Ngày 11 tháng 10, không khí đầu thu se lạnh yên lặng phủ khắp toàn bộ thành phố A.
Hứa Tề Tư kéo một rương hành lí đi trên con đường vào Phương Thơ hoa viên, xung quanh ngẫu nhiên sẽ bắt gặp mấy chiếc siêu xe xa xỉ ầm ầm lướt qua.
Phương Thơ hoa viên là tiểu khu dành cho người giàu có ở thành phố A, nơi này có diện tích cực lớn, nhưng số lượng nhà ở lại rất ít, hầu hết tất cả đều là biệt thư riêng. Có thể mua nhà ở đây đều là thế gia giàu có, hơn nữa ở đây giống với bất động sản dự phòng hơn là nhà ở thường xuyên.
Ở chỗ này, Hứa gia cũng có ngẫu nhiên vài căn bất động sản, bất quá mục đích của Hứa Tề Tư đến đây không phải là cái đó.
Cậu dừng chân trước một căn biệt thự, đối chiếu kỹ càng với địa chỉ trên giấy note, xác nhận nơi này chính là nơi cậu muốn tới.
Hứa Tề Tư thở nhẹ một hơi, nắm chặt di động rồi đi tới cửa, nhưng lại do dự không dám ấn chuông.
Là một người mắc chứng sợ giao tiếp, kêu cậu một mình đối mặt với một người xa lạ, vẫn là quá mức khó khăn đối với cậu.
"Canh cách."
Trong lúc Hứa Tề Tư do dự, cửa nhà trước mặt bỗng nhiên mở ra, một người thanh niên mặc quần áo hưu nhàn đứng trước cửa, có hơi kinh ngạc, sau đó anh ta nở nụ cười nhẹ nhàng hỏi:
"Là Hứa tiểu công tử chăng?"
Ngữ điệu của người thanh niên rất ôn hòa, âm thanh ấm áp giống như gió xuân, mang theo sự trấn an khiến lòng người cảm thấy yên tâm. Đôi mắt đen thuần tựa như một hồ nước sạch sẽ, chỉ ôn nhu phản chiếu ngược ra thân hình co quắp của Hứa Tề Tư.
Hứa Tề Tư không kịp nói ra lời chào hỏi đã chuẩn bị sẵn trong đầu trước đó, chỉ nhanh chóng liếc nhìn người kia một cái liền cúi đầu, khẩn trương nói: "Chào, chào ngài, tôi gọi là Hứa Tề Tư."
"Anh tên Nguyễn Ôn Tịch." Nguyễn Ôn Tịch cười, tiến lên một bước, tiếp nhận rương hành lí bị cậu nắm chặt do khẩn trương.
"Anh thấy lâu vậy mà em vẫn chưa tới, còn tưởng rằng em bị lạc đường, đang chuẩn bị ra ngoài tìm em đó."
Hứa Tề Tư không muốn làm phiền Nguyễn Ôn Tịch xách hành lí giúp cậu, lại càng không dám ngắt ngang lời anh đang nói, thế nên chỉ có thể nhìn rương hành lí tự nhiên như không mà tới tay Nguyễn Ôn Tịch.
Hứa Tề Tư vẫn đứng ở chỗ cũ, trên mặt cũng không biểu lộ quá nhiều cảm xúc, thoạt nhìn có vẻ tương đối an tĩnh, duy chỉ có cặp mắt sạch sẽ trong veo bại lộ tâm tình bất an lúc này của cậu.
Nguyễn Ôn Tịch thân thiện nói: "Đừng sợ, anh không ăn thịt em đâu, vào nhà trước đi."
"Được."
Cảm xúc nho nhỏ bị người ta nhìn thấu, hai tai Hứa Tề Tư đỏ rần, nhỏ giọng đáp một câu rồi đi theo Nguyễn Ôn Tịch vào nhà. Vừa đi, cậu nhịn không được lặng lẽ liếc mắt đánh giá bóng dáng Nguyễn Ôn Tịch ở phía trước.
Nguyễn Ôn Tịch rất cao, có lẽ cao hơn Hứa Tề Tư tận nửa cái đầu, thân hình thon dài đĩnh đạt, vừa nhìn là biết rất ưu tú và đáng tin cậy.
Trên thực tế, Nguyễn Ôn Tịch đúng thật là rất ưu tú.
Anh là nhị thiếu gia tập đoàn Nguyễn thị, lớn lên đẹp trai, giọng nói lại dễ nghe, thành tích học tập xuất sắc. Hơn nữa, từ nhỏ đã có thiên phú âm nhạc cực cao, năm 26 tuổi đã có chỗ đứng quan trọng trong giới âm nhạc.
Trừ cái này ra, những mặt khác anh cũng rất có thực lực.
Đại thiếu gia tập đoàn Nguyễn thị, tức anh trai của Nguyễn Ôn Tịch từng bị kẻ khác sinh lòng đố kị mà gây ra một việc rất nghiêm trọng trong công ty, mà ba Nguyễn và mẹ Nguyễn lại đúng lúc ở nước ngoài không thể về kịp để xử lý.
Vậy nên lần đó toàn bộ công ty phải dựa vào Nguyễn Ôn Tịch chủ trì đại cục, lấy tốc độ mau lẹ bình định nội bộ trong công ty. Mãi cho đến khi đã xử lý thích đáng mọi việc, anh một lần nữa đem quyền quản lí công ty trả lại cho anh trai, còn mình thì tiếp tục chui đầu vào sự nghiệp âm nhạc.
Có thể nói cho dù trong cái vòng con cháu thế gia, hay trong mắt người bình thường thì Nguyễn Ôn Tịch đích thị chính là thiên chi kiêu tử.
Đều là nhị thiếu gia trong nhà, nhưng Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch là hai người hoàn toàn tương phản, cũng có thể nói là cơ hồ không có bất luận điểm gì giống nhau.
Cậu có một người anh trai ưu tú, một cô em gái đáng yêu, nhưng bản thân cậu lại có một tính cách âm u nặng nề. Có ngay khi cả người nhà của cậu cũng sẽ không cẩn thận mà quên mất sự tồn tại của cậu.
Người nhà của cậu đối với cậu rất tốt, chỉ là ngày thường bọn họ rất bận, với lại chính bản thân cậu cũng cảm thấy mình thực sự quá mờ nhạt, vậy nên đôi lúc người trong nhà cũng sẽ vì vô ý bỏ qua cậu mà cảm thấy áy náy.
Hứa Tề Tư không muốn bọn họ buồn nên đề nghị dọn ra ở riêng, mọi người trong nhà đều tôn trọng quyết định của cậu.
Nhưng ngày thường Hứa Tề Tư rất hay quên, luôn vứt đồ đạc bừa bãi. Mẹ Hứa không yên tâm để cậu dọn ra sống một mình, nên trong lúc tụ hội với mấy bà bạn liền buộc miệng than thở.
Không lâu sau đó, mẹ Hứa đột nhiên nói nhị thiếu gia Nguyễn thị có chủ động tìm tới nhà, nói rằng gần đây cậu ấy cũng tính dọn ra ở riêng để chuyên tâm sáng tác âm nhạc, có thể cho Hứa Tề Tư ở cùng mình.
Cho tới bây giờ nhìn thấy Nguyễn Ôn Tịch ngoài đời, Hứa Tề Tư cũng chưa cẩn thận suy nghĩ vì sao Nguyễn Ôn Tịch lại chủ động đưa ra đề nghị như vậy...? Trước đó cậu vẫn luôn cảm thấy Nguyễn Ôn Tịch và cậu không cùng một thế giới.
Đương nhiên hiện tại cậu vẫn cho là như vậy.
Hứa Tề Tư không dám nhìn chằm chằm người khác một lúc lâu, sau khi hết hoang mang liền dời tầm mắt quan sát cảnh vật xung quanh.
Trong nhà bố trí rất ấm áp, tuy rằng trước đây không có người ở nhưng rõ ràng có thể thấy nơi này đã được xử lý qua, nhìn rất có nhân khí.
Nguyễn Ôn Tịch kéo rương hành lí đến một góc, lập tức liền có một vị quản gia trung niên bước tới, không tiếng động khom lưng tiếp nhận rương hành lí rồi rời đi.
Thấy không cần phải xã giao với một người xa lạ, Hứa Tề Tư có hơi thở phào nhẹ nhõm.
"Đi theo anh, anh mang em đi xung quanh làm quen một chút." Nguyễn Ôn Tịch một bên tiếp đón, một bên chủ động tìm đề tài trò chuyện, "Em tự mình tới đây sao?"
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn đi theo anh, gật đầu đáp.
Nguyễn Ôn Tịch cười một tiếng: "Trước tiên mang em lên lầu một xem thử, có một nơi hẳn là em sẽ rất thích."
Hứa Tề Tư: "........"
Cậu chớp chớp mắt, nhưng không chủ động hỏi, đáy mắt hiện lên vẻ hoang mang như lúc vừa mới đến đột ngột thấy Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch duy trì cảm giác thần bí, tạm thời chưa nói với cậu, dẫn cậu lên lầu.
Lầu một của biệt thự nhìn rất nghiêm túc, cứ như tầng này dành riêng cho công việc, có ba phòng gồm: một thư phòng, một phòng nhạc, một phòng còn lại đang được đóng chặt.
Thư phòng là nơi bọn họ có thể đến đọc sách hằng ngày, hoặc xem chút tài liệu liên quan. Phòng nhạc chủ yếu là nơi Nguyễn Ôn Tịch ngâm mình vào âm nhạc. Hứa Tề Tư nhìn về cửa phòng đóng chặt còn lại, đáy lòng dâng lên sự tò mò, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng tại chỗ không dám động.
Lúc này, Hứa Tề Tư mới phản ứng, đi qua nhẹ nhàng đẩy cánh cửa phòng. Đập vào mắt là một căn phòng có màu xanh da trời dịu mát, đồ vật được bài trí bên trong rất mới, thoạt nhìn hình như là mới được sơn lại.
Trong căn phòng nhỏ này còn có bộ bàn ghế, bên trên là màn hình, bàn phím, con chuột, thậm chí là các loại thiết bị phục vụ cho việc livestream.....tất cả đều rất quen thuộc đối với Hứa Tề Tư. Chẳng qua mọi thứ đều còn rất mới, rõ ràng là được người ta cố ý đối chiếu kích cỡ mà mua.
Hứa Tề Tư cảm thấy kinh ngạc, quay đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch chỉ mỉm cười: "Có muốn vào xem thử không?"
Hứa Tề Tư không thể cự tuyệt lời mời hấp dẫn như vậy, cậu đi tới trước bàn máy tính, nhìn các máy móc được bài biện không sai, suýt nữa đã khiến cậu còn tưởng rằng mình đã trở về lại căn phòng trong nhà.
Bất quá nơi nên đặt máy chủ lại trống không. Nguyễn Ôn Tịch đi lên giải thích:
"Anh đã hỏi qua Hứa đại thiếu và Hứa tiểu thư, bọn họ nói ngày thường em sẽ có buổi livestream chơi game online, anh sợ tùy tiện thay đổi máy chủ sẽ gây ảnh hưởng tới buổi livestream của em, nên tìm bọn họ chỉ để hỏi loại thiết bị em hay dùng và kích cỡ mẫu mã mà thôi. Còn thói quen đặt chỗ nào, đại khái có thể chỉnh lại."
"Bất quá như thế nào cũng không hoàn toàn giống như cũ, nến nếu còn có chỗ nào không thích, em có thể đổi lại. Ngoài ra dữ liệu trong máy chủ không thể sao chép y hệt như cái cũ, vậy nên tạm thời anh không có tự mình quyết định. Em muốn đổi một cái mới hay muốn dùng cái cũ đều có thể, anh muốn để em tự mình định đoạt."
Hứa Tề Tư không ngờ anh cố ý sắp xếp những việc này, lại còn có thể suy xét chu toàn thấu đáo đến vậy.
Cậu rất sợ giao tiếp, trong nhà lại có tiền, vậy nên cha mẹ không ép buộc cậu đi làm, chỉ hy vọng cậu có thể làm việc mình thích. Thế nên cậu liền lựa chọn làm việc duy nhất cậu không ghét, đó là livestream chơi game.
Hứa Tề Tư không muốn đi làm quen lại từ đầu với một thiết bị mới, nguyên bản cậu còn cho là đổi chỗ ở mới thì việc phiền toái nhất đó chính là dọn thiết bị. Trước tiên phải thông báo với các fan tạm thời nghỉ livestream, sau đó tính toán sẽ từ từ dọn hết qua đây trong vòng hai ngày, nhưng không ngờ Nguyễn Ôn Tịch đã sớm chuẩn bị hết cho cậu.
Bởi vì cảm giác tồn tại của bản thân không được cao lắm, thế nên có thể nói đây là lần đầu tiên Hứa Tề Tư cảm nhận được sự đối đãi tinh tế như tri kỷ này.
Cậu thụ sủng nhược kinh, trong phút chốc không biết nên nói gì. Nguyễn Ôn Tịch thấy cậu trầm mặc nên hiểu lầm, lo lắng hỏi:
"Hay là em thích cái cũ hơn? Sau khi đặt mua xong anh mới nhớ tới khả năng này, xác thật là anh có chút thiếu suy nghĩ. Nếu em không thích, máy mới này có thể dời tới thư phòng bên kia, tùy em thấy thích là được."
Hứa Tề Tư vội vàng xua tay: "Không có không có, tôi, tôi rất thích. Tôi sẽ dọn máy chủ lại đây, cảm ơn ngài."
Gương mặt Nguyễn Ôn Tịch một lần nữa nở nụ cười: "Không có việc gì, em thích là được. Cũng không cần dùng kính ngữ, gọi tên anh là được rồi."
Hứa Tề Tư ngồi co ro tại chỗ, âm thanh nhỏ xíu: "Vậy nghe có vẻ quá không lễ phép a? Ngài nguyện ý thuê chỗ này cho tôi, còn, còn bố trí dụng tâm như vậy....thật sự rất cảm ơn ngài."
Nguyễn Ôn Tịch bất đắc dĩ cười: "Đính chính lại một chút, nơi này không phải anh 'thuê' cho em. Là anh và em 'cùng thuê' chỗ này."
Hứa Tề Tư: "A?"
Nhất thời, Hứa Tề Tư không hiểu ý của anh, cậu nhớ rõ căn biệt thự này là bất động sản của Nguyễn thị mà.....
Nguyễn Ôn Tịch kéo ghế, ngồi đối diện cậu:
"Căn biệt thự này là do anh trai anh lấy danh nghĩa riêng mua lại, bản chất xem như là tài sản riêng của anh ấy. Mà anh em ruột thì phải rạch ròi hơn ai hết, vậy nên không phải anh thuê nơi này cho em, mà là chúng ta cùng nhau thuê căn biệt thự này. Chúng ta là quan hệ khách thuê bình đẳng, không có chênh lệch về bối phận, có đúng không?"
Hứa Tề Tư cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng lại không dám hỏi ra, nghĩ nghĩ vẫn là thuận theo rồi ngoan ngoãn gật đầu.
Nguyễn Ôn Tịch không gấp gáp ép cậu phải thích ứng ngay, mỉm cười nhẹ nhàng dời đề tài:
"Lại đây anh dắt em đi xem những phòng khác."
Hứa Tề Tư gật đầu đứng lên, hai tay nắm chặt để phía trước người, ngoan ngoãn hiểu chuyện đến đáng yêu.
Nguyễn Ôn Tịch đứng dậy, chuẩn bị đi thì chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Mắt anh nhìn vào màn hình điện thoại, nói xin lỗi với cậu: "Xin lỗi, anh nghe điện thoại trước."
Hứa Tề Tư gật đầu, ngoan ngoãn đứng im tại chỗ chờ, Nguyễn Ôn Tịch đi tới bên cửa tiếp điện thoại.
"Có chuyện gì?"
"A? Là hôm nay sao?"
"Hôm nay mấy giờ?"
Hứa Tề Tư còn đang bận đánh giá căn phòng, nghe thấy âm thanh liền lơ đang nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch, thấy Nguyễn Ôn Tịch nhíu mày nhìn vào đồng hồ trên tay.
Hôm nay có hẹn rồi sao?
Hứa Tề Tư nghĩ thầm, hơi có chút thất thần, tiếp đó lại nghe thấy âm thanh xin lỗi của Nguyễn Ôn Tịch:
"Xin lỗi, hôm nay tôi có lẽ tôi không đi được, có thể để hôm khác được không?"
"Ừ, là chuyển nhà."
"Bên tôi đã dọn xong rồi, hôm nay có bạn nhỏ chuyển tới ở cùng."
Khi nói chuyện, Nguyễn Ôn Tịch ngước mắt, vừa lúc đụng phải ánh mắt Hứa Tề Tư. Anh cong mắt cười:
"Bạn nhỏ có hơi sợ người lạ, hôm nay tôi muốn để em ấy thích ứng với việc ở chung với nhà với tôi."
Hứa Tề Tư cuống quít cúi đầu, lỗ tai có chút hồng.
Nguyễn Ôn Tịch lớn hơn cậu 4 tuổi, bản thân lại có bộ dáng thân sĩ thành thục, gọi cậu là 'bạn nhỏ' nghe thật trơn tru, cứ như thật sự coi cậu trở thành đối tượng đặc biệt cần chăm sóc vậy.
.......Nhất định là ảo giác!
Hứa Tề Tư vội vàng xua đi mấy suy nghĩ vớ vẩn, thấy Nguyễn Ôn Tịch đi tới, lỗ tai đỏ hồng nhỏ giọng nói:
"Nguyễn tiên sinh, nếu có chuyện gấp xin cứ đi trước, tôi không sao cả."
Nguyễn Ôn Tịch đã cúp máy, nghe vậy liền nói: "Không có chuyện gì, chỉ là bạn bè quen biết mời đi ăn, lúc khác đi cũng chẳng sao."
Nói đến đây, anh tạm dừng một chút, ý cười trong mắt lại càng ôn nhu: "So với việc ra ngoài ăn cơm, hiện tại bồi tiểu Thất mới là quan trọng nhất."
'Tiểu Thất' là biệt danh thường ngày mà người thân và bạn bè cậu hay gọi. Hứa Tề Tư nghe thấy xưng hô quen thuộc, vô ý ngước mặt nhìn anh, chỉ thấy trong đôi mắt thanh triệt của anh phản chiếu hình ảnh của mình khiến nơi đầu quả tim của cậu không khỏi run lên, như thể mặc kệ có phát sinh chuyện gì thì người trước mắt sẽ luôn vĩnh viễn đặt cậu ở vị trí đầu tiên.
.......Vị Nguyễn tiên sinh này, hình như là một người rất tốt.
- ---------✿byhanako❀-----------
Tác giả có chuyện muốn nói:
Chúc mừng Nguyễn tiên sinh được phát một thẻ người tốt √
- ---------✿byhanako❀-----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT