Sở Đàn tỉnh lại thì thấy bản thân đang nằm trong nhà chính, một
bên là Mặc Thư đang u oàn nhìn hắn.
"Tỉnh rồi” Mặc Thư bưng bát thuốc đầy để vào trong tay Sở
Đàn, tức giận nói: "Uống đi, đừng để lây bệnh cho công tử!"
"Sao ta lại ở đây?"
Mặc Thư hừ lạnh: "Công tử nhân từ, sợ ngươi chê..... ặc, sợ
ngươi bệnh còn ở căn phòng rách nát sẽ khiến bệnh nặng thêm, cố ý sai người
chuyển ngươi qua đây."
Mặc Thư tranh thủ hừ lạnh vài tiếng, trong lòng mặc niệm vài
tiếng “tịnh tâm".
Ánh mắt Sở Đàn hơi động, nhân từ hả? Hắn thấy vị tiểu thiếu gia
này không giống người sẽ phân phát lòng nhân từ, chỉ sợ trong tâm sớm có ý xấu
gì rồi.
Sở Đàn biết việc quan trọng nhất lúc này là mau chóng dưỡng tốt
thân thể, hắn nhận lấy chén thuốc.
Mặc Thư nhìn hắn chằm chằm, trong mắt toát ra chút vui sướng khi
người gặp họa. Hắn tận lực dặn dò nha đầu sắc thuốc phải nấu thật đặc, đắng
chết Sở Đàn đi!
Nhưng mà kết quả lại khiến Mặc Thư thất vọng, Sở Đàn bưng thuốc
uống một hơi cạn sạch. Hắn không khỏi nghi ngờ liệu nha đầu kia sắc sai thuốc
rồi, nhưng vừa mới, hắn ngửi qua thì mùi thuốc rất nồng.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT