Nguyễn Ôn Tịch từ trong hồi ức quay trở về hiện thực, nhanh chóng gõ tin nhắn trả lời Mạc Nghiêm Tường.
[Nguyễn: Có lẽ là vậy, nhưng cũng không hoàn toàn.]
[Nguyễn: Thế nên cậu muốn biểu đạt ý gì?]
Nguyễn Ôn Tịch rất giỏi trong việc nhìn mặt đoán ý, cho dù bản thân đang đeo lớp mặt nạ lạnh lùng xa cách.
Anh nhìn ra được rằng Mạc Nghiêm Tường có ý muốn nói nhưng vẫn luôn do dự không nói thành lời.
Nguyễn Ôn Tịch lại thẳng thắn, trực tiếp đi vào chủ đề, tiết kiệm được thời gian lãng phí.
Từ trước tới nay anh chưa bao giờ là một người kiên nhẫn, ngoại trừ đối diện với lợi ích to lớn hoặc là người mà anh nguyện ý dùng hết sự kiên nhẫn để chờ đợi.
Mạc Nghiêm Tường biết rõ tính của Nguyễn Ôn Tịch, cuối cùng không quanh co nữa.
[Mạc Nghiêm Tường: Tôi chỉ đang lo cậu nhầm lẫn giữa sự đồng tình và tình yêu.]
[Mạc Nghiêm Tường: Cậu ấy đúng thật là rất giống cậu khi vừa mới trở về, nhưng lại đơn thuần hơn nhiều.]
[Mạc Nghiêm Tường: Tôi cũng đã điều tra quá khứ của Hứa Tề Tư, kết hợp với chuyện mà cậu bận rộn dạo gần đây.....Cậu ấy là đứa trẻ chưa từng trải, không thể phân biệt được chính xác tình cảm của bản thân. Nhưng người như vậy một khi đã nhận ra mình thích một người, chắc chắn sẽ không chịu đựng nổi tình cảm có được rồi lại mất đi.]
[Mạc Nghiêm Tường: Vậy nên tôi hy vọng cậu có thể xác nhận tình cảm của cậu là yêu chứ không phải là sự đồng tình.]
Mạc Nghiêm Tường là người hiểu rõ tính cách của Nguyễn Ôn Tịch hơn cả người nhà họ Nguyễn.
Mạc gia và Nguyễn gia đã giao hảo với nhau từ nhiều thế hệ, hai người bọn họ đã là bạn của nhau từ thời bi bô tập nói. Cho nên Mạc Nghiêm Tường biết quãng thời gian Nguyễn Ôn Tịch bị mất tích từ năm bảy tuổi đến năm mười một tuổi.
Nhà họ Nguyễn thông báo với bên ngoài rằng đã đưa anh ra nước ngoài, chỉ có nhà họ Mạc giao tình thân thiết mới biết rõ trong một lần ngoài ý muốn đã để lạc mất Nguyễn Ôn Tịch.
Thật vất vả mới tìm được về, nhưng một Nguyễn Ôn Tịch hoạt bát đã biến thành đứa trẻ trầm mặc, dáng vẻ đề phòng đầy cảnh giác với mọi thứ xung quanh. Mặc dù sau này đã dịu dàng ôn hòa hơn nhưng thật sự đều là những lớp mặt nạ giả dối.
Không ai biết đoạn thời gian mất tích đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết anh bị một tổ chức tà giáo chuyên bắt cóc những đứa trẻ dưới mười tuổi.
Tuy Nguyễn Ôn Tịch vẫn giữ được lý trí nhưng tính cách đã hoàn toàn bị vặn vẹo trong quãng thời gian đó.
Đến khi nhà họ Nguyễn điều tra và phá hủy thành công tổ chức, thời điểm Nguyễn Ôn Tịch được cứu đã biến thành đứa trẻ trầm lặng, ít nói, nhạy cảm và đa nghi với mọi người xung quanh.
Trong khoảng thời gian bốn năm đó, anh đã phần nào bị ảnh hưởng bởi cái giáo lý 'vạn vật toàn ác' mà tổ chức nhồi nhét cho những đứa trẻ, biến chúng trở thành những con rối vô tình và lạnh lùng.
Về sau, khi đã xác nhận nhà họ Nguyễn là thật lòng tìm kiếm và muốn bù đắp, nên Nguyễn Ôn Tịch mới khôi phục chút phần giống con người hơn.
Nhưng phần tình cảm này chỉ thể hiện để hồi báo nhà họ Nguyễn. Về sau anh chú tâm vào âm nhạc, yên lặng vài năm vì không muốn để bên ngoài biết con thứ nhà họ Nguyễn đã từng bị bọn tổ chức tà đạo bắt cóc. Rồi sau đó xuất hiện với diện mạo và tính cách ôn hòa, giải thích rằng mình mới đi du học trở về.
May mắn rằng với thiên phú có sẵn, cho dù bị lãng phí mấy năm nhưng Nguyễn Ôn Tịch vẫn có thể xuất sắc ở mọi mặt.
Từ âm nhạc đến xử lý các công việc kinh doanh, thậm chí còn những kỹ năng khác chỉ cần anh muốn học đều có thể hoàn thành tốt, dù không xuất sắc như phương diện âm nhạc nhưng cũng có thể trên mức trung bình.
Ở phương diện sinh hoạt, Nguyễn Ôn Tịch nổi tiếng ôn hòa nhưng lại xa cách, ngoại trừ người nhà thì anh hoàn toàn thờ ơ mặc cho người đó biểu thị mong muốn kết giao như thế nào.
Ở phương diện thương nghiệp, Nguyễn Ôn Tịch làm việc công tư phân minh, thái độ mạnh mẽ dứt khoát. Anh thường thay mặt anh trai mình đưa ra quyết sách, một lòng chỉ muốn kiếm lợi ích nhiều nhất về cho nhà họ Nguyễn.
Kiểu người như Nguyễn Ôn Tịch vậy mà lại nảy sinh cảm xúc gọi là 'yêu', hơn nữa còn kiên nhẫn chờ đợi tận 4 năm? Sau này ở chung dưới một mái nhà gần ba tháng cũng không có tiến triển hay đột phá nào?! - Mạc Nghiêm Tường không tin.
Ngay từ đầu, anh cũng không xác định được cảm xúc bỗng nhiên đó là thích hay là đồng tình thương tiếc. Nhưng sau mấy năm tiếp xúc thông qua ứng dụng trò chơi, cộng với việc nghe được những tin tức về cậu, còn có ba tháng sớm chiều ở chung với nhau, anh đã tìm ra đáp án chính xác cho bản thân mình rồi.
[Nguyễn: Tôi thích tiểu Thất, không phải vì cảm hứng nhất thời, lại càng không phải cảm xúc đồng cảm hay thương hại.]
[Nguyễn: Điểm này tôi có thể khẳng định.]
[Nguyễn: Chờ lâu như vậy là vì tôi còn chưa có cơ hội để tỏ tình với em ây.]
[Mạc Nghiêm Tường: cơ hội?]
Nói đến đây, vừa đúng lúc phục vụ bưng món lên. Nguyễn Ôn Tịch không trả lời câu hỏi của Mạc Nghiêm Tường, thừa dịp vừa ăn tối vừa tìm đề tài kéo lại lực chú ý của Hứa Tề Tư, cùng cậu vừa ăn vừa trò chuyện.
Hứa Tề Tư còn đang trong trạng thái hào hứng nên đáp lại anh bằng một nụ cười ngọt ngào, so với ban đầu khi tới đã thả lỏng tâm trạng hơn nhiều.
Vừa rồi trò chuyện với Lâm Khả Thiến có nhắc tới lịch trình đêm nay, cô nói nếu bọn họ cảm thấy hứng thú thì có thể đến suối nước nóng ở gần khách sạn ngâm mình một chút, giảm bớt cảm giác đi xe mệt nhọc ban chiều.
Hứa Tề Tư nghe vậy cảm thấy rất thích, ánh mắt mong chờ nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch vừa chat với Mạc Nghiêm Tường đồng thời cũng lắng tai chú ý nội dung cuộc trò chuyện của hai người, đương nhiên biết vì sao Hứa Tề Tư lại hứng thú mong chờ đến vậy.
Anh khẽ mỉm cười, dịu dàng nói: "Muốn đi ngâm suối nước nóng sao?"
Nguyễn Ôn Tịch khó nhịn được cảm xúc của mình, đành giơ tay chà đạp cái đầu của cậu.
Mà Hứa Tề Tư đã hoàn toàn quen với động tác này của anh, không hề né tránh, ngược lại còn vô thức lộ ra sự ỷ lại cọ cọ bàn tay anh.
Lâm Khả Thiến ngồi ở đối diện thu hết vào tầm mắt, quay đầu làm mặt quỷ với Mạc Nghiêm Tường, ghé vào tai hắn nhỏ giọng nói:
"Anh nói xem, có phải Thất Thất cũng có chút thích anh tiểu Tịch rồi phải không?"
Vẻ mặt Mạc Nghiêm Tường có chút phức tạp.
Nếu mà nói thích thì....ngược lại hắn cảm thấy do thói quen thì đúng hơn. Ít nhất từ góc nhìn của Hứa Tề Tư thì hắn chắc chắn cậu chưa hiểu được thế nào là cảm giác thích một ai đó đâu.
Thấy Mạc Nghiêm Tường không nói gì, Lâm Khả Thiến đành từ bỏ, hứng thú bừng bừng tìm cách trợ giúp mối quan hệ của hai người kia.
Một bữa tối trôi qua, bốn người đều có những suy nghĩ và ý định riêng của mình.
Nghỉ ngơi một lát sau bữa tối, Hứa Tề Tư gấp không chờ nổi muốn cùng Nguyễn Ôn Tịch tới suối nước nóng gần đó.
Suối nước nóng và khách sạn đều là sản nghiệp của nhà họ Mạc, cho nên Mạc Nghiêm Tường đã nói trước với bên đó dành một khu riêng cho khách VIP, chỉ cần bọn họ vào là có thể trực tiếp ngâm mình.
Vị trí của khu này khá yên tĩnh và kín đáo, sẽ không đụng mặt người khác, rõ ràng là dựa trên thói quen của Hứa Tề Tư.
Hứa Tề Tư cảm thấy ấm áp từ tận đáy lòng, cậu thầm ghi nhớ phải đáp tạ lại tấm lòng của Lâm Khả Thiến và Mạc Nghiêm Tường.
Có điều những việc này đều không vội, cậu đi theo Nguyễn Ôn Tịch đến phòng thay quần áo, tâm tư đều đặt trên suối nước nóng.
Phòng thay đồ có vách ngăn riêng tách biệt, Hứa Tề Tư thay áo choàng tắm dài rồi bước ra thấy Nguyễn Ôn Tịch còn chưa ra.
Cậu lắc lư đi tới bên cạnh bể ngâm, thấy trên bàn đặt một ít đồ uống và thức ăn nhẹ, bên dưới đĩa còn kẹp một tờ giấy.
Hứa Tề Tư rút tờ giấy ra nhìn.
"Đây là chiêu bài bên em - Rượu thanh mai. Nồng độ rất nhẹ, rất thích hợp để gia tăng bầu không khí, nhưng lúc ngâm mình thì nên uống ít thôi. Thiến."
Chữ trên giấy rất thanh tú, nhưng chữ 'gia tăng bầu không khí' thì lại đậm nét như cố tình nhấn nhá. Hứa Tề Tư không để ý, chỉ nghĩ là Lâm Khả Thiến chu đáo chuẩn bị cho bọn họ, càng cảm thấy cô rất tốt bụng.
Rượu thanh mai được xem như rượu trái cây, Hứa Tề Tư biết tửu lượng của mình không tốt nhưng nếu là rượu trái cây thì uống mấy ngụm cũng sẽ không sao, cậu nghĩ vậy liền dứt khoát rót một ly nếm thử.
Nhấp một ngụm mang theo hương vị chua chua ngọt ngọt thoang thoảng hương men rượu. Hứa Tề Tư nheo mắt, giống như con mèo đang thỏa mãn tận hưởng. Trong hơi sương của suối nước nóng, cậu thả lỏng người tùy ý mà nhấm nháp hết ly rượu.
Đợi khi Nguyễn Ôn Tịch từ trong phòng thay đồ đi ra, nhìn thấy bộ dáng hưởng thụ của Hứa Tề Tư trong làn sương mờ ảo.
Mắt Nguyễn Ôn Tịch không khỏi trầm xuống, nhưng rất nhanh đã khôi phục như bình thường, anh đi đến bên cạnh cậu hỏi: "Đang uống gì đó?"
Hứa Tề Tư nghe anh hỏi, ngước đầu trả lời: "Chị Thiến nói rượu thanh mai là chiêu bài ở đây, nồng độ rất thấp nên em mới thử một chút. Uống ngon lắm nha, anh Ôn Tịch có muốn thử một ly không?"
Khi nói cậu đồng thởi ngửa đầu nhìn anh, áo choàng tắm rộng thùng thình không thể che được xương quai xanh tinh xảo và lòng ngực trắng nõn.
Nói xong anh cũng tự rót cho mình một ly, nhưng vội vàng nhấp một ngụm hết nửa ly. Thậm chí anh còn chẳng nếm ra được hương vị nào, bộ dáng sốt ruột như đang che giấu gì đó.
Hứa Tề Tư chớp chớp mắt, cảm thấy tư duy mình có chút trì độn liền lắc đầu không nghĩ nữa, đi đến suối nước nóng cởi áo choàng tắm rồi bước xuống ngâm mình, thở ra một hơi mỹ mãn.
Nguyễn Ôn Tịch nghe thấy tiếng nước, mới hoàn hồn xoay người, cũng đi theo Hứa Tề Tư xuống ngâm mình.
Hứa Tề Tư nghe động tĩnh, quay đầu nhìn anh.
Ở chung ba tháng nay, kỳ thực đây vẫn là lần đầu tiên cả hai 'thẳng thắn gặp nhau' như thế này đấy.
Bản thân Hứa Tề Tư không thích rèn luyện thể thao nên trên người không có miếng cơ bắp nào, nhưng cũng may không có thịt mỡ dư thừa. Người cậu gầy gầy cân xứng, làn da trắng nõn do không thường tiếp xúc với ánh mặt trời giờ đây thêm chút màu hồng nhạt do ngâm suối nước nóng ấm áp.
Nguyễn Ôn Tịch hoàn toàn khác với cậu, bình thường anh mặc quần áo trông gầy gò, nhưng bây giờ Hứa Tề Tư có thể dễ dàng nhìn thấy trên người anh có một tầng cơ bắp mỏng cân đối, không quá dày cũng không quá gầy, chỉ ở khoảng vừa phải.
Hứa Tề Tư không tự chủ mà nhìn chằm chằm Nguyễn Ôn Tịch, ánh mắt mãnh liệt đến mức Nguyễn Ôn Tịch không cần quay đầu lại cũng cảm nhận được.
Anh tận lực duy trì vẻ ôn hòa dịu dàng như ngày thường, cười hỏi:
"Sao vậy tiểu Thất?"
Ánh mắt Hứa Tề Tư một lần nữa lấp lánh hỏi: "Em có thể.....sờ sờ cơ bắp của anh Ôn Tịch một chút có được không?"
Hứa Tề Tư lúng túng nói, mặt đỏ bừng bừng nhưng ánh mắt vẫn trong sáng không hề có chút tạp niệm nào. Có điều cậu không biết, chỉ một câu hỏi đơn thuần như thế nhưng vào tai Nguyễn Ôn Tịch sẽ biến thành loại cám dỗ như thế nào.
Đương nhiên Nguyễn Ôn Tịch làm sao nỡ lòng nào từ chối yêu cầu của Hứa Tề Tư.
Hứa Tề Tư được anh đồng ý, hứng thú bừng bừng đi đến sát bên người anh, đầu ngón tay khẽ vuốt ve từ bả vai dày rộng xuống lồng ngực săn chắc rồi đến từng múi cơ căng chặt trên bụng, bàn tay khẽ trượt xuống dưới một chút nữa...
Bỗng bị một bàn tay khác nắm lại.
Hứa Tề Tư khó hiểu ngước đầu nhìn anh, gương mặt hồng hồng đầy sức sống không che đậy được ánh mắt tràn đầy sự phấn khích.
Nguyễn Ôn Tịch chậm rãi thở ra một hơi bất đắc dĩ, rốt cuộc mới nhận ra trạng thái hiện tại.
Tiểu Thất của anh uống say rồi.
- ---------✿byhanako❀----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT