Lúc hai người trở lại Dung phủ trời
đã sắp sáng, may mà người trong phủ vẫn còn đang ngủ. Sở Đàn ôm Dung Ngọc nhẹ
nhàng trở vẻ đình viện của y, không làm kinh động tới bất kỳ ai.
Vốn hắn muốn ôm tiểu thiếu gia ngủ
ngon một giấc, ai ngờ Dung Ngọc lại tỉnh táo vô cùng. Hai mắt y lấp lánh, kéo
hắn nói chuyện không ngừng. Chủ đề thì thay đổi liên tục, đại não hắn cũng có
chút theo không kịp.
Sở Đàn buồn ngủ đến mức không mở nồi
mắt. Hắn không hiểu được tại sao Dung Ngọc bị hắn giày vò cả đêm vẫn dồi dào
tỉnh lực như thế.
Nhưng ai bảo Dung Ngọc nói, nếu hắn
ngủ y sẽ đi tìm Mặc Thư nói chuyện, nên Sở Đàn chỉ đành căng mí mắt nói chuyện cùng
y tới tận sáng sớm. Hắn thấy hạ nhân trong phủ đã sắp tỉnh thì điểm vào huyệt
ngủ của Dung Ngọc. Lúc này thiếu niên lải nhải mới im lặng mê man ngủ mất.
Một giấc này Dung Ngọc ngủ thẳng tới
xế chiều. Y vừa mở mắt đã đối diện với ánh mắt sầu lo của Mặc Thư.
"Công tử tỉnh rồi!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT