại Mạc sao?"

Cố Thành Ân mím môi, ủ rũ đáp: "Đấy là sơ xuất…"

"Ồ, nếu không sơ xuất thì ngươi gả vào Nhậm gia luôn hả?"

"..."

Cố Thành Ân chớp mắt nhìn hắn, xem ra tức giận không nhẹ rồi.

"Cố Trì, ta...."

"Sư thúc bớt giận, chuyện này phần lớn là lỗi của ta, sư tôn cũng là thân bất do kĩ mà thôi. Muốn trách phạt xin hãy trách phạt ta!"

Cố Lâm Thanh nhướng mày nhìn Tạ Tước đứng phía trước che cho y, còn nhận lỗi về phía mình. Hắn lườm Cố Thành Ân, mỉa mai: "Còn có mặt mũi để đệ tử đứng ra bảo vệ mình mà."

Nói đến việc này y không hề thấy mất mặt ngược lại kiêu ngạo nói: "Ai bảo ta có đồ đệ tốt!"

Cố Lâm Thanh mang tâm tình phức tạp nhìn y rồi lại nhìn Tạ Tước, nghĩ đến lời đồn đại trên phố hắn nghe được lại nhìn xuống cái bụng phẳng lì của Tạ Tước không rõ ý vị "Ừ" một tiếng.

Tạ Tước: "..."

"Lại đây." Cố Lâm Thanh vẫy y.

"Làm gì?"

"Đến kiểm tra kinh mạch ngươi." Cố Lâm Thanh trừng mắt: "Chứ ngươi nghĩ ta muốn đánh ngươi?"

Y thành thật gật đầu: "Rất có thể!"

Cố Lâm Thanh nghẹn một hơi ở lòng ngực, nuốt xuống cũng không được mà phun ra cũng chẳng xong. Hắn nghiến răng ken két: "Cố Tiểu An!"

"Vâng! đến đây!" Cố Thành Ân không dám chọc hắn nữa, vội chạy đến. Y mà còn chọc hắn có khi hôm nay y nhừ đòn thật chứ đùa.

Trước, Cố Lâm Thanh truyền linh lực kiểm tra linh mạch cho y thấy không có vấn đề mới nhỏ giọng hỏi: "Vết thương sao rồi?"

Cố Thành Ân làm dấu ok: "Không vấn đề, mấy hôm nay Tạ Tước thay thuốc cho ta thường xuyên nên không nghiêm trọng mấy."

Cố Lâm Thanh hơi ngạc nhiên nhìn Tạ Tước, nhưng rất nhanh hắn đã thu lại mâu quang: "La Mạn thành chủ nhờ ta hộ tống dược sư đến Tương Bình, nghe Vương thành chủ bảo muốn phối thuốc cho ngươi."

Lúc này Cố Thành Ân mới nhìn đến dược sư đi cùng hắn, là một lão nhân trông ngoài sáu mươi, có chút tu vi nhưng không cao. Lão dược sư dường như không biết y, thấy y nhìn qua chỉ cười chào hỏi.

Vương Sơ Thanh thấy không còn chỗ cho mình đành cáo từ: "Các vị cứ tự nhiên ta đi xử lí vài sự vụ trong thành."

Cố Thành Ân chắp tay: "Đa tạ thành chủ tương trợ!"

Bà khoát tay bảo: "Có gì đâu chứ! Nếu thiếu thứ gì các vị cứ sai bảo gia nhân trong phủ đi chuẩn bị, không cần khách khí."

Nói rồi bà rời đi, cũng cho thị tỳ và gia nhân đi hết, chỉ để lại hai người canh giữ bên ngoài thư phòng.

Cố Thành Ân đưa thuốc giải Khoá Tiên dược cho lão dược sư, lão đổ trong bình ra, tổng cộng có ba viên dược hoàn màu nâu đỏ, lão lấy một viên ra ngửi ngửi rồi lại chăm chú quan sát: "Thuốc giải Khoá Linh sao?!"

"Tiền bối biết?"

Lão dược sư gật đầu: "Không giấu gì tiên tôn lão phu từng điều phối ra giải dược Khoá Linh nên có chút hiểu biết."

Cố Thành Ân mừng rỡ: "Vậy người phối được giải dược mới không?"

"Có thể." Lão dược sư hơi do dự: "Nhưng dược liệu…"

Cố Thành Ân căng thẳng: "Dược liệu sao ạ?"

"Dược liệu có vài loại khá khó tìm, muốn chế ra thuốc giải trong thời gian ngắn thì không có khả năng." Lão lại nói tiếp: "Ta có sẵn vài loại dược liệu nhưng còn lại thì phải phiền các vị tiên tôn đi tìm rồi."

"Có thể, ngài viết đơn thuốc bọn ta sẽ tìm những thảo dược còn thiếu."

Nghe lời này lão dược sư mới lấy giấy bút viết lại tất cả dược liệu cần dùng để điều chế thuốc giải và liều lượng cần dùng.

Cố Lâm Thanh cầm đơn thuốc nhìn thấy không có gì không ổn mới đưa cho Cố Thành Ân.

"Dược liệu giải Khoá Tiên có thể sắc thành nước thuốc hoặc luyện thành dược hoàn. Nấu thuốc thì chia thành ba phần mỗi ngày sắc một phần uống trong ba ngày, dược hoàn cũng luyện thành ba viên mỗi ngày dùng một viên. Giải dược sẽ có hiệu quả dần dần, mỗi ngày sau khi dùng thuốc tĩnh toạ một canh giờ, điều khiển chân nguyên đả thông kinh mạch. Sau ba ngày sẽ hoàn toàn giải được Khoá Linh."

Bình Tứ chỉ vào bình thuốc trong tay lão: "Còn bình thuốc này thì sao? Không có vấn đề gì chứ?"

Lão dược sư đáp: "Vấn đề thì không có nhưng nếu là tiên tu thì không nên dùng, nhất là người đang gặp bình cảnh hoặc từng bị ma khí công tâm."

Cố Thành Ân•người dính hết các trường hợp trên: "..."

Bình Tứ hỏi: "Vì sao vậy?"

"Khoá Linh có vài đơn thuốc giải, trong đó đơn thuốc giống trong bình này tương đối dễ tìm và điều chế hơn. Bởi thuốc này dùng cho ma tu không kiêng kị gì nhiều, bọn họ dùng dược liệu phố biến hoặc được trồng ở Đại Mạc điều chế. Có vài loại thuốc nuôi dưỡng bằng thổ nhưỡng lưu lại ma khí từ thuở khai sơ nên không thích hợp cho tiên tu dùng."

"Tiên tu có tu vi cường đại thì không để lại nhiều hậu quả, chỉ cần sau khi dùng thuốc bức ép ma khí ra là được. Nhưng người gặp bình cảnh dễ sinh tâm ma, ma khí có thể tác động đến tâm ma khiến nó ngày càng nặng. Còn người từng bị ma khí công tâm để lại tổn thương thì không cần bàn đến, người như vậy không nên tiếp xúc với ma khí lâu nói chi đến uống dược của ma tu."

Bình Tứ liếc nhìn Cố Thành Ân đúng lúc chạm phải ánh mắt y: "Xem ra thuốc này chỉ có thể cho ta dùng rồi."

Cố Lâm Thanh nhìn gã.

Bình Tứ cười: "Chưa giới thiệu qua ha, tại hạ Bình Tứ, là một ma tu."

Cố Lâm Thanh lạnh nhạt đáp lại: "Cố trì."

Bình Tứ thấy hắn lãnh đạm cũng không nói gì, hai người họ Cố, đều là tiên tu, Tạ Tước còn phải gọi Cố Trì là sư thúc vậy thì gã chắc chắn được đã đoán được thân phận của bọn họ rồi.

Cố Thành Ân ném bình giải dược cho gã: "Đây, trả lại ngươi!"

Bình Tứ cầm giải dược rồi lại trưng ra bộ mặt thiếu đánh quen thuộc đòi hỏi: "Không nên cảm tạ ta hả?"

Y lườm gã; "Nhờ ơn ngươi mà ta và Tạ Tước bị treo lên truy nã, muốn trả 'ơn' thế nào đây?"

Bình Tứ lùi về sau một bước ngụy biện: "Ta cũng vì các ngươi mà, ai đời nhìn thấy 'phu nhân' ngươi bụng mang dạ chửa bị ném khỏi thành mà không thương tiếc giúp hai người một tay?"

Cố Thành Ân: "..."

"Ngươi…"

Bình Tứ không chờ y cáu giận đã ôm giải dược chạy: "Không còn chuyện của ta, đi đây!"

Cố Thành Ân bất đắc dĩ thở ra một hơi, y cho gia nhân dẫn lão dược sư về khách viện Vương Sơ Thanh đã chuẩn bị nghỉ ngơi.

Vì thông cáo truy nã Cố Thành Ân và Tạ Tước không thể ngang nhiên ra khỏi phủ trách nhiệm đi tìm thuốc còn thiếu trong đơn thuốc giao lại cho Cố Lâm Thanh.

Vương Hoài Âm nghe gia nhân nói có một ca ca xinh đẹp khác đến thăm phủ cũng chạy đến hóng chuyện. Cô nhóc vì Cố Thành Ân mà thương tâm mấy ngày lúc này thấy mỹ nam ca ca mắt lập tức sáng lên dẹp bỏ phiền muộn hiến thân dẫn Cố Lâm Thanh đi đến các hiệu thuốc tìm dược liệu.

Đối với trình độ mê trai của Vương Hoài Âm Cố Thành Ân chỉ biết cạn lời, hôm trước còn khóc nháo như y phụ tình cô nhóc hôm nay thấy mỹ nam khác đã vui vẻ nhào lên.

Tạ Tước nhìn một màn trước mắt, trong lòng đường hoàng nghĩ 'quả nhiên trên đời này chỉ có mình hắn đối với y là không thay lòng đổi dạ'. Kiếp trước đối đầu xem như 'tương ái tương sát' kiếp này đi theo một mực chăm sóc y, ừm, đối tượng đều là y, không tính là thay lòng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play