Lưu ly
trản rơi xuống hồ nước phát ra một tiếng ‘tõm’, trong chớp mắt chìm xuống dưới
đáy, trên mặt hồ chỉ còn những gợn sóng lăn tăn.
Nhóm nô
bộc trong viện nhìn Sở Đàn, trong mắt bọn họ vừa đồng cảm vừa cảm thấy may mắn,
thật may người bị Dung Ngọc hành hạ không phải là họ.
Dung
Ngọc cười nhẹ nhìn Sở Đàn: “Đi nhặt đi, nếu không nhặt lên được, ngươi cùng
đừng đi lên."
Y vẫn
giữ nụ cười trên mặt, gương mặt xinh đẹp như hoa nhưng lại giống như ác ma nói
ra những lời nói ngoan độc.
Sở Đàn
rũ mắt, trong đôi mắt đen nhánh kia không nhìn thấy bất kỳ sự hoảng loạn cùng
cảm xúc trốn tránh nào, hắn nhanh chóng cởi bỏ áo bông, im lặng nhìn Dung Ngọc,
sau đó không hề do dự nhảy vào bên trong hồ nước.
Cùng
với tiếng rơi xuống nước, mọi người đồng thời rùng mình, dường như bản thân cảm
nhận được sự lạnh giá thâm nhập vào cốt tủy.
Trời
lạnh như vậy, ở dưới nước có thê lấy nửa mạng của người khác, huống hồ gì hồ
nước này lớn như vậy, lại chỉ có một hố băng được đục ra, lờ như ở dưới nước
mất phương hướng, tìm không thấy đâu ra, vậy thì thật sự là kêu trời trời không
thầu, kêu đất đất không nghe.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT