"Sao vậy?" Lâm Quận ngừng động tác trên tay, hơi ngờ vực ngước mắt nhìn cậu.

Phó Cửu Cửu căng thẳng đến mức tim đập thình thịch, hoàn toàn mất đi vẻ bình tĩnh ban đầu.

Cậu đè thấp giọng nhẫn nhịn, song ngữ điệu lại rõ ràng, tràn đầy ám chỉ: "Đàn anh, chỗ này là nhà hàng."

"Cho nên anh mới đóng cửa với kéo rèm đó." Lâm Quận trầm ngâm nhìn xung quanh: "Còn chỗ nào chưa đóng à?"

Trong lòng Phó Cửu Cửu rối bời.

Cậu mím môi im lặng một lúc, sau đó lẳng lặng đứng dậy, đi nửa bước về phía cửa: "Đàn anh, em còn có chút việc..."

"Khoan đã." Lâm Quận ngắt lời cậu.

Anh dựa vào lưng ghế, hơi ngẩng đầu, chậm rãi đưa tay về phía cậu: "Lại đây."

Thân thể của Phó Cửu Cửu đông cứng.

Cậu mím môi, hai má hơi phồng lên do dùng sức quá nhiều, trông rất đáng yêu.

Đáng tiếc là cái cách cậu nhìn anh lại giống như đang nhìn một vị vua phóng đãng.

Lâm Quận hơi nheo mắt lại, một lúc sau, cuối cùng anh cũng nhận ra điều gì đó.

Vừa nãy lúc nhắc đến bao tải, đúng thật là anh có chút suy nghĩ bậy bạ.

Bây giờ xem ra, hình như không chỉ có mỗi anh suy nghĩ bậy bạ nhỉ?

Anh hơi đăm chiêu nhìn Phó Cửu Cửu, ánh mắt rõ ràng tối đi: "Nghĩ gì vậy, Phó Tiểu Cửu?"

Ánh mắt của Phó Cửu Cửu cố tình né tránh mảng da nhỏ lộ ra bên ngoài của anh, cậu đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Nhưng Lâm Quận không buông tha cho cậu: "Chẳng qua anh chỉ muốn để em giúp nhìn xem vết thương có bị bầm hay không thôi, em nghĩ đến cái gì vậy? Hử?"

"A?" Phó Cửu Cửu kinh ngạc nhìn anh, hóa ra là như thế à?

Nhưng mà, có ai xem vết thương lại khoa trương đóng cửa kéo rèm như vậy không hả?

"Hỏi em đó? Em nghĩ gì vậy?" Lâm Quận lại hỏi một lần nữa, giọng điệu cũng trầm xuống.

"Em..." Vành tai của Phó Cửu Cửu đỏ lên đầy khả nghi.

"Em đang nghĩ," không biết có phải là do cửa bị đóng hay không, cậu cảm thấy hơi khô nóng: "Em chỉ định giúp anh xem... xem xét vết thương thôi."

"Ồ?" Lâm Quận cười nhạo: "Bộ anh ngồi ở cửa à?"

(ý bảo bộ anh ngồi ở cửa hay sao mà em tính đi ra cửa =))))))))

Phó Cửu Cửu:...

Giờ khắc này, Phó Cửu Cửu hiểu rõ cảm giác muốn đánh người của Kỳ Lạc rồi.

Cậu cắn môi, trên đôi môi hồng nhuận hiện lên những vết hằn nhẹ.

Trong lời nói còn mang theo một chút địch ý: "Chẳng phải là do sợ cảnh xuân của anh bị lộ ra sao, cho nên em mới giúp anh kiểm tra xem cửa đã đóng chắc hay chưa đó thôi?"

"Ồ, ân cần như vậy à?" Lâm Quận rất vui vẻ nhìn cậu một lát, sau đó lại nâng ngón tay lên, chuẩn bị cởi mấy cái nút áo còn lại.

Phó Cửu Cửu nhìn hai cái xương quai xanh lõm xuống và một đường cơ ngực gợi cảm kia, không thể quan tâm đến chuyện gì khác nữa.

Cậu nhanh chóng tiến lên giữ lại bàn tay đang di chuyển của anh.

Hơi thở tươi mát của nước biển và rừng cây tràn vào mũi, khiến cho cậu nhớ đến ngày kỷ niệm thành lập trường năm ấy, khi bọn họ đứng một cao một thấp trên con đường rợp bóng cây, gió từ phía bên Lâm Quận thổi đến, mà cũng chính hơi thở đó bao trùm lấy cậu.

Trong giọng nói của cậu có chút hoảng sợ, rồi lại một lần nữa trở nên mềm mại hơn.

Âm sắc mang theo một chút ngọt ngào, ngữ khí rất nhẹ: "Hay là... để em xoa giúp anh đi."

Lâm Quận nhìn cậu một lát, sau đó lật bàn tay lại, đầu ngón tay cọ vào lòng bàn tay: "Được."

Loại thân mật tự nhiên, chân thật và quen thuộc này gần như là ngoài sức tưởng tượng của Phó Cửu Cửu.

Lâm Quận của hai thế giới lần lượt đan xen, khiến cho cậu cảm thấy bối rối.

Cậu dán chặt mắt vào mảng da nhỏ nọ, chóp tai và gò má mảnh khảnh dần dần ửng hồng.

Mảng da nhỏ kia dường như có ma lực gì đó, kiên quyết hấp dẫn ánh mắt của cậu, khó có thể dời đi.

Cậu ngập ngừng giơ ngón tay lên, giúp anh cài lại những chiếc nút bị tháo lỏng.

Đến khi cài lại nút trên cùng, khớp ngón tay cong cong của cậu vô tình chạm vào yết hầu của anh.

Khối xương sụn gợi cảm đó lăn trên đốt ngón tay cậu, nóng đến mức suýt chút nữa đã nổ thành pháo hoa, khiến cho cậu hốt hoảng rụt tay về.

Lâm Quận cụp mắt nhìn từng cử động của cậu, ánh mắt sâu không lường được.

Bọn họ gần nhau đến mức anh có thể nhìn thấy những mạch máu xanh rất nhạt trên cổ cậu.

Phó Cửu Cửu nửa cúi đầu, tóc có hơi dài.

Tóc của cậu mềm mại mảnh mai, sờ vào dễ chịu kinh khủng.

Cho dù là hôn hay là làm những chuyện khác mãnh liệt hơn, anh đều thích xuyên những ngón tay của mình vào đó, kiểm soát cậu bằng lòng bàn tay.

Phó Cửu Cửu thích dùng sữa tắm mùi sữa nên trên người cậu lúc nào cũng có mùi sữa ngọt ngào, nhàn nhạt xông vào mũi anh.

Mỗi lần như vậy, anh đều phải vùi mũi vào hõm cổ của cậu rồi hít một hơi thật sâu, tựa như đang hít một con mèo.

Sắc mặt Lâm Quận hơi trầm, tuy rằng vẫn muốn hít nhưng lần này anh lại cưỡng ép bản thân nhịn xuống.

Tầm mắt của anh hạ một chút, dừng lại ở chóp tai và gò má ửng hồng của cậu.

"Uống rượu à?" Anh hỏi.

"Không có." Phó Cửu Cửu cài nút áo xong thì hơi lùi ra sau, xoa vào chỗ của anh bị Kỳ Lạc đánh: "Phải lái xe."

Dáng vẻ của cậu rất ngoan khi nói chuyện nghiêm túc như vậy, đôi môi khẽ khép mở với biên độ rất nhỏ, có thể nhìn thấy hàm răng trắng như tuyết và đầu lưỡi mềm mại.

Rốt cuộc Lâm Quận cũng cảm thấy có chút không kiềm chế được, anh giơ cánh tay không bị thương lên, muốn nhéo lấy cằm của cậu.

Tiếng gõ cửa vang lên rất đúng lúc, Phó Cửu Cửu bị âm thanh nọ làm cho sợ hãi đến mức lùi ngay ra sau, tựa như một bé thỏ bị dọa sợ.

Đôi mắt của Lâm Quận sầm xuống.

Một lát sau, người phục vụ đẩy xe đồ ăn đi vào.

Bát đĩa bày ra trên bàn, Lâm Quân cẩn thận dùng khăn ướt lau sạch sẽ bộ đồ ăn, sau đó lại lau giúp Phó Cửu Cửu: "Muốn uống sao? Uống đi, anh đưa em về."

Phó Cửu Cửu lắc đầu, vì vậy Lâm Quận gọi nước ép trái cây tươi cho cậu, sau đó lại múc cho cậu một chén cháo hải sâm.

Phó Cửu Cửu uống nước trái cây: "Em no rồi."

"Lúc nãy rõ ràng em còn nhận lấy chén canh của Kỳ Lạc." Lâm Quận nói mà không cho cậu cơ hội phản bác.

Phó Cửu Cửu đành phải nhận lấy, cậu cúi đầu ăn rồi nói một câu: "Bây giờ no thật rồi."

Lâm Quận nhìn chằm chằm vào bụng cậu, anh không ép cậu nữa, tự mình quy củ ngồi ăn cơm.

Dáng vẻ ăn cơm của anh rất ngay ngắn, chậm rãi và đoan trang.

Phó Cửu Cửu vừa uống nước trái cây vừa nhìn anh.

Cảm giác ấy có chút kỳ diệu, người cậu thầm thương trộm nhớ suốt tám năm lại từ đám mây trong lòng mà chậm rãi rơi xuống.

Trong hoàn cảnh bình thường, khi nói đến chữ "rơi xuống" này thì khó có thể tránh khỏi cảm giác chật vật.

Nhưng Lâm Quận thì hoàn toàn ngược lại.

Anh ngã xuống trước mặt cậu, vẫn ưu tú đến mức khiến cho người ta đưa mắt nhìn anh, song lại tước đi cảm giác xa lạ do sự ưu tú đó tạo thành.

Trở nên sống động và đáng yêu hơn, chân thực... có thể chạm tay vào.

Khuôn mặt mỹ lệ đó gần ngay trước mắt cậu, tuy thoạt nhìn rất lãnh đạm nhưng trong hành động của anh lại ẩn chứa sự cẩn thận chu đáo.

Tại sao bọn họ lại ly hôn?

Ý nghĩ này đột nhiên hiện lên trong đầu Phó Cửu Cửu.

Nhưng trước khi kịp nảy mầm, nó đã bị vùi dập bởi lý trí của cậu.

Ly hôn chính là ly hôn, chỉ cần có người nhắc đến hai chữ "ly hôn" này thì mối quan hệ đã chết đi rồi.

Tiếp tục qua lại cũng có ý nghĩa gì đâu? Chỉ khiến cho cả hai trông đáng ghét hơn mà thôi.

Phó Cửu Cửu gõ điếu thuốc trong lòng bàn tay, Lâm Quận đang tập trung nhặt xương cá lập tức nhạy cảm ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn cậu một cái.

Phó Cửu Cửu không châm lửa, chỉ nhẹ nhàng kẹp giữa hai ngón tay mà xoay tròn, như thể đang xoay một cây bút.

Phó Cửu Cửu hút thuốc thật.

Lâm Quận vừa nhặt xương vừa suy nghĩ, chiếc đũa đập vào đĩa cơm phát ra một tiếng giòn tan.

Có phải là do không chấp nhận được sự thật ly hôn nhưng lại muốn đấu với anh đến chết, cho nên cậu mới khó chịu đến mức đặt thứ mình ghét suốt hai mươi bốn năm vào giữa môi đúng không?

Ly hôn khiến cho cậu đau khổ đến như vậy?

Nhưng tại sao dù đau khổ như vậy, cậu vẫn không thể nào lùi một bước?

Chỉ cần một bước thôi, chỉ cần một lần như vậy, mọi vấn đề đã có thể dễ dàng giải quyết rồi.

Mặt mũi của cậu quan trọng đến vậy sao? Quan trọng hơn cả hôn nhân của bọn họ, quan trọng hơn cả anh nữa!

Cũng đúng, quan trọng hơn anh rất nhiều.

Thịt cá tươi mềm trở nên vô vị, trong lòng Lâm Quân mơ hồ có cảm giác khó chịu.

Dáng vẻ Phó Cửu Cửu cầm điếu thuốc đâm vào tim anh đau đớn.

Có vẻ như Lâm Quận rất thích ăn cá, những món ăn khác trên bàn không gắp được mấy miếng, chỉ im lặng ăn hơn nửa con cá.

Ăn xong, anh đặt đũa xuống, thân thể hơi nghiêng về phía trước, đầu hơi ngẩng lên, ánh mắt anh nhìn thẳng vào Phó Cửu Cửu.

Đôi mắt kia thật sự quá sâu, trong tĩnh lặng còn mang theo sự tìm tòi nghiên cứu, tựa như một vòng xoáy muốn hút Phó Cửu Cửu vào.

Tay Phó Cửu Cửu không khỏi run lên, điếu thuốc giữa kẽ tay suýt chút nữa đã rơi xuống.

Động tác của Lâm Quận khiến cho cậu tưởng rằng anh đang đòi hôn.

Nhưng ngay sau đó cậu nảy lên một ý, lấy khăn giấy nhẹ nhàng lau lên môi anh.

Phó Cửu Cửu cho rằng tay mình đã đủ vững vàng, song đầu ngón tay vẫn chạm vào bờ môi nóng bỏng kia.

Đôi môi nọ còn nóng bỏng và mềm mại hơn những gì cậu cảm nhận được trong mơ nữa.

Cậu vô thức rút tay lại, cuộn khăn giấy trong lòng bàn tay.

Lâm Quận vẫn duy trì tư thế đó, tựa như anh đã quen với sự thân mật như vậy, cũng không cảm thấy hành động của Phó Cửu Cửu vượt quá nguyên tắc.

Tầm mắt của anh dời xuống một chút, dừng ở hộp thuốc lá trên bàn của Phó Cửu Cửu.

"Đừng hút thuốc nữa, Phó Tiểu Cửu à." Anh nói: "Hút thuốc có gì tốt đâu?"

"Thuốc lá không tốt thì anh còn hút làm gì?" Phó Cửu Cửu nhớ lại tiếng bật lửa lanh lảnh trong cuộc điện thoại đêm đó.

"Anh thì khác." Lâm Quận bảo, nhưng khác chỗ nào thì anh không nói.

"Sao anh lại khác?" Phó Cửu Cửu cười như không cười hỏi, cậu vươn tay siết chặt hộp thuốc lá, muốn lấy nó về.

Ngay sau đó, tay cậu đã bị một bàn tay to lớn giữ chặt.

Bàn tay đó to hơn cậu rất nhiều, gần như bao trọn lấy tay cậu.

Giọng nói trầm thấp của Lâm Quận vang lên bên tai: "Nếu em thật sự muốn hút thuốc thì để anh mua cho em, nhé?"

Lời này nói ra, bọn họ hơi mất tự nhiên dừng lại.

Phó Cửu Cửu im lặng một lát.

Thuốc lá của cậu thật ra cũng không tệ, ngay cả ở một nơi đặt chất lượng lên hàng đầu như NF, cậu vẫn có thể chạm tay vào.

Chỉ là đối với Lâm Quận, hoặc là đối với quá khứ tiêu hoang của Phó Cửu Cửu mà nói, có lẽ là nó thật sự không tốt lắm.

Cậu cụp mắt cười: "Em thích hương vị này, hay là anh hút thử xem, ngon lắm."

"Không cần." Lâm Quận nghiêng đầu, dường như có hơi dỗi, không chịu hút thử mà cũng không chịu buông tay.

Phó Cửu Cửu lại không thể kiềm được mà nghĩ đến bé Phó Ngôn năm tuổi.

Cậu cảm thấy đại khái là bao nhiêu cái filter trong đời mình đều được dùng hết cho Lâm Quận, ngay cả hành vi trẻ con như vậy mà cậu cũng thấy đáng yêu muốn chết.

Song, càng thấy anh đáng yêu bao nhiêu thì trong lòng lại càng đề phòng bấy nhiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play