"Tiểu Thất, em còn giữ những bức họa trước đây của mình chứ?"
Hứa Tề Tư gật đầu đáp:
"Toàn bộ những bức tranh em vẽ đều được bảo quản rất kỹ, chẳng qua em đã cất hết rồi."
Nguyễn Ôn Tịch lại hỏi tiếp:
"Anh có thể xem chúng được không?"
Hứa Tề Tư không hiểu vì sao đột nhiên anh lại gấp gáp như vậy, nhưng cậu lại không suy nghĩ sâu xa, đứng dậy đi tới cái kệ rút ra một tập tranh.
Hồi trước cậu vẽ rất nhiều, sau đó các bức tranh đều được phân loại và cất ở những nơi khác nhau. Trong quyển tập tranh này đều là một ít bài tập hàng ngày mà giáo viên giao cho cậu làm.
Nguyễn Ôn Tịch nhận lấy tập tranh, sau đó liền nhanh chóng lật từng trang từng trang xem xét. Có thể thấy phong cách quen dùng của cậu là kiểu rạng rỡ tươi mới đầy sức sống hoặc dịu dàng trong trẻo, tựa như phản chiếu con người tích cực đầy mong chờ đối với cuộc sống.
Nguyễn Ôn Tịch có tính toán trong lòng, anh lại hỏi: "Tiểu Thất à, anh có thể tạm thời mượn những bức tranh này để làm bằng chứng, có được không?"
Hứa Tề Tư chớp chớp mắt:
"Nhưng mà mấy thứ này đủ để làm bằng chứng không?"
Nguyễn Ôn Tịch khẽ cười: "Chỉ có tập tranh thì không đủ, nhưng cộng với những chứng cứ anh thu thập được thì anh có thể nắm chắc tám phần."
Nói xong anh bổ sung:
"Anh biết những bức tranh này có ý nghĩa như thế nào đối với em, cho nên mượn xong anh sẽ trả lại nguyên vẹn, em không cần lo lắng."
Hứa Tề Tư không phải ý này, cậu lắc đầu nói:
"Không sao, em tin anh Ôn Tịch. Anh Ôn Tịch cần thì cứ lấy đi, em nên cảm ơn anh mới đúng."
Nguyễn Ôn Tịch xoa xoa đầu cậu:
"Anh đi gặp ba em một lát, tí nữa anh quay lại."
Hứa Tề Tư gật đầu, nghĩ một chút rồi nói:
"Ba em bây giờ chắc đang ở thư phòng, anh có cần em gọi báo cho ba trước một tiếng không?"
Nguyễn Ôn Tịch: "Được."
Hứa Tề Tư lấy điện thoại gọi cho ba Hứa, nói với ông rằng Nguyễn Ôn Tịch có chuyện cần gặp. Sau khi xác nhận ông đang rảnh thì Nguyễn Ôn Tịch mới trực tiếp đến thư phòng.
Hứa Tề Tư nhìn Nguyễn Ôn Tịch rời đi, đợi sau khi bóng dáng anh đi khuất rồi cậu mới bắt tay dọn dẹp những đồ vật vào lại vali.
Có điều vừa nãy đã lật xem hết quyển album nên hiện tại cậu cũng tò mò muốn mở hết những thứ trong vali ra xem thử.
Một vài món cậu đã quên mất vì sao mình có, một vài thứ khác thì nhớ mang máng, một số ít thì lại ấn tượng sâu sắc khó quên.
Hứa Tề Tư nhìn lần lượt những thứ được xếp lại vào vali, tựa như cậu đang ngắm nhìn cảm xúc biến hóa theo từng năm của mình. Lúc mới bắt đầu sa sút tinh thần cho đến giai đoạn chán ghét, nóng nảy rồi sau đó là khoảng lặng như chết tâm.
Đây là quá trình cậu dần dần buông bỏ bản thân, trốn chạy hiện thực mà đắm chìm vào thế giới riêng của mình.
Nhưng từ hôm nay về sau, chiếc vali này chắc sẽ không có thêm món đồ nào được thêm vào. Chợt lúc này trong đầu cậu hiện lên hình bóng Nguyễn Ôn Tịch. Tuy tương lai sau này còn rất dài nhưng không biết vì sao cậu cảm thấy nếu có Nguyễn Ôn Tịch ở bên cạnh thì hết thảy mọi chuyện đều sẽ tốt thôi.
Hứa Tề Tư không khỏi mỉm cười, tiếp tục thu dọn đồ đạc.
Thu xếp được một nửa thì lại nghe thấy tiếng gõ cửa truyền tới.
"Tiểu Thất ơi, anh vào có được không?" Là tiếng của Hứa Tề Hiền.
Hứa Tề Tư rút một tờ khăn giấy lau tay, bước nhanh tới mở cửa:
"Anh cả, có chuyện gì sao?"
Hứa Tề Hiền cười nói: "Cũng không có gì, tới tìm em tâm sự. Không biết bây giờ em có tiện không?"
Hứa Tề Tư nhường lối cho hắn vào, gãi đầu nói:
"Tiện thì có tiện, nhưng bây giờ phòng có hơi....bừa bộn một chút. Anh cả đến đây ngồi đi."
Hứa Tề Hiền vào phòng, nhìn thấy chiếc vali to kềnh kèm theo đó là những món đồ tán loạn xung quanh, hắn tò mò hỏi:
"Tiểu Thất muốn dọn một vài thứ đến Phương Thơ hoa viên à?"
Hứa Tề Tư lắc đầu đáp: "Không phải, những thứ đó đều là đồ hồi bé. Trước kia bị nói đạo nhái tranh..... bản gốc bị em giấu dưới cùng trong chiếc vali này. Mới vừa nãy em lấy ra đưa cho anh Ôn Tịch làm bằng chứng."
"À..." Hứa Tề Hiền đáp, đi tới chỗ cậu chỉ ngồi xuống.
"Vậy em cứ tiếp tục đi, anh ngồi trò chuyện với em."
Vốn cậu định nói lát nữa làm cũng được, nhưng chợt nhớ tới lời hứa với cả nhà hồi nãy, cậu đành ngồi xuống ghế nhỏ tiếp tục công việc dang dở.
Hứa Tề Hiền thật sự chỉ tới tìm Hứa Tề Tư để tâm sự một ít chuyện nhà. Phần lớn đều là hỏi cậu có quen sống ở đó chưa, có chỗ nào không thoải mái không, tiểu Hoa nuôi trong nhà có tính tình như thế nào....
Lúc nãy ở phòng khách toàn là Hứa Tề Kỳ chia sẻ chuyện của cô nàng, Hứa Tề Hiền thân là anh cả nên quan tâm chuyện của em trai mình là điều hiển nhiên nên làm.
Cơ bản là Hứa Tề Tư hỏi gì đáp nấy, qua lại mấy câu thì đã thả lỏng hơn rất nhiều.
Hứa Tề Hiền thấy vậy liền yên lặng tiến vào chủ đề chính, thử thăm dò hỏi:
"Bây giờ tiểu Thất và Nguyễn nhị thiếu ở chung với nhau đã hai tháng, em cảm thấy anh ta là người như thế nào?"
Đề cập tới Nguyễn Ôn Tịch, ánh mắt Hứa Tề Tư không tự giác hiện lên ý cười.
"Em cảm thấy anh Ôn Tịch là người rất dịu dàng, cũng rất tôn trọng ý kiến của em. Em cảm thấy rất vui khi ở cùng với anh Ôn Tịch."
Hứa Tề Hiền chú ý tới sự biến hóa trong cảm xúc của em mình khi nhắc tới Nguyễn Ôn Tịch, ánh mắt hắn hơi trầm xuống, lại hỏi: "Ví dụ như thế nào?"
Hứa Tề Tư ngừng động tác trên tay, tự hỏi bản thân một chốc mới trả lời:
"Hai ngày trước em bị sốt, là anh Ôn Tịch luôn túc trực bên cạnh chăm sóc em."
Hứa Tề Hiền bắt ngay trọng điểm, lo lắng đứng bật dậy đi tới sờ trán Hứa Tề Tư:
"Hai ngày trước em bị sốt? Bây giờ cảm thấy như thế nào, còn khó chịu ở đâu không? Sao em không nghỉ ngơi ở nhà thêm mấy ngày nữa, lỡ chạy tới lui giữa hai nhà bệnh tái phát thì phải làm sao?"
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn ngồi yên để Hứa Tề Hiền cảm nhận nhiệt độ cơ thể, cậu đáp:
"Ngày hôm qua đã khỏi hẳn rồi. Sáng nay bác sĩ gia đình có tới khám lại, đã không có gì phải lo. Em không nói là vì không muốn mọi người lo lắng quá."
"Vậy cũng không được, vừa mới hết bệnh đã không lo cho bản thân rồi." Hứa Tề Hiền lo lắng không tán thành, "Sớm biết em bệnh nặng mới khỏi thì đã không để em về. Thể chất em vốn đã kém, lăn lộn qua lại như vậy bệnh nặng thêm thì sao bây giờ?"
Hứa Tề Tư cảm nhận được sự quan tâm lo lắng của anh cả, trong lòng ấm áp nói: "Thật sự không sao nữa rồi, mấy ngày nay anh Ôn Tịch chăm sóc cho em một bước cũng không rời, nên bây giờ em rất khỏe."
Sau khi xác nhận Hứa Tề Tư đã khỏi hẳn, cuối cùng Hứa Tề Hiền mới thả lỏng người, lại chuyển sang trọng tâm câu chuyện.
"Em nói khi em bị bệnh, Nguyễn thiếu kia vẫn luôn một bước không rời?"
Hứa Tề Tư vẫn chưa phát hiện có gì không đúng, gật đầu hồn nhiên đáp:
"Ngay cả buổi tối anh Ôn Tịch cũng ở bên cạnh tới nửa đêm, sau khi xác nhận em không bị phát sốt nữa thì mới trở về phòng mình."
"Anh Ôn Tịch thực sự là một người rất tốt, anh cả không cần lo lắng cho em."
Nghe qua đã nghĩ ngay người này không đơn giản là 'người tốt' như vậy đâu.
Bản thân Hứa Tề Hiền đã từng kết giao với con cháu thế gia nên đối với những chuyện này vừa nghe là đã cảm thấy có điểm không bình thường.
Hơn nữa, chuyện đạo nhái lần này Nguyễn Ôn Tịch ra sức tích cực điều tra, loai tận tâm tận lực đến trình độ này chắc chắn đã vượt qua mức bạn bè cho phép, càng giống như là......lấy lập trường của bạn trai mà đòi lại công bằng cho người mình thương.
Càng nghĩ Hứa Tề Hiền càng cảm thấy lo lắng cho em trai ngốc nhà mình.
Thói đời bây giờ, hôn nhân đồng tính cũng đã được hợp pháp hóa nhưng thật sự tiến tới hôn nhân thì lại không nhiều.
Có điều, nếu Nguyễn nhị thiếu kia là thật lòng thì hắn cũng sẽ không làm gậy đánh uyên ương.
Hứa Tề Hiền nhớ vừa rồi khi nhắc tới Nguyễn Ôn Tịch, thái độ của Hứa Tề Tư trở nên dịu dàng hơn, ánh mắt còn mang ý cười. Quả thật đã lâu rồi hắn không thấy em trai mình bộc lộ ra những cảm xúc như vậy.
Chỉ là không biết tình cảm của em trai nhà mình đối với Nguyễn Ôn Tịch là gì.
Hứa Tề Tư tiếp tục công việc sắp xếp đồ đạc, hoàn toàn không để ý tới ánh mắt phức tạp của Hứa Tề Hiền.
Hứa Tề Hiền tiếp tục nói bóng gió hỏi, nhưng khi mỗi lần nói tới Nguyễn Ôn Tịch thì Hứa Tề Tư không hề keo kiệt dành lời khen, thậm chí ánh mắt còn sáng lấp lánh mang theo cảm xúc lạ.
Thực tốt, trái tim của em trai nhỏ ngốc nghếch nhà hắn bị câu mất rồi! - Hứa Tề Hiền thầm nghiến răng kết luận, trong lòng quyết định phải đi tìm tên kia hỏi rõ.
Làm anh cả, trước đây Hứa Tề Hiền vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện sau này sẽ không ai chăm sóc cho Hứa Tề Tư. Nếu em ấy có thể tìm được người mình thương, cùng nhau nắm tay đi hết quãng đường thì tự nhiên người anh cả như hắn sẽ cảm thấy rất vui vẻ.
Nhưng nếu người đó là Nguyễn Ôn Tịch, hắn liền không thể không cảnh giác.
Tuổi tác của Hứa Tề Hiền và Nguyễn Ôn Tịch cách nhau không xa, thỉnh thoảng hai nhà có mấy mối làm ăn hợp tác với nhau nên hắn hiểu rất rõ người sống trên thương trường như Nguyễn Ôn Tịch coi trọng lợi ích như thế nào.
Thậm chí hắn còn cho rằng Nguyễn Ôn Tịch sẽ lựa chọn liên hôn thương nghiệp, dùng hôn nhân để đổi lấy lợi ích lớn cho gia tộc.
Suy nghĩ này vừa lướt qua, Hứa Tề Hiền chỉ hỏi tiếp những vấn đề râu ria rồi tìm một lý do rời đi.
Từ đầu tới cuối, Hứa Tề Tư vẫn chưa hề phát hiện ra điều gì bất thường, cậu tạm biệt Hứa Tề Hiền rồi phất tay chào anh.
Hứa Tề Hiền đáp lại bằng một nụ cười rồi rời đi. Sau khi ra khỏi phòng, thuận tay đóng cửa thì vừa vặn gặp Nguyễn Ôn Tịch đang lên cầu thang.
"Hứa đại thiếu." Nguyễn Ôn Tịch theo lễ nghĩa chào hỏi.
"Hửm?" Nguyễn Ôn Tịch nhìn về phía hắn, nở nụ cười xã giao hỏi:
"Không biết Hứa đại thiếu tìm tôi có chuyện gì?"
Hứa Tề Hiền nói: "Có liên quan tới tiểu Thất. Không biết bây giờ Nguyễn nhị thiếu có tiện để nói chuyện không?"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu: "Được."
Hai người ở cầu thang quyết định xong liền nhanh chóng lên tầng thượng.
Tuyết đầu mùa vừa rơi cách đây mấy ngày, trên sân thượng vẫn còn đọng lại một lớp mỏng.
Nguyễn Ôn Tịch và Hứa Tề Hiền ngồi đối diện nhau, ánh mắt nhìn đối phương cũng mang theo ý ẩn ý:
"Không biết Hứa đại thiếu muốn nói chuyện gì?"
Không giống với trạng thái thong thả của Nguyễn Ôn Tịch, Hứa Tề Hiền trực tiếp đi thẳng vào vấn đề:
"Cậu thích tiểu Thất nhà chúng tôi đúng không?"
Nguyễn Ôn Tịch hoàn toàn không bất ngờ trước câu hỏi của Hứa Tề Hiền, anh thẳng thắn gật đầu nói:
"Đúng vậy."
Hứa Tề Hiền: "Tại sao lại là tiểu Thất?"
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười: "Nếu tôi nói, từ bốn năm trước đã nhất kiến chung tình thì không biết Hứa đại thiếu có tin hay không?"
"Bốn năm trước?" Hứa Tề Hiền nhíu mày, "Là buổi tối lễ Trưởng thành hôm đó?"
Nguyễn Ôn Tịch gật đầu: "Từ đêm kia của bốn năm trước tôi đã bắt đầu chú ý tới sự tồn tại của tiểu Thất, về sau cũng nghe được một vài chuyện về em ấy mới càng hiểu thêm. Cho tới bây giờ, tình cảm dành cho tiểu Thất chỉ có tăng chứ không giảm."
Những điều anh nói tuy rất thản nhiên nhưng hoàn toàn có thể nghe ra sự chân thành bên trong, không giống như những lời hư tình giả dối.
Hứa Tề Hiền vẫn còn hoang mang: "Cậu thích điểm gì ở tiểu Thất? Hai người đến điểm chung cũng không có, lại còn không phải cùng một dạng người."
Không biết Nguyễn Ôn Tịch nghĩ tới điều gì, nụ cười xã giao bên khóe môi đã nhạt đi, nhưng rất nhanh đã trở lại như cũ:
"Đúng thật là chúng tôi không phải cùng một dạng người, nhưng Hứa đại thiếu cũng biết chuyện tình cảm không thể vốn không thể cứ nói là được. Có lẽ chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi như vậy, đột nhiên tôi có cảm giác em ấy chính là định mệnh của tôi."
Nói đến đây, Nguyễn Ôn Tịch tạm ngừng một chút mới tiếp tục: "Đương nhiên tôi biết Hứa đại thiếu đang băn khoăn điều gì. Con người thật của tôi đúng là có thể vì lợi ích mà không quan tâm tới điều khác, nhưng chỉ có tiểu Thất là ngoại lệ duy nhất của tôi."
Hứa Tề Hiền nghe Nguyễn Ôn Tịch nói, ánh mắt một lần nữa lộ ra vẻ đăm chiêu.
Ít ra thì tới lúc này hắn không tìm ra được điểm nào khác thường trong lời nói của Nguyễn Ôn Tịch.
Nhưng thông qua đánh giá của Hứa Tề Tư, thấy em ấy ở chung vui vẻ đến vậy thì cũng không nói gì nữa.
Cuối cùng Hứa Tề Hiền không nói gì thêm, chỉ kết luận:
"Cho dù như thế nào đi nữa, tôi chỉ hy vọng cậu không làm điều gì có lỗi với tiểu Thất nhà chúng tôi. Chỉ cần Hứa gia còn, tôi còn, thì tôi nhất định sẽ không cho phép tiểu Thất phải chịu bất kỳ ủy khuất nào!"
Nguyễn Ôn Tịch dứt khoát đáp:
"Đó là điều đương nhiên. Tôi có thể chắc chắn một điều, tôi sẽ không ép buộc bất cứ ai. Tình cảm là chuyện đôi bên tự nguyện, nếu trong tương lai tiểu Thất thích người khác, tôi cũng sẽ không tiếp tục quấy rầy em ấy nữa."
Thấy anh đã nói đến mức này, Hứa Tề Hiền cũng không muốn tiếp tục nữa, vẻ mặt hơi thả lỏng nói:
"Hy vọng Nguyễn nhị thiếu có thể nhớ kỹ lời mình nói."
Nguyễn Ôn Tịch chỉ đáp lại bằng một nụ cười, biểu đạt ý tứ của mình.
Trên sân thượng khá lạnh, Hứa Tề Hiền không ở lại lâu, nói xong liền rời đi trước.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn bóng Hứa Tề Hiền đã đi khuất, chậm rãi thu hồi nụ cười xã giao bên mép, đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt kính của khung ảnh.
Nếu tương lai Hứa Tề Tư thích người khác, anh đương nhiên sẽ buông tay. Nhưng anh không đảm bảo rằng mình sẽ không cắt đứt mọi khả năng để Hứa Tề Tư thích người khác.
- ---------✿byhanako❀----------
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT