Howard thua, thua tâm phục khẩu phục.
Hắn từ trước tới nay chưa từng gặp người nào có thể dùng loại lá cây mà khắp nơi đều nhìn thấy được đem ra làm vũ khí, dùng răng cưa mềm mại của lá cây để đả thương người khác, chí ít là bây giờ hắn không làm được.
Người mặc áo bào trắng này rất mạnh.
Howard nhặt chiếc lá dính máu trên mặt đất kia lên, trong đầu hiện ra hoa văn xích hồng sắc lờ mờ nhìn thấy trên trán đối phương, nét mặt càng thêm nghiêm túc.
"Chúng ta đi."
Howard nói với Eliel câu này, cũng không quay đầu lại mà dứt khoát quay người rời đi, có một số việc hắn cần phải đi nói cho bệ hạ biết sớm.
Eliel nhìn ra nét vội vàng trên khuôn mặt huynh trưởng nhà mình, mặc dù không biết đối phương rốt cuộc đang lo lắng cái gì, nhưng cũng không hỏi nhiều, theo sát sau lưng hắn.
Rất nhanh, hai người liền đi tới trước phòng đế vương, Eliel canh giữ ở ngoài cửa, Howard một mình đi vào báo cáo sự tình vừa rồi cho đế vương.
"Ngươi đã thua?"
Asrit dựa vào cái ghế, ngữ điệu nhẹ nhàng chậm chạp, con ngươi xanh biếc rơi lên trên người Howard, hoàng kim mãng xà quấn ở trên cánh tay hắn, xì xì phun lưỡi rắn ra, bên trong mắt rắn cũng lạnh như băng y như chủ nhân nó.
Vốn dĩ hắn chỉ muốn thăm dò người bên cạnh Kiều, nhưng không ngờ rằng Howard lại thua thật.
Howard quỳ một chân trên đất, hổ thẹn cúi thấp đầu.
Trong phòng chỉ có hai người bọn họ và một con rắn, ngoại trừ tiếng rắn xì xì ra thì không có bất kỳ một tiếng động nào, bầu không khí nhất thời hơi kiềm chế.
Bỗng nhiên người ở phía trên khẽ cười một tiếng, ngón tay thon dài rơi vào đầu rắn, lớp vảy màu vàng càng làm nổi bật lên làn da tay trắng nõn ngọc ngà của hắn.
"Còn hoa văn trên trán đối phương thì sao?"
Howard dừng một chút, dưới sự cho phép của Asrit, hắn đứng ở bên cạnh bàn, dựa vào một chút ấn tượng vừa nãy, dùng bút vẽ lại hoa văn trên trán đối phương.
Hoa văn xích hồng sắc từ đuôi mắt lan tràn ra hai bên hội tụ ở trán, phức tạp mỹ lệ, Howard không nhớ rõ đường vân cụ thể như thế nào, chỉ có thể vẽ ra đại khái hình dáng của nó.
"Thuộc hạ cảm thấy, hoa văn này rất quen thuộc."
Ánh mắt Asrit như có điều suy nghĩ, hắn cầm hoa văn Howard vừa vẽ lên, nhìn thoáng qua thì liền biết đáp án: "Mộc tộc."
Howard ngơ ngác, Mộc tộc?
Dị tộc tính cách kiệt ngạo, trong toàn bộ đại lục, chỉ có Arilance là có được hai dị tộc trực thuộc, đều là chi mạch của Mộc tộc tính cách ôn hòa.
Hai vị tộc trưởng Mộc tộc cứ cách một khoảng thời gian sẽ theo hầu bên người vương, Howard cũng đã gặp bọn họ, rõ ràng trên trán Mộc tộc có hoa văn.
Thế nhưng hoa văn trên đầu Mộc tộc ở Arilance là màu bạc trắng, chỉ có ở giữa trán, còn hình dáng hoa văn trên trán người mặc áo bào trắng thì có màu sắc hoàn toàn khác biệt với bọn họ,
Nhưng Asrit lại có thể chắc chắn đối phương là Mộc tộc, hắn tiện tay lấy một hạt châu ở trên bàn lên.
Howard biết hạt châu này, đây là tâm sen vạn năm mà Liên tộc cho bệ hạ của bọn họ, có thể trực tiếp liên hệ đến tộc trưởng Liên tộc.
Hạt châu lớn chừng bàn tay tản ra huỳnh quang lục sắc nhàn nhạt, vài giây đồng hồ sau, ánh sáng xung quanh hạt châu dần dần trở nên sáng mắt, ánh sáng rực rỡ tụ tập, trên không trung ngưng tụ thành một hình ảnh.
"Tiểu chủ nhân."
Một giọng nữ nhẹ nhàng vang lên, ngay sau đó, hai nữ nhân xuất hiện ở trong tấm hình, giữa trán của các nàng phác hoạ một hoa văn màu bạc trắng thần bí, tóc dài màu đen tới eo, phong thái yểu điệu, đứng chung một chỗ tựa như tịnh đế liên hoa, mỗi người mỗi vẻ.
Trên mặt Asrit không có nụ cười nào, nhưng thái độ đối với hai người rất tự nhiên, hắn ra hiệu hai người nhìn bức vẽ trong tay hắn, cũng nói hình dung của Howard cho hai người này, hỏi: "Loại hoa văn này là chi mạch nào của Mộc tộc?"
Nghe Asrit hỏi như vậy, ánh mắt hai vị tộc trưởng Liên tộc đều rơi vào cái hoa văn đỏ ngầu kia.
"Loại hoa văn này có chút phức tạp, lại còn là xích hồng sắc hiếm thấy." Giọng của nữ nhân mang theo ngờ vực, "Hiện tại Mộc tộc gần như không còn đường vân nào như này."
"Mơ hồ có chút ấn tượng, nhưng giống như là trưởng tỷ nói, loại hoa văn màu đỏ này phần lớn chỉ có thể nhìn thấy ở cổ Mộc tộc."
Asrit dùng tay trấn an Mạc Kim đang buồn chán uốn éo bên cạnh, hắn hỏi: "Cổ Mộc tộc?"
Chỉ có Mộc tộc sống sót vạn vạn năm mới có tư cách xưng là cổ Mộc tộc.
"Cổ Mộc tộc số lượng cực ít, đa số cũng đã tị thế, bên trong lãnh địa dị tộc có rất ít ai có thể trông thấy bọn họ, bọn ta cần phải đi điều tra một chút xem hiện tại bên trong Mộc tộc còn có chi mạch nào khác, và có đường vân xích hồng sắc như vậy hay không."
Asrit giương mắt: "Ừm, sau khi điều tra được đối phương là chi mạch gì xong thì nhớ tìm hiểu cho ta xem, bọn họ có quy thuận đế quốc nào hay không."
Hai vị tộc trưởng Liên tộc cười lên tiếng, sau đó các nàng lại nhẹ giọng căn dặn: "Tiểu chủ nhân, ngài ở bên ngoài không được để bản thân mình ủy khuất, nếu như bị khi dễ, không cần phải chịu đựng, Liên tộc bọn ta cho dù có tính nhu thì cũng sẽ không nương tay!"
Ủy khuất? Ai cơ?
Mỗi lần Howard nghe hai vị tộc trưởng Liên tộc này nói chuyện với Asrit thì kiểu gì cũng sẽ hoài nghi đầu óc các nàng có vấn đề gì không.
Không biết vì sao, ở trong mắt hai vị Liên tộc này, đế vương nhà mình luôn là một cậu nhóc đáng thương gặp oan ức cũng không dám phản kháng lại.
Con ngươi xanh biếc của Asrit hiện lên ý cười, sau đó nhấc cái đầu rắn trên cánh tay lên để hai vị kia nhìn.
"Vảy của Kim điện hạ đã xinh đẹp hơn rất nhiều rồi."
Asrit ừ một tiếng: "Cũng chỉ có tấm da này là đáng để để mắt đến mà thôi."
"Nhưng còn cần bổ sung chút dinh dưỡng, nhìn Kim điện hạ đến bây giờ còn chưa lớn lên."
"Được."
Howard ở một bên làm bộ như mình là một người gỗ, cố gắng không nghĩ ngợi gì cả.
Cho đến khi đế vương và người bên kia kết thúc đối thoại, con ngươi xanh biếc lạnh lùng của đế vương mới nhìn về phía Howard.
"Đi nói cho Kiều biết, ngày mai ta đi đến Rừng Tối, hỏi y có muốn đi cùng không."
"Tuân mệnh."
Howard thi lễ với Asrit một cái rồi liền rời đi.
Asrit ngồi dựa vào trên ghế, khẽ nhắm mắt lại, hoàng kim mãng xà quấn lấy cánh tay của hắn, muốn hắn chơi với nó nhưng lại bị hắn qua loa ấn đầu xuống.
Người mặc áo bào trắng bên cạnh Kiều là dị tộc.
Nhưng trong các đế quốc trên phiến đại lục này, chỉ có Arilance là có dị tộc thần phục quy thuận.
Nếu như Kiều thực sự là một đế vương đại lục khác đúng như y nói thì còn đỡ, nếu như không phải, như vậy thì sẽ là một đế quốc nào đó dám gan lớn thu phục dị tộc sau lưng bọn họ?
Asrit càng nghĩ, ý cười khóe miệng càng rõ ràng, hắn rất chờ mong Kiều có thể đồng ý đi cùng hắn đến rừng rậm hắc ám, như vậy hẳn là sẽ rất thú vị.
Một bên khác, Kiều Tinh Nam không biết bạo quân bên kia còn muốn hẹn mình đi ra ngoài chơi, y nhìn về phía số 0 vừa mới giành thắng lợi trở về, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Lúc số 0 rời đi, mình còn cố tình lợi dụng gió thổi qua để giúp nó "trong lúc vô tình" lộ ra hoa văn trên trán, Kiều Tinh Nam xác định, Howard nhất định sẽ thấy rõ hoa văn của số 0.
Hoa văn đại biểu cho cái gì, Kiều Tinh Nam không rõ lắm.
Y chỉ biết, khi một người thần bí lại mạnh mẽ tồn tại, trên thân người đó chỉ cần xuất hiện một ấn ký khác hẳn với thường nhân thì bất luận là có cố sự hay không, người ngoài đều sẽ theo bản năng giao phó một hàm nghĩa cho nó.
Đương nhiên Howard không điều tra cũng không sao, dù sao hiện tại số 0 cũng đã tỷ thí thắng Howard, thiết lập nhân vật cường giả có thể nói là vô cùng ổn định.
Dù sao thì khoản đầu tư đó cũng không lỗ vốn.
"Số 0, tới đây ngồi đi."
Kiều Tinh Nam cười híp mắt, phất phất tay. Chờ số 0 ngồi xuống xong, khóe miệng của y giương lên, nét mặt chân thành khen ngợi tốc độ mau lẹ của số 0 trong lúc chiến đấu, cả điệu bộ anh dũng, khả năng khống chế chuẩn xác của nó, chuẩn chỉ đến mức lúc chiến đấu, vạt áo đối phương cũng không có rơi xuống.
Cứ như thể những thao tác này là số 0 tự mình làm, chứ không phải là y ở sau lưng khống chế số 0 làm ra vậy.
Vẻ chất phác trên mặt số 0 nhu hòa trở lại, trong con ngươi đen kịt lờ mờ có thể thấy được bên trong xấu hổ là một thần sắc vui sướng.
Từ sau khi số 0 thăng cấp, biểu cảm trên mặt nó dường như đã sinh động hơn một chút, tuy là cũng không mấy rõ ràng.
Kiều Tinh Nam không chú ý tới nét mặt của số 0, trong giọng nói của y mang theo ý cười: "Đến cả chú Steria vừa nãy cũng khen biểu hiện của số 0 rất tuyệt đó!"
Đương nhiên nguyên thoại của Steria là 'Chúc mừng hai vạn đồng vàng của chủ nhân không đổ xuống sông xuống biển', lời này thì không cần nói rõ ra làm gì.
Mặc dù số 0 rất thích chủ nhân khen mình, nhưng Steria dù sao cũng là đồng nghiệp, nhận được sự khẳng định của đối phương, cũng làm cho con mắt đen của số 0 tỏa sáng.
"Chú Steria, đâu rồi?"
Gần đây số 0 cũng bắt chước theo cách gọi của chủ nhân gọi đối phương là chú Steria.
"Chú ấy đi làm việc rồi." Kiều Tinh Nam giải thích một chút.
Steria đi sang một gian phòng khác, nơi cất giữ bộ phận ma thú, dù sao ông cũng là người "có thể sản xuất ra quyển trục ma pháp", hiện tại chắc chắn không thể nhàn rỗi được.
Hai kỵ sĩ giám thị bọn họ vẫn còn đứng ở bên ngoài, Kiều Tinh Nam biết, bạo quân chắc chắn đã phát hiện rương ma thú trung cấp và cao cấp đều biến mất, nhưng mà, y cũng không lo lắng mình bị lật xe.
Dù sao lúc trước khi mình lấy đi mười tám rương ma thú cũng cực kì cẩn thận, sẽ không để bọn họ nhìn ra điều gì không ổn.
Bạo quân có lẽ sẽ chỉ hiếu kì những ma thú trung cấp và cao cấp kia đã đi nơi nào, vì sao lại chỉ còn lại ma thú cấp thấp, căn bản sẽ không nghĩ đến việc mình mang ma thú đi đổi đồng vàng.
Hiện tại, mặc kệ bạo quân bên kia có suy đoán là chỗ của Steria có công cụ trữ vật để thu lại, hay là cho rằng Steria đã bắt đầu luyện chế quyển trục ma pháp thì đối với bọn họ, những thứ này đều không có gì đáng ngại. Mỗi một suy đoán cũng chỉ là đang làm cho bọn họ thêm cảm giác thần bí, để thái độ của bạo quân đối với bọn họ càng thêm thận trọng.
Nghĩ tới đây, Kiều Tinh Nam cảm thấy mình cuối cùng cũng có thể nghỉ ngơi một chút.
Sau khi xuyên việt, mỗi ngày y đều sống trong sợ hãi, sợ mình tỉnh lại sau giấc ngủ thì đầu sẽ không còn trên cổ. Bây giờ nhìn tình thế tốt đẹp, mình chỉ cần duy trì tình trạng như hiện nay, cũng đủ để duy trì trạng thái, tạm thời bảo vệ mạng nhỏ của mình.
Nhưng y cũng không thể hoàn toàn buông lỏng, bạo quân còn chưa hoàn toàn tin tưởng y là đế vương, chỉ là bởi vì chuyện phát sinh trước đó mà đối với y có hơi cảnh giác. Một khi bạo quân mất đi kiên nhẫn, đầu của mình chắc chắn sẽ lìa khỏi thân.
Kiều Tinh Nam dùng ngón tay gõ nhẹ lên bàn một cái, hô hấp cũng nhẹ nhàng hơn một chút.
Bản thân mình nhất định phải vừa duy trì thiết lập nhân vật đế vương không đổi, vừa phải đề cao hảo cảm của bạo quân đối với mình.
Dựa theo tâm lý học mà nói thì khi hảo cảm của một người đối với một người khác trở nên cực mạnh thì lòng cảnh giác cũng sẽ hạ thấp đi rất nhiều, bạo quân cũng sẽ càng không dễ dàng phát hiện ra vấn đề của mình.
Nói cách khác, bước kế hoạch kế tiếp của Kiều Tinh Nam chính là làm gia tăng độ thiện cảm với bạo quân, tăng lên càng cao càng tốt.
Kiều Tinh Nam khá là tự tin với chuyện tăng độ yêu thích của mình với người khác, bởi vì ở kiếp trước, vì sinh kế mà y đã làm rất nhiều việc, chỉ cần cái gì hợp ý, y không cần nghĩ cũng biết làm thế nào.
Mấy giờ trước, y đã thừa dịp lúc Luna tới đưa bữa sáng, không để lại dấu vết nghe ngóng về chuyện của bạo quân, trong lúc vô ý đối phương cũng tiết lộ một vài chuyện.
Ví dụ như hàng năm vào ngày nóng, đế vương sẽ đến nơi này nghỉ mát, kỳ thật nhiệt độ ở chủ thành Arilance cũng chỉ cao hơn nơi này một chút, nhưng đế vương không chịu đựng được, đế vương rất ghét nóng bức.
Hoặc ví dụ như Kim điện hạ mà đế vương nuôi dưỡng ở bên người, cũng chính là con tiểu xà kia. Tuy hai ba năm nay chiều dài của nó vẫn như vậy, không có một chút thay đổi nào, nhìn có vẻ như cũng không dài ra nữa, nhưng đế vương vẫn rất sủng ái nó.
Ngoài ra còn có những sở thích bình thường như đế vương thích ăn thịt không thích ăn chay, buổi tối lúc ngủ thì thích đốt đèn chẳng hạn.
Dưới cái nhìn của Luna, nét mặt của Kiều Tinh Nam trông vẫn rất là bình tĩnh. Nhưng trên thực tế, trong nội tâm, y đã sớm suy nghĩ xem phải làm như thế nào để dựa vào những chuyện này, tạo dựng mối quan hệ với đối phương.
Đến bây giờ cũng có ý nghĩ đại khái của mình.
Sở thích giống nhau là đường tắt để rút ngắn khoảng cách với một người nào đó nhanh nhất, cho dù là bạo quân cũng giống như vậy.
Thiết lập sợ nóng này cũng có thể thử một chút.
Kiều Tinh Nam lấy ra một cuốn sổ ghi chép từ bên trong không gian hệ thống, dùng bút đánh dấu lên vài cái, còn có sở thích nuôi rắn của đối phương. . . Cái này thì y chưa từng làm bao giờ.
Là một biên kịch suốt ngày chạy theo đoàn làm phim, y gần như không nuôi bất kỳ một con sủng vật nào, hiện tại là "Đế vương", phải nuôi cái gì mới có thể tạo mối quan hệ với một đế vương nuôi rắn khác?
Kiều Tinh Nam quyết định là đặt nó sang một bên trước để cân nhắc cái khác, ví dụ như y cũng thích ăn thịt, còn có. . .
Không đợi y nghĩ xong, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến một tràng tiếng gõ cửa.
Kiều Tinh Nam thu hồi vở vào trong không gian, một bên đầu ngón tay khẽ nhúc nhích, khống chế số 0 đi mở cửa, một bên khác thì chỉnh sửa lại dáng vẻ, cần phải cam đoan để lần đầu tiên ngoại nhân nhìn thấy mình, luôn là vẻ tôn quý và tao nhã.
Người đến là Howard.
Người mặc áo bào trắng đứng ở cửa, không để cho hắn đi vào, một bên khác nghe theo chủ nhân sắp đặt, để lại một chút khe hở, để cho đối phương nhìn một cái là có thể thấy đế vương ngồi ở bên cạnh bàn, dáng vẻ tôn quý, lộ ra từng tia từng tia uy nghiêm.
"Chuyện gì?"
Howard cũng không nói lan nham, dứt khoát nói thẳng vào vấn đề: "Ngày mai vương muốn đi vào Rừng Tối, phái ta tới mời Hỗn Độn đại đế đi chơi chung."
Mặc dù ngày thường Howard khá là nghiêm túc, nhưng thật ra hắn vẫn có chút linh hoạt, hắn biết Asrit mặt ngoài thì hỏi Kiều Tinh Nam có đi hay không, nhưng trên thực tế Asrit chỉ có thể tiếp nhận một đáp án, đó chính là đi.
Hắn nói bổ sung: "Nếu như đại đế có thể cùng đi, vương của bọn ta nhất định sẽ vô cùng cao hứng."
Người mặc áo bào trắng dường như không quan tâm đế vương Arilance bọn họ có cao hứng hay không, giọng nói vẫn lạnh nhạt như cũ: "Đi Rừng Tối làm cái gì?"
Những năm qua, mỗi khi đế vương đi đến trang viên là đều sẽ mang theo Mạc Kim đi vào Rừng Tối đi săn và du ngoạn, nhưng lần này đột nhiên quyết định mang theo mấy vị không rõ nội tình này đi, Howard luôn cảm giác vương có dụng ý rất sâu.
Nhưng cái suy đoán này chắc chắn không thể nói ra được, Howard chỉ nói là: "Rừng Tối là bãi săn biên thành Udia, hàng năm vương đều sẽ đi săn ở đó. Lộ trình mặc dù khá xa, nhưng nếu ngồi trên ma thú, một ngày cũng đủ để trở lại trang viên."
Lần này Howard nói rất kỹ càng, nhưng người mặc áo bào trắng không thể làm chủ được, chỉ thấy y đột nhiên biến mất, một giây sau liền xuất hiện ở bên người Kiều Tinh Nam, thấp giọng nói cái gì đó.
Howard chú ý tới, nam nhân tóc đen ngồi trên ghế khẽ vuốt cằm gật đầu, trong lòng của hắn cũng đã có sự chắc chắn.
Quả nhiên, người mặc áo bào trắng lách mình tới, đồng ý lời mời ngày mai.
Howard ừ một tiếng, ánh mắt dừng lại trên thân vị kỵ sĩ Mộc tộc hư hư thực thực này, hắn có hơi dừng một chút, sau đó quay người rời khỏi nơi này.
Cửa phòng vừa đóng lại, dáng vẻ tao nhã của Kiều Tinh Nam lập tức xụ xuống, y xoa xoa bả vai có chút cứng ngắc của mình, cẩn thận suy nghĩ.
Bất luận là bạo quân có dụng ý gì khi mời mình đi, hay là để tăng độ thiện cảm với đế vương thì y cũng không thể cự tuyệt lời mời của bạo quân.
Hiện tại điều y cần phải làm là thay đổi một chút kịch bản ngày mai.
Chú Steria ngày mai còn phải tiếp tục giả vờ như đang luyện chế quyển trục ma pháp, không thể nào đi theo đám bọn họ, bên cạnh mình chỉ còn có số 0.
Nghĩ tới đây, Kiều Tinh Nam đứng lên, vỗ vỗ bả vai số 0: "Số 0, ngày mai chúng ta sẽ sống nương tựa lẫn nhau."
Số 0 đã quen với việc ngày nào Kiều Tinh Nam cũng nói như vậy, nghe vậy liền nghiêm túc gật đầu, giọng khàn khàn đầy trịnh trọng: "Số 0, sẽ bảo hộ, chủ nhân."
"Vậy thì ca cảm thấy thật sự an toàn rồi!"
Kiều Tinh Nam cười tít mắt, không hề keo kiệt khích lệ nói.
Nói thì nói như thế, nhưng trong lòng của y cũng rõ ràng, số 0 hiện tại không có chiến lực, kỹ năng【 khống chế con rối chủ động 】còn đang trong thời gian hồi chiêu, kỹ năng kèm theo là cái gì còn không biết, thứ duy nhất có thể sử dụng, cũng chỉ có tăng tốc độ đi đường lên.
Cái cảm giác an toàn này, nói thật cũng không quá là an toàn.
Nhưng mà dù như thế nào đi nữa, bạo quân chắc là cũng sẽ không để cho mình phải rơi vào tình thế nguy hiểm.
Nghĩ tới đây Kiều Tinh Nam cũng không còn lo lắng nữa.
Nhưng sự thật chứng minh, không đến giây phút cuối cùng thì vĩnh viễn không được yên lòng quá sớm, khi đó Kiều Tinh Nam còn chưa có hiểu được ý nghĩa thực sự của câu nói này.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Kiều Tinh Nam đã dùng xong điểm tâm, dặn dò chú Steria vài câu rồi liền mang theo số 0 đến cửa chính. Lúc này bạo quân đã đứng ở cửa, cũng không biết đã đợi bao lâu.
Phía sau hắn mang theo hai người, là hai huynh đệ Howard và Eliel kia.
Hai người này trước mắt là người có sức chiến đấu mạnh nhất trong trang viên.
Ngồi xổm bên cạnh bọn họ là một con ma thú khắp người đều là vảy, cao gần bằng một người trưởng thành, trên đỉnh đầu nó có một cái sừng, tứ chi tráng kiện to dài, thỉnh thoảng phun ra một hơi thở, nhìn qua còn hung hơn rất nhiều so với con cự khuyển màu trắng lần trước.
Trên người của nó lôi theo một toa xe, phía trên toa xe dùng kim sắc hoa văn phác hoạ, nhìn qua vừa tôn quý lại vừa trang nhã.
Từ bên ngoài, trông toa xe đã rất lớn, mà vào bên trong thì thấy nó còn có thể chứa đựng nhiều hơn, số 0 và hai huynh đệ Howard ngồi ở bên ngoài lái xe, Kiều Tinh Nam ngồi vào trong xe, đối diện chính là Asrit. Trong xe rộng rãi, cũng chỉ có hai người bọn họ, cộng thêm một con rắn.
Giữa hai người đặt một chậu nước đá lớn, rất mát mẻ, hoàng kim mãng xà nằm ở trên cánh tay Asrit dường như rất sợ nóng, động tác của nó nhanh nhẹn bơi trở lại, cuộn mình quanh chậu nước lớn, thoải mái đến mức chóp đuôi như đang khiêu vũ.
Kiều Tinh Nam thấy được cảnh này, khuôn mặt đang tỏ ra lạnh nhạt cũng không nhịn được mà muốn cười.
Con rắn này cũng khá là linh hoạt.
Asrit chú ý tới ý cười trong mắt Kiều Tinh Nam, hơi nhíu mày. Hắn phát hiện khi kẻ lừa đảo này cười, mặc dù thái độ của y vẫn lạnh nhạt như cũ, nhưng bên trong con mắt màu vàng óng lại giống như hiện ra làn thu thuỷ cùng những gợn sóng lăn tăn dưới ánh trăng, khiến cho người ta không nỡ dời mắt, càng muốn coi ánh mắt của y như là trân tàng mà bảo quản.
Kiều Tinh Nam bỗng nhiên rùng mình một cái, có thể là vì ngồi quá gần chậu nước quá, Kiều Tinh Nam bèn khẽ lách mình sang bên cạnh toa xe, tránh cho mình quá lạnh mà bị cảm.
"Kiều, quyển trục ma pháp của ngươi đã chế tác thế nào rồi?" Asrit rủ mí mắt xuống, lông mi thon dài che khuất thần sắc sâu trong đáy mắt, tay của hắn vẫn đang trêu đùa con rắn cuộn bên bồn, dường như chỉ là thuận miệng hỏi một câu.
"Rất nhanh là xong." Ngữ khí Kiều Tinh Nam càng thêm xa cách và bình thản: "Steria luôn luôn khiến cho ta yên tâm."
Asrit mỉm cười, "Vậy thì chúc mừng Kiều trước."
Nghe Asrit nói như vậy, Kiều Tinh Nam không hề chột dạ, dè dặt gật đầu.
Có lẽ là bởi vì chậu nước lạnh thực sự rất thư thái nên cái đuôi hoàng kim mãng xà vẫn đang không ngừng run lên, Asrit câu được câu không trấn an nó.
Đối phương nhìn có vẻ là rất thích con hoàng kim mãng xà của hắn, ánh mắt Kiều Tinh Nam bất tri bất giác rơi vào cánh tay đang đùa rắn của Asrit, tay bạo quân nhìn rất đẹp, khớp xương rõ ràng, thon dài như ngọc.
Một giây sau, y lại nhìn thấy cái tay xinh đẹp này chậm rãi dùng sức bóp một cái vào cái đuôi run run của hoàng kim mãng xà.
Con rắn vốn đang thả lỏng chợt co quắp lại, bị bóp một cái đau đến mức toàn thân như đều bắn lên.
Mẹ nó, nhìn qua đã thấy đau.
Kiều Tinh Nam bị giật nảy mình, con mắt mở to căng tròn trên khuôn mặt thanh lãnh tinh xảo, con mắt màu vàng óng càng thêm chói mắt.
Asrit nhìn vào đôi mắt xinh đẹp kia, thương tiếc trấn an nói: "Đừng sợ, Kiều, ta sẽ dạy bảo lại Mạc Kim."
Hoàng kim mãng xà rít lên phát ra âm thanh uy hiếp, con mắt màu xanh lục nhìn thẳng vào Asrit, lộ ra chiếc răng nanh sắc nhọn..
Nhưng dưới tầm mắt bình thản của Asrit thì lập tức thu về.
Khóe miệng bạo quân dần dần hiện lên ý cười: "Ngươi là rắn, không phải là chó, nếu để cho ta nhìn thấy ngươi vẫy đuôi nữa thì ta sẽ chặt cái đuôi của ngươi đi đấy."
Kiều Tinh Nam: . . .
Mẹ nó, thật là kinh khủng.
Rắn không thể hiểu được tiếng người, hơn nữa đó là tập tính của nó, làm sao có thể thay đổi được, nếu như không phải là bởi vì địa vị của mình và con rắn đó không kém là bao nhiêu, Kiều Tinh Nam thật sự muốn thay rắn huynh nói một câu phân trần.
Nhưng mà ngoài ý liệu là, Mạc Kim giống như có thể nghe hiểu tiếng người, nhanh như chớp không vẫy đuôi cũng không há mồm nữa, cả thân rắn nhảy vào trong chậu nước đá, làm bộ như mình là một con rắn chết.
Kiều Tinh Nam thấy thế, ý thức được con rắn này cũng không bình thường, nhưng mà cũng đúng thôi, rắn của hoàng đế chắc chắn là không giống với rắn bình thường.
Trước sự uy hiếp của bạo quân, Mạc Kim ngoan ngoãn hẳn đi. Còn ở một bên kia, Kiều Tinh Nam cũng cố gắng hết sức duy trì khí chất đế vương của mình.
"Nó tên là Mạc Kim?"
Kiều Tinh Nam muốn làm dịu đi bầu không khí cổ quái này, thuận tiện để nâng độ thiện cảm với đế vương lên, nên đã chủ động lên tiếng đặt câu hỏi, nhưng mà điệu bộ vẫn dè dặt trước sau như một.
Đối với Kiều Tinh Nam, thái độ của Asrit rất tốt, hắn gật đầu một cái, cười nói: "Đúng."
Nói thật ra, mặc dù con rắn này rất kì lạ, nhưng mà không biết tại sao nó luôn mang đến cho Kiều Tinh Nam một cảm giác khá là ngớ ngẩn. Dựa vào ấn tượng của mình với Mạc Kim, y suy nghĩ một chút, khách khí khen: "Vẻ ngoài rất xinh đẹp."
Con ngươi xanh biếc của Asrit hiện lên một sự tán thành, vẫn là câu nói hắn nói với tộc trưởng Liên tộc, Asrit cũng nói với Kiều Tinh Nam: "Cũng chỉ có tấm da này là đáng để để mắt đến mà thôi."
Đây là suy nghĩ thật sự trong lòng Asrit.
Rừng Tối cách trang viên rất xa, nhưng bởi vì có cự mãng tê giác dùng toàn bộ sức mạnh triển khai đi đến, nên đoàn người tiến vào lối vào Rừng Tối rất nhanh.
Kiều Tinh Nam chưa từng nghe đến cái tên Rừng Tối, trong trí nhớ nguyên thân cũng không có ký ức gì về sự tồn tại của nơi này. Y chỉ cảm thấy đây là một rừng rậm nào đó giống như rừng rậm phía sau núi mà thôi.
Kết quả vừa xuống xe, Kiều Tinh Nam đã ngây ngẩn cả người.
Rừng Tối trước mặt đúng như cái tên của nó, rừng rậm hắc ám, cây cối là màu xanh sẫm, bầu trời từ lối vào Rừng Tối chính là mây đen bao phủ, lờ mờ có thể nghe thấy tiếng kêu của rất nhiều con côn trùng và dã thú vang lên.
Kiều Tinh Nam thậm chí có thể trông thấy một con dị hình trùng to bằng một tảng đá lớn trước lối vào Rừng Tối, có sắc thái lộng lẫy giống như một con nhện lớn rừng mưa nhiệt đới. Lúc ánh mắt xéo qua, y thậm chí còn có thể nhìn thấy một bóng đen bỗng nhiên chạy qua, không biết là độc trùng hay là kiến, y nhẹ nhàng nuốt một ngụm nước bọt, trái tim nhanh chóng nhấc lên.
Hôm qua y đã yên tâm quá sớm rồi.
Kiều Tinh Nam nhất thời hơi nghẹn lại, không phải nói là ra ngoài chơi sao? Đi đến cái chỗ âm trầm kinh khủng như thế này thì chơi cái gì, chơi trùng à, chơi dã thú à?
Loại côn trùng này cắn một cái là sẽ chết người đấy.
Y ra vẻ bình tĩnh liếc nhìn sang bên cạnh, hoàng kim mãng xà đã leo lên cánh tay Asrit, bên cạnh, Eliel và Howard vẫn đè hai tay lên trên thân kiếm, nét mặt vô cùng bình tĩnh.
Kiều Tinh Nam không để lại dấu vết liếc nhìn số 0 vẫn đang đợi hồi chiêu khống chế kỹ năng, lại nhìn vào vạt áo của mình.
Đã xác định được rồi, hai chúng ta đến đây để tặng đầu cho người ta.
Cho dù bình thường có bình tĩnh đến đâu, Kiều Tinh Nam cũng không nhịn được mà hoài nghi phán đoán của bản thân trước đó.
Chẳng lẽ bạo quân không hề kiêng kị thân phận thần bí của bọn họ chút nào sao, cộng thêm việc đã mất đi kiên nhẫn thăm dò, chuẩn bị xử lý bọn họ ở trong Rừng Tối này?
Trong hoàn cảnh tăm tối như khu Rừng Tối này, mái tóc màu vàng của Asrit thế mà lại có vẻ ấm áp hơn hẳn, hắn không nhận ra người mình muốn thử đang vô cùng kháng cự với việc tiến vào Rừng Tối, dù sao nơi này theo hắn thấy thật sự không có cái gì đáng để sợ cả.
"Đi thôi."
Như là có tiếng thì thầm của ác ma vang lên ở bên tai, nét mặt Kiều Tinh Nam đã tỉnh táo hơn chút, y nhìn về phía Asrit: "Tại sao lại muốn tới nơi này." Trong giọng nói của y lộ ra một chút vẻ không vui, còn có một chút run rẩy mà không ai phát hiện được.
Asrit khẽ giật mình, đôi mắt nhìn âm trầm kinh khủng của hắn dường như xen lẫn một loại hàn phong kỳ lạ, nhất thời hắn cũng không hiểu được ý tứ của đối phương: "Nơi này có cái gì không đúng sao?"
Chỗ nào cũng không đúng, có được không?
Kiều Tinh Nam ngữ điệu bình ổn: "Bẩn."
Sẽ có mấy thứ bẩn thỉu xuất hiện đó.
Asrit chỉ hiểu được mặt ngoài, trong mắt của hắn hiện lên ý cười: "Không bẩn, rất là thú vị đó, bên trong còn có loại quả mà Mạc Kim có thể ăn."
Kiều Tinh Nam ngay lập tức đã hiểu ra, hóa ra là mạo hiểm tới đây vì sủng vật.
Y đứng tại chỗ, lông mi cụp xuống.
Bất luận là vì thiết lập nhân vật, hay là vì gia tăng hảo cảm, dù có sợ hãi thế nào, mình cũng nhất định phải đi vào,
Dưới cái nhìn chăm chú của bạo quân, Kiều Tinh Nam ừ một tiếng, y đi ở bên cạnh bạo quân, hậu phương bên phải là số 0, phía sau là Eliel trông coi, phía trước là Howard mở đường, làm gì cũng sẽ không chết được đâu.
Kiều Tinh Nam không ngừng thôi miên chính mình, nét mặt càng thêm yên bình.
Bên ngoài Rừng Tối nhìn thì kinh khủng, nhưng bên trong cũng khá là bình thường. Rừng rậm xanh um tươi tốt, cành lá quấn nhau che khuất tia sáng trên đỉnh đầu, con đường nhỏ chật hẹp đi ra đằng sau bắt đầu trở nên trống trải.
Lờ mờ có thể nhìn thấy chung quanh có một vài con dã thú cực kì hung mãnh, nhưng không biết vì sao những con mãnh thú này đều không xông tới, chỉ có vẻ như đang muốn uy hiếp, đứng ở chỗ sâu gào thét.
Thời gian dần trôi qua, Kiều Tinh Nam cũng đã thả lỏng một chút, thần kinh cũng không còn quá là căng cứng nữa. Thế nhưng chỉ là thoáng buông lỏng một chút xíu, thỉnh thoảng y vẫn lén lút chú ý đến xung quanh có thể sẽ có ma thú chạy đến hay là còn có mấy con côn trùng lúc nào cũng có thể bay ra ngoài cắn người.
Rừng Tối ở trên núi, suối nước trong vắt chậm rãi dọc theo đá ngầm thiên nhiên chảy xuôi xuống dưới, một vài con dã thú có trực giác không quá bén nhạy cũng sẽ đi ra ngoài kiếm ăn vào lúc này.
Trái tim Kiều Tinh Nam đập thình thịch, ánh mắt xéo qua trông thấy khuôn mặt bình tĩnh vẫn đang đùa rắn của bạo quân, y vẫn cố giả bộ trấn định, trong lòng thì lén bàn giao với số 0: "Đừng xông lên, cẩn thận bảo vệ tốt chính mình."
Số 0 là một tên da giòn, nếu bỗng nhiên bị đụng một cái rồi bị hạ ngay tại chỗ thì tất cả cố gắng của bọn họ trước đó đều uổng phí.
Một bên, Howard và Eliel đã trực tiếp rút kiếm ra xông tới.
Mấy con ma thú tru lên, răng thú sắc nhọn mà dài, mang theo sự khát máu điên cuồng, nhào lên há mồm hướng về phía hai người bọn họ.
Asrit đứng tại chỗ bất động, ánh mắt không có rơi vào hai người kỵ sĩ của hắn, mà là nhìn phía Kiều Tinh Nam, nam nhân tóc đen nhìn qua rất là tỉnh táo, có vẻ như đã nhìn lắm thành quen đối với mấy cảnh chém giết như này. Vị mặc áo bào trắng chiến thắng Howard đứng ở trước người của bọn họ, thân thể căng thẳng, giống như là đang cảnh giác với mấy con cá lọt lưới chung quanh.
Thú huyết gay mũi văng khắp nơi, khiến cho người ta cảm thấy hơi buồn nôn.
Trong đôi mắt Asrit đột nhiên hiện lên một tia hồng mang từ một nơi bí mật gần đó.
"Asrit."
Một giọng nói lạnh lùng vang lên.
Asrit tự nhiên nhếch miệng lên: "Kiều, làm sao vậy?"
"Còn bao lâu nữa mới đến?"
Vị đế vương tóc đen tôn quý này dường như đã không còn kiên nhẫn nữa, con mắt màu vàng óng của y di chuyển từ tràng cảnh đánh nhau đối diện rồi rơi lên trên mặt Asrit, sau đó dừng một chút.
Asrit vẫn mang theo cặp mắt xanh lục ý cười không chạm đến đáy mắt kia, nhưng không biết có phải là ảo giác của Kiều Tinh Nam hay không, y luôn cảm thấy vừa rồi bạo quân có chút kỳ quái.
"Rất nhanh thôi."
Asrit vui vẻ nhìn về phía đám Howard và dã thú đang chém giết nhau, trấn an sờ lên con hoàng kim mãng xà đang hơi bất an vì hỗn loạn.
Đúng như Asrit nói, trận chiến trước mặt rất nhanh đã đến hồi cuối.
Nhưng ngay sau đó là liên tiếp rất nhiều trận chém giết khác, mỗi một trận, Howard và Eliel đều thắng được rất dễ dàng.
Nhưng càng nhìn cảnh này càng khiến cho Kiều Tinh Nam thấp thỏm.
Hôm qua, Kiều Tinh Nam vẫn quyết định sẽ giữ nguyên tình trạng kế hoạch tương lai cho mình, tạm thời sẽ không động vào một ngàn đồng vàng kia để rút thẻ.
Dù sao số 0 và chú Steria cũng bắt đầu đi đúng vào quỹ đạo diễn kịch rồi, người trong trang viên bao gồm bạo quân cũng đều sinh ra lòng kiêng kỵ với bọn họ, sẽ không dễ dàng động đến tính mệnh của bọn họ, chuyện dường như đã dần phát triển theo hướng tốt hơn, nên vốn dĩ Kiều Tinh Nam định dùng một ngàn đồng vàng để làm tiền vốn đi kiếm thêm tiền.
Việc rút thẻ dù sao cũng không thể xác định được, lỡ như rút ra thẻ bài không thể khống chế, kiểu gì cũng sẽ tạo thành một ảnh hưởng gì đó đối với thế cục hiện tại, không bằng kiếm nhiều tiền một chút để làm bảo hộ về sau.
Nhưng bây giờ nhìn Howard và Eliel ở phía trước liều mạng đánh nhau, số 0 nhà y thì chỉ có thể canh chừng ở bên cạnh y và Asrit để "Bảo hộ" bọn họ, tâm trạng Kiều Tinh Nam hơi phức tạp.
Lỡ như có một con mãnh thú nào đột nhiên chạy đến, số 0 da giòn cái gì cũng không làm được, tuy đến bây giờ còn chưa xảy ra chuyện này, nhưng sự thăm dò của bạo quân không thể nào luôn nhu hòa như thế, khả năng nguy cơ mà số 0 phải đối diện ở tương lai là quá lớn.
Kiều Tinh Nam dằn lo lắng xuống đáy lòng, trên mặt vẫn là dáng vẻ tôn quý mà lạnh nhạt như trước.
Càng đi vào sâu thì dã thú trong Rừng Tối lại càng ngày càng ít, Asrit buông con hoàng kim mãng xà xuống, tấm da với vảy vàng du tẩu ở bên trên mặt đất màu đen, xuyên qua lá cây màu xanh sẫm, cực kỳ giống như là mặt trời rơi trên mặt đất.
"Kiều, đến đây." Asrit dẫn Kiều Tinh Nam đi về phía trước mấy bước, ngẩng đầu một cái, lập tức nhìn thấy đầy những loại quả đen như mực treo ở trên cây.
Đưa tay ra liền lấy được.
Mạc Kim đã sớm leo lên trên cây, vòng quanh khắp thân cây nuốt hết quả này đến quả khác vào bụng.
Kiều Tinh Nam lấy một quả xuống nhìn một chút, hơi xúc động, cái quả này thật là đen.
Quay đầu vừa định hỏi Asrit đây là quả gì, con người có thể ăn không, đã nhìn thấy Asrit rất là tùy tiện, dùng quần áo lau lau loại quả đen như mực kia rồi trực tiếp cắn một cái.
Một bên, Howard và Eliel không di chuyển.
Kiều Tinh Nam dừng một chút, cũng xoa xoa rồi thử cắn một cái.
Sau đó y lập tức nhổ ra, loại trái cây đen như mực này, vừa chua vừa đắng ngắt, thực sự khiến cho người ta khó mà nuốt xuống.
Y nhìn về phía Asrit đang ăn rất ngon lành, không nhịn được bắt đầu hoài nghi cuộc sống.
"Loại trái này có người sẽ rất thích ăn, còn người không thích ăn thì sẽ không bao giờ thích nổi."
Eliel ôn hòa giải thích.
Eliel và Howard đều thuộc về những người không thích ăn loại quả này.
Hiện tại xem ra vị nam nhân tóc đen thân phận không rõ này cũng không thích ăn.
Kiều Tinh Nam ừ một tiếng, y nhìn một người một rắn trước mặt, cảm thấy hơi ghê răng.
Thời gian ở trong Rừng Tối dường như không thay đổi, bởi vì ánh sáng sẽ không chiếu được vào Rừng Tối. Ước chừng thời gian, Howard nướng mấy con ma thú hắn đã giết chết trước đó, sau khi ăn no nê mọi người liền chuẩn bị rời khỏi nơi này.
Đương nhiên, số 0 không ăn cùng bọn họ, Howard và Eliel cũng không chủ động gọi nó, bọn họ cũng biết rõ đặc tính chủng tộc của số 0.
Sau khi trở lại trang viên, Kiều Tinh Nam mở cửa tiến vào trong phòng của mình, cả người lập tức trầm tĩnh lại.
Chú Steria vốn ở trong một căn phòng khác lúc này cũng đã sớm diễn xong kịch để trở về, nghe thấy động tĩnh chủ nhân nhà mình trở về, liền chủ động đi đến phòng của Kiều Tinh Nam.
Vừa vào cửa, trông thấy Kiều Tinh Nam mệt mỏi ngã xuống cái giường, Steria vừa muốn nói gì, tân chủ nhân của ông đã vội vàng đoan chính ngồi dậy, để ông ngồi ở bên cạnh: "Chú Steria, ta còn vừa định đi tìm chú."
Steria thấy thế, không cường điệu lễ nghi với tân chủ nhân nữa, mà hơi nghi hoặc một chút nhìn y: "Chủ nhân của ta, có chuyện gì không?"
"Rất quan trọng." Kiều Tinh Nam sờ lên cái mũi: "Ngày mai ta đi chung với chú 'Luyện chế' quyển trục ma pháp, 'Luyện chế' xong, ta cần triệu hoán người mới thêm lần nữa."
Steria điều chỉnh gọng kính tơ vàng của mình, sợi dây màu vàng có hơi lung lay, thần sắc ôn hòa: "Nếu như ta nhớ không lầm, buổi sáng hôm nay chủ nhân còn nói với ta là muốn trì hoãn thời gian 'Luyện chế thành công', ngài định là mấy ngày sau mới triệu hoán người mới."
Kiều Tinh Nam thở dài, kế hoạch không thể đuổi kịp thay đổi.
"Là do trước đó ta cân nhắc không chu toàn."
Nhân thủ của bọn họ thực sự không đủ, chuẩn xác mà nói thì nhân thủ sức chiến đấu cao không đủ, đương nhiên, Kiều Tinh Nam cũng đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý nếu lần này thẻ rút trúng cũng không có sức chiến đấu cao.
Nếu như không phải thì mình cũng chỉ có thể tiếp tục bịa kịch bản, nhưng nếu như rút trúng thẻ bài vừa hay có sức chiến đấu cao, như vậy sự ngụy trang bọn họ sẽ càng không gì phá nổi.
Sau khi nói quyết định cho số 0 và Steria biết, ngày hôm sau Kiều Tinh Nam liền dẫn theo số 0, đi đến căn phòng chứa riêng của Steria.
Kỵ sĩ giám thị bọn họ vẫn đang canh giữ ở ngoài cửa.
Kiều Tinh Nam đưa tay, trực tiếp đổi hai cái rương còn lại thành đồng vàng.
Hai rương ma thú cấp thấp có thể đổi được hai trăm đồng vàng.
Hiện tại y tổng cộng có 1,304 đồng vàng, cộng thêm ba đồng bạc.
Kiều Tinh Nam mở bảng hệ thống ra, thời đếm ngược rút thẻ đang trôi qua từng giây từng phút, còn lại mười chín ngày.
Sau lần rút thẻ này, có lẽ sẽ phải đợi đến lần rút thẻ miễn phí tiếp theo.
Kiều Tinh Nam bất đắc dĩ nhìn chằm chằm vào số tiền tiết kiệm của mình.
Ở một bên khác, 035 nhận được thông báo mở bảng hệ thống, hai mắt nó sáng lên, vào thời điểm tất cả mọi người đều không biết, lặng lẽ xuất hiện ở bên cạnh bọn họ.
Đến rồi! Rốt cuộc cũng đã đến!
Kí chủ, ngài cứ yên tâm rút thẻ, 035 sẽ giúp ngài ngầm thao tác!
Kỳ thật, việc ngầm thao tác ở trong tinh vực là vô cùng vô cùng phổ biến. Bởi vì, một số kí chủ sẽ có khí vận kinh người, sẽ rút ra được SSR, còn cũng có một số kí chủ có khí vận không tốt, tất cả đều rút ra là N, điều này thực sự ảnh hưởng đến sự cân bằng của tinh vực Tạp Trì.
Cho nên tinh vực luôn có một quy tắc ngầm, chính là nếu như vận khí kí chủ quá kém, hệ thống phụ trách có thể lặng lẽ giúp đỡ một chút.
Đương nhiên sự trợ giúp này cũng có hạn chế của nó, ví dụ như thao tác ngầm một lần, phải đợi hai lần rút thẻ sau mới có thể tiếp tục tiến hành thao tác ngầm lần nữa. Với cả khi trợ giúp, còn phải chú ý quy tắc cân bằng, mấy thẻ bài mà hệ thống ngầm thao tác không thể đều là thẻ SSR được.
Cân nhắc đến việc kí chủ đã thảm như vậy, nên những lá bài mà 035 cho kí chủ lần này đều đã tuyển chọn vô cùng tỉ mỉ.
Ba tấm SSR hai tấm SR một tấm R, ngoại trừ thẻ R vì để cân bằng nên góp vào cho đủ, thì những thẻ bài khác không có thẻ nào là không có sức chiến đấu, trí lực, tính cách siêu đỉnh cả.
Đương nhiên, đặc biệt nhất chính là SSR, còn lại hai tấm SR cũng chỉ là qua loa mà thôi.
035 tung bay ở trong không trung, vỗ vỗ vào quả bóng trong suốt, động viên cho kí chủ nhà mình, cố lên kí chủ ơi! ! Kí chủ, rút thẻ đi, SSR là của ngài! ! !
Kiều Tinh Nam vẫn còn miễn cưỡng không thôi nhìn vào đống đồng vàng của mình, những đồng vàng này, y còn chưa cầm nóng tay được mấy ngày, vậy mà sắp mất luôn rồi.
Y liếc nhìn chú Steria và số 0 bên cạnh mình.
Cắn răng, cuối cùng nhắm mắt lại chọn vào nút rút thẻ.
【 Đang rút thẻ, xin kí chủ chờ đợi. 】
Khi mà một ngàn đồng vàng biến mất là lúc một tia hồng quang lóe lên, trái tim Kiều Tinh Nam như ngừng lại, y nắm chặt nắm đấm, bất luận là cái nào cũng được, chỉ cần giá trị sức mạnh quân sự cao lên một chút, có thể bảo vệ ba người bọn họ là được rồi.
Có lẽ lời cầu nguyện của Kiều Tinh Nam đã được nghe thấy, một giây sau, trong không khí bay ra một mùi rượu nồng thuần, ngay sau đó tiếng leng keng thanh thúy của đồng vàng vang lên, trong đó xen lẫn tiếng ăn uống linh đình, nâng ly chạm cốc.
Hiệu ứng đặc biệt này đúng là chưa từng thấy trước đây.
Kiều Tinh Nam nuốt nước miếng một cái, có chút sốt sắng.
Đừng nói là kí chủ, đến cả 035 cũng có chút khẩn trương, chẳng lẽ lại rút được tấm thẻ SSR có thể khống chế bóng tối, sức chiến đấu cường hãn kia sao? Hay là một tấm SSR khác có thể mỹ dung và chữa thương, hay là tấm SSR trí thông minh cao ngất ngưởng kia? Thật ra nếu quá đen đủi thì rút trúng hai tấm thẻ cặp đôi ác ma SR còn lại kia cũng được, cặp đôi ác ma, không ai dám trêu chọc!
Trong lúc mọi người hoặc là căng thẳng, hoặc là thấp thỏm, một thanh trường kiếm thanh thuần sắc bén đột nhiên rớt xuống từ trong ánh hào quang lờ mờ màu đỏ, va chạm với sàn nhà, phát ra tiếng kiếm thanh thúy giòn tan.
Steria nghe tiếng mà sững sờ.
Lơ lửng trên không trung, 035 trông thấy một thanh kiếm ném ra từ bên trong Hỗn Độn Tạp Trì thì lập tức sững sờ.
Chỉ có Kiều Tinh Nam là khuôn mặt phấn khích đến mức ửng đỏ, hưng phấn vòng tay qua cổ số 0.
Dùng kiếm!
"Có ai trông thấy thanh kiếm của ta không?"
Một nam nhân mặc bạch y phục, lảo đảo bước ra.
Mái tóc bạc trắng của hắn xẹt qua không trung, cạch một tiếng, thân thể nặng nề rơi bộp xuống đất.
Mặc dù không rõ ràng, nhưng tất cả mọi người có mặt ở đây đều có thể nghe được hắn ợ ra mùi rượu nồng nặc.
【 đinh, chúc mừng ngài rút trúng [ tửu quỷ Farrel Ruier của Nhân tộc (bậc R cấp một)] 】
Hệ thống thiếu chút nữa là ngừng thở: . . .
A a a a, bậc R! Chỉ có một bậc R thôi mà, sao kí chủ cũng rút trúng luôn vậy? !
Không phải bậc N, là bậc R! !
Con mắt màu vàng óng của Kiều Tinh Nam sáng long lanh, bậc R giống như chú Steria! Còn là một thẻ bài sử dùng kiếm! Y lại lấy được thẻ bài tốt rồi! !
Thật là tuyệt vời! ! !