Cố Thành Ân vừa mới tỉnh dậy đã bị một đám người vây xem bên giường làm cho giật mình. Y kéo căng khuôn mặt, giơ tay chào hỏi: "Chào buổi sáng."

"Không còn sớm nữa, đã trưa rồi."

Cố Thành Ân ngượng ngùng sờ mũi, chịu sự vây xem của đám người.

Diệp Yên Linh bưng mâm gỗ vào phòng, đẩy đám người đứng ở trước giường phàn nàn: "Các huynh đứng ở đây làm cái gì? Làm phiền tới sư huynh nghỉ ngơi đấy!"

Mấy người nọ lui ra sau mấy bước tiếp tục công cuộc nhìn chằm chằm khiến y toát cả mồ hôi. Một nam nhân thân hình cường tráng nhưng nhìn qua hơi đần, thuộc kiểu có cơ bắp không có đầu óc mở miệng hỏi với ánh mắt mong chờ: "Sư huynh, huynh có nhớ ta là ai không?"

Cố Thành Ân nhận chén thuốc từ tay Diệp Yên Linh, nâng mắt nhìn hắn không nói gì uống thuốc.

"Sư huynh, ta là Tống Minh Lư, sư đệ của huynh nè!" Nam nhân cao lớn nọ vỗ vỗ vào ngực mình gấp gáp nói.

Cố Thành Ân chớp mắt "Ồ" một tiếng.

Tống Minh Lư-trưởng lão chủ vị Lôi Phong Đường, pháp khí bản mệnh là một loan đao dài hơn một mét rộng gần nửa mét nặng hơn trăm cân tên gọi Phủ Khuyết, tu sĩ trong giới tôn xưng gọi hắn một tiếng Phủ Khuyết đao tôn.

Tống Minh Lư gấp đến xoay vòng vòng: "Sư huynh 'ồ' là có ý gì? Thật sự không nhớ đệ hả?"

Tống Minh Lư này võ lực thì cao nhưng đầu óc thì hơi đơn giản.

Nam nhân đứng bên cạnh kéo vai hắn: "Ngươi hoảng cái gì? Chỉ là mất trí nhớ chẳng phải cái mạng của sư huynh nhà ngươi vẫn còn sao?"

Nói đoạn nam nhân nhìn Cố Thành Ân một cái, lạnh nhạt lên tiếng: "Từ Vũ Hạo."

Từ Vũ Hạo-trưởng lão chủ vị Chấp Pháp đường, tên này tu vi không cao, không giỏi đánh nhau nhưng được cái cứng đầu, tuân thủ nghiêm luật pháp hơn ai hết. Độc giả Cửu Lộ Tiên Môn đều gọi gã là 'Tiên tôn ám ảnh cưỡng chế', vì cái thói cứng đầu cứng cổ của gã mà không biết đắc tội bao nhiêu người.

Cố Thành Ân gật đầu biểu thị đã biết, y đưa mắt nhìn qua nam nhân từ nãy giờ không nói một lời, xung quanh còn lượn lờ khí lạnh. Nếu không nhầm người này là Từ Khúc Ninh đi? Huyền Hoan tiên tôn Từ Khúc Ninh, là một thiên tài biến dị linh căn hệ băng nổi danh, là trưởng lão chủ vị Thanh Vũ Đường.

Người cuối cùng thân mang áo giáp bạc, hai tay gắn vuốt sắc, khuôn mặt nghiêm nghị khoanh tay đứng một bên, thấy Cố Thành Ân nhìn mình thì chỉ lạnh nhạt nói: "Diệp Anh Tử."

Trưởng lão chủ vị Huyền Cơ Đường Diệp Anh Tử, người đời tôn xưng gọi Anh Tử tông sư, là một thiên tài về cơ giáp và trận pháp. Người này nhìn qua giống nam thiếu niên dương quang xán lạn nhưng thực ra người ta là nữ nhân đấy!

Diệp Yên Linh là tỷ tỷ ruột của Diệp Anh Tử, tuy là hai tỷ muội nhưng dáng vẻ tính cách hoàn toàn khác xa nhau, Yên Linh dịu dàng ôn nhu bao nhiêu thì Anh Tử dữ dằn nóng nảy bấy nhiêu.

Bạch Hạc Thiên Tông có hai phong chín đường, ngày hôm nay ở đây xuất hiện hết năm vị đường chủ rồi!

Từ Khúc Ninh nhìn thấy Cố Thành Ân uống thuốc xong mới đi đến ngồi xuống bên mép giường, lạnh giọng nói: "Đưa tay."

Cố Thành Ân bĩu môi đưa tay ra, lạnh cái gì mà lạnh! Sao không toả hàn khí đông chết mình luôn đi. Đương suy nghĩ như thế thì cổ tay Cố Thành Ân đột nhiên lạnh lẽo, một luồng khí lạnh rét run chạy theo động mạch từ cổ tay tràn ra toàn thân. Y theo bản năng kêu nhỏ một tiếng rụt tay về nhưng Từ Khúc Ninh nhanh tay hơn kéo chặt tay y.

Một lát sau Từ Khúc Ninh buông tay Cố Thành Ân ra, ngay giây phút ấy luồng khí lạnh trong cơ thể cũng biến mất: "Kinh mạch không tổn thương nghiêm trọng lắm, linh lực dao động không được ổn định cho lắm."

Đôi mày liễu của Diệp Yên Linh khẽ chau lại: "Sư huynh không có nội thương nghiêm trọng, lấy tu vi và thể chất của huynh ấy đáng lý ra vết thương phải nhanh lành chứ?"

Nàng vừa nói vừa gỡ băng gạc trên vai Cố Thành Ân xuống cho mọi người xem như để chứng thực lời mình nói: "Nhưng từ lúc sư huynh bị thương đến nay đã ba ngày, vết thương không những không lành mà còn có dấu hiệu nặng hơn."

Cố Thành Ân nghiêng đầu nhìn vết thương trên vai mình. Lời nàng ấy nói y cũng đã nhận ra, những vết thương thế này khá hiếm nhưng không lạ trong văn tu chân, có rất nhiều thứ có thể làm vết thương không thể lành lại ví như một số loại độc dược hay vũ khí nào đó. Nhưng... nhưng vì sao người gặp phải chuyện này lại là y cơ chứ?

"Có phải có người dùng độc không?"

Diệp Yên Linh lắc đầu: "Không có dấu vết dùng độc."

Cố Thành Ân nghiêm mặt, nếu không phải độc thì chỉ còn lại một thứ. Trong Cửu Lộ Tiên Môn có một loại vũ khí hình dạng giống dao găm gọi là Đoản Mệnh đao. Sở dĩ gọi là Đoản Mệnh đao bởi vì vết thương do nó gây ra không thể nào lành lại được, tu sĩ trúng chiêu chỉ có thể dùng linh lực phong bế vết thương khiến nó ngừng chuyển biến xấu, còn người bình thường nếu bị thương sẽ bị rút máu cho đến chết.

Xem ra y thật sự bị Đoản Mệnh đao làm bị thương.

Nhưng mà theo nguyên tác đáng lý ra bây giờ Đoản Mệnh không nên xuất hiện, nó vốn là vũ khí của Tạ Tước sau khi hắc hoá...

Tạ Tước?

Lại là hắn?

Lên trúc cơ sớm hơn tám năm, y bị Đoản Mệnh làm bị thương... là trùng hợp sao?

"Sư huynh? Đang nghĩ gì vậy?"

Trong một thoáng bị gọi tên Cố Thành Ân rũ mắt triệt để giả làm kẻ mất trí nhớ đáng thương: "Không nghĩ gì cả... Ngươi có biết cách nào làm vết thương mau lành lại không? Thực sự rất đau."

Diệp Yên Linh nghe y kêu đau liền mềm lòng, nhẹ giọng an ủi y: "Sư huynh, người chịu đựng một chút, ta sẽ cố gắng phối thảo dược trị thương cho huynh."

Từ Vũ Hạo lặng lẽ nhìn Diệp Anh Tử vừa vặn bắt gặp ánh mắt của nàng ấy nhìn sang đây. Hai người trao đổi ánh mắt với nhau, không biết có nhận r ám chỉ trong mắt đối phương hay không mà gật đầu.

Diệp Anh Tử đứng thẳng người dậy nói với mọi người: "Để sư huynh nghỉ ngơi, chúng ta đi thôi."

Từ Khúc Ninh lặng lẽ nhìn Cố Thành Ân một lần cuối rồi rời đi. Tống Minh Lư còn muốn ở lại đã bị Từ Vũ Hạo kéo đến phòng nghị sự ở Thanh Vũ Đường.

Lúc bốn người vào phòng nghị sự thì các vị đường chủ còn lại đã sớm đợi ở đấy, nhìn thấy họ liền hỏi: "Như thế nào rồi?"

Từ Vũ Hạo ngồi xuống ghế của mình, mang vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Cố Thành Ân thật sự mất trí nhớ."

Ngày hôm qua Diệp Yên Linh nói Cố Thành Ân bị mất trí nhớ bọn họ còn bán tín bán nghi sợ rằng đây là trò đùa dai của vị họ Cố nào đó. Ai biết có phải y giả vờ mất trí nhớ bỏ gánh không thèm làm từ chức tông chủ chạy đi huyên náo tu chân giới hay không? Đừng hỏi vì sao bọn họ nghĩ vậy, họ Cố kia đã không chỉ một lần tuyên bố muốn đi chém gia tộc nào hay đó toà thành nào đó rồi!

"Sao huynh chắc được họ Cố kia không phải giả vờ?"

Tống Minh Lư cau mày chỉ vào mặt tên vừa nói quát lớn: "Lâm Trấn Viễn! Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi vẫn còn nghi ngờ sư huynh ta?"

Lâm Trấn Viễn trưởng lão-chủ quản Quản Sinh Đường khinh thường hừ lạnh: "Nói như sư huynh nhà ngươi đáng tin lắm!"

Bạch Hạc Thiên Tông hai phong chín đường trên dưới chia làm hai phe, một phe bảo vệ tông chủ Cố Thành Ân, một phe còn lại luôn cho rằng Cố Thành Ân là kẻ điên chịu trách nhiệm phản bác những quyết định điên rồ của tông chủ nhà bọn họ. Hai phe luôn nhìn nhau không hợp mắt, mỗi lần nghị sự không cãi vả hai ba trận không ngừng.

Từ Khúc Ninh là người đứng đầu phe thứ hai, lời hắn nói ngoại trừ tông chủ và hai vị tiền bối ở Kiếm Phong thì có giá trị nhất. Lúc này hắn gõ bàn hai tiếng, ngăn chặn Tống Minh Lư và Lâm Trấn Viễn chuẩn bị khai hoả: "Bây giờ không phải lúc cãi nhau."

Tống Minh Lư hừ một tiếng ngồi xuống bên cạnh Vân Nhã tiên tử Trình Doanh Tiêu cùng phe.

"Cố Thành Ân hẳn là thật sự không nhớ." Từ Vũ Hạo trầm mặt một lát rồi nói tiếp: "Hôm nay hắn thấy ta và sư huynh cư nhiên không nhảy dựng lên, ừ, còn để sư huynh kiểm tra kinh mạch cho hắn."

Những người khác hôm nay không đến Mạch Phong đều mang biểu cảm khó coi.

Diệp Anh Tử còn bồi thêm: "Hắn còn để bọn ta nhìn vết thương trên vai, còn than với Yên Linh vết thương đau."

Mọi người trong phòng câm như hến.

Hồi lâu Lâm Trấn Viễn mới nhỏ giọng nói: "Ta sai rồi, khẳng định là họ Cố mất trí nhớ thật."

Trong Thiên Tông ai ai cũng biết Cố Thành Ân có thù với Từ Khúc Ninh và phe thứ hai bọn họ, không, hắn còn có thù với cả thiên hạ ấy chứ! Cố Thành Ân gặp ai cũng như chó điên muốn cắn người hôm nay lại 'hiền hoà' như vậy... được rồi, ai cũng tin là hắn mất trí nhớ.

"Chuyện Cố Thành Ân bị thương giữ bí mật đừng để truyền ra ngoài." Từ Khúc Ninh nói. Cố Thành Ân là tông chủ, với tính cách của hắn bao năm qua đắc tội với không biết bao nhiêu người, nếu chuyện hắn mất trí nhớ truyền đi e rằng sẽ có nhiều tiểu nhân đục nước béo cò, tông môn sẽ gặp nguy hiểm.

Tuy Thiên Tông chia làm hai phe luôn đối đầu với nhau nhưng rất ăn ý đồng lòng bao che người nhà.

"Đã điều tra ra được vì sao tông chủ bị thương chưa?"

"Vẫn chưa." Từ Khúc Ninh lắc đầu: "Đêm hôm đó Lâm Dương không hầu hạ hắn, không biết phát điên cái gì không cho ai lại gần."

"Nói như vậy chỉ có sư huynh biết đêm đó xảy ra cái gì?" Trình Doanh Tiêu cau mày: "Nhưng hiện tại sư huynh không còn nhớ gì cả..."

Từ Khúc Ninh cong ngón tay gõ nhẹ bàn mấy cái như đang suy nghĩ gì, lát sau hắn trầm giọng hỏi: "Các ngươi có nhìn ra vết thương của hắn giống cái gì gây nên không?"

Từ Vũ Hạo cau mày: "Yên Linh bảo không phải do dược vật gây tổn hại nhưng vì sao vết thương cứ không chịu lành cơ chứ?"

Liệt Hoả đường Xích Viêm tiên tôn Phương Ứng Trường như nhớ đến cái gì chợt nói: "Nếu có loại vũ khí khiến vết thương không thể khép lại?"

"Phương sư huynh nghĩ đến cái gì?"

Phương Ứng Trường chần chờ: "Ta cũng không nhớ rõ lắm, hình như từng đọc qua một cuốn điển tịch nhắc đến một loại vũ khí... Tên gì ấy nhỉ?"

"Đoản Mệnh đao"

Tất cả mọi người cấp tốc nhìn về phía Từ Khúc Ninh.

"Đoản Mệnh đao xuất hiện vào bảy trăm năm trước tại Huyền Nguyệt thành, là vũ khí của ma quân tiền nhiệm. Sau khi ma quân bị Nghịch Lan sư thúc và Minh Quang sư thúc hợp lực diệt trừ thì Đoản Mệnh đao cũng biệt tích."

Đoản Mệnh đao nguyên bản là ma vật. Khi mới được rèn thành sản phẩm chỉ có có thể gây ra vết thương không bao giờ lành mà thôi, nhưng qua mấy trăm năm luân chuyển qua tay nhiều người và nhuốm máu tươi đã biến thành một ma vật nguy hiểm, một khi chịu phải vết thương sẽ bị ma khí ăn mòn dần sâu vào trong xương tủy.

Tống Minh Lư thở dốc vì kinh ngạc: "Vậy sư huynh..."

Từ Vũ Hạo hừ một tiếng: "Hắn làm sao lại đắc tội với ma đạo rồi?!"

"Điều cần quan tâm không phải là Cố Thành Ân ở chính Thiên Tông bị thương nhưng không ai biết à?"

Từ Khúc Ninh cau mày: "Đoạn thời gian này giới nghiêm toàn bộ Thiên Tông. Minh Lư, Ứng Trường, hai đệ phụ trách an nguy hai phong chín đường. Vũ Hạo, kiểm tra tất cả đệ tử nội môn cùng Trấn Viễn, Hoa Khung ngoại môn xem có đệ tử nào bất thường. Ta đến Kiếm Phong hỏi hai vị tiền bối xem còn có cách chữa trị vết thương không."

Hắn dừng một chút rồi nói: "Cố Thành Ân gần như đã quên hết, linh lực cũng không khống chế được mà đại hội Thanh Vân đang đến gần. Đoạn thời gian tới có lẽ ta và Cố Thành Ân sẽ bế quan một thời gian. Đoạn thời gian này mọi việc trong Thiên Tông giao cho mọi người, có chuyện trọng đại không thể xử trí thì đến động phủ tìm ta."

Nói rồi hắn phất tay: "Đều đi tan đi, thời gian này cẩn thận một chút."

Mọi người gần đi hết Từ Khúc Ninh mới gọi Từ Vũ Hạo ở lại.

"Sư huynh có gì chỉ bảo?"

"Đệ chú ý Tạ Tước một chút."

Từ Vũ Hạo ngẩn ra: "Sư huynh?" Tạ Tước kia chẳng qua chỉ là một phế vật thôi cần gì phải chú ý?

Từ Khúc Ninh như nhìn thấu suy nghĩ trong lòng sư đệ mình, hắn lắc đầu: "Quá trùng hợp, Cố Thành Ân bị thương lại vừa đúng lúc hắn lên trúc cơ..."

Từ Khúc Ninh cũng không rõ vì sao lại nghi ngờ Tạ Tước, có lẽ vì chính khuôn mặt của hắn giống người kia đã khiến người ta đề phòng. Từ Vũ Hạo vào nội môn xem như trễ nên không rõ chuyện vì sao Cố Thành Ân từ một vị sư huynh ôn hoà đáng yêu thành ra cái dạng chó điên gặp người nào cắn người ấy này, càng không nhớ rõ vị kia nhưng hắn thì vẫn nhớ rõ, cũng bởi vì nhớ rõ nên hắn vẫn luôn dè chừng và không hề muốn chuyện ấy lặp lại một lần nữa.

Từ Vũ Hạo ngẫm nghĩ lại chuyện Cố Thành Ân luôn cay nghiệt với Tạ Tước, nghĩ thầm e rằng Từ Khúc Ninh sợ Tạ Tước bị dồn đến đường cùng quay lại cắn nên mới để tâm: "Vâng, đệ sẽ chú ý hắn."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play