[Tuy không biết là ai nhưng giọng của anh trai vừa nãy nghe ấm ghê.]
[Quả thật là dịu dàng, hí hí hí]
[Là người quen của tiểu Thất hả? Là người ta đang theo đuổi cậu sao?]
[Hóng a!]
[Là ảo giác của tui hay sao? Sao tui lại cảm thấy từ khi nghe máy, giọng của tiểu Thất nhẹ nhàng hơn không ít?]
[Ê lầu trên nói đúng nha, tui cũng cảm thấy vậy đó]
[Nghe đáng yêu quá đi hí hí hí]
[.....]
Làn bình luận hôm nay đạt kỷ lục dày đặc nhất từ khi Hứa Tề Tư livestream tới nay.
Hiện tại, đồng tính luyến ái đã được hợp pháp hóa từ lâu, tình yêu đồng giới cũng không còn hiếm lạ gì, phản ứng của các fan chỉ có tò mò và nhiệt tình hóng hớt chuyện cậu được tỏ tình.
Hiếm khi Hứa Tề Tư kịp phản ứng, nhanh chóng nhớ ra Nguyễn Ôn Tịch còn đang tụ hội bạn bè.
Cậu vội vàng nói: "Anh Ôn Tịch đang chơi 'Nói thật hay Mạo hiểm' sao? Tôi nhớ là anh Ôn Tịch còn đang đi với bạn bè, nên là mọi người đang chơi trò đó à?"
Bên phía Nguyễn Ôn Tịch trả lời rất nhanh, giọng điệu mang theo ý cười: "Ừ, tiểu Thất thật thông minh. Anh đang chơi trò 'Nói thật hay Mạo hiểm' với tụi nó, vừa nãy anh bốc phải lá mạo hiểm."
Hứa Tề Tư không khỏi thở phào nhẹ nhõm, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì tiếp.
May mà Nguyễn Ôn Tịch biết tính của cậu không quen nói chuyện điện thoại, chủ động dời sang đề tài khác: "Chắc bây giờ tiểu Thất đang livetsream chơi game phải không? Anh có quấy rầy em không?"
Hứa Tề Tư nhìn giao diện trò chơi vẫn nhấp nháy chế độ treo máy tự động, còn có làn bình luận tràn ngập dấu X màu đỏ to bự, nhẹ giọng trả lời: "Không có, đêm nay không có hoạt động nào, không cần bận tâm."
"Vậy là tốt rồi." Nguyễn Ôn Tịch khẽ cười, "Tối nay tiểu Thất có ăn cơm đàng hoàng không đó? Anh chưa kịp hỏi dì Trần, nhưng anh không hy vọng khi về nhà thấy tiểu Thất bụng đói meo mất tinh thần đâu."
Hứa Tề Tư đỏ mặt, nhỏ giọng phản kháng: "Tôi có ăn mà....Dì Trần về kịp giờ nấu cơm, còn để phần cho anh nếu đêm khuya về đói thì có đồ ăn."
Nguyễn Ôn Tịch đáp một tiếng: "Được."
Tiếp đó bên phía Nguyễn Ôn Tịch truyền tới tiếng ồn ào, nhưng bỗng dưng im lặng, anh nói tiếp: "Đám gia hỏa bên này chơi cũng gần xong rồi, ước chừng nửa tiếng sau anh sẽ về tới nhà."
Hứa Tề Tư theo bản năng gật đầu, lại sực nhớ bây giờ đang gọi điện nên Nguyễn Ôn Tịch không thể nhìn thấy, cậu nói: "Trên đường về nhớ chú ý an toàn."
Nguyễn Ôn Tịch: "Ừ, vậy anh không quấy rầy em nữa. Gặp lại sau."
"Tạm biệt."
Sau khi chào tạm biệt lẫn nhau, đợi vài giây thì bên Nguyễn Ôn Tịch mới cúp máy trước.
Hứa Tề Tư ngẩng đầu thì thấy làn bình luận vẫn còn đang nhiệt tình hóng hớt.
[Quao a!!!]
[Wow wow wow]
[Này là ở chung đúng hông? Hí hí hí *cười gian*]
[Thành thật khai báo đi tiểu Thất! Là ai? Là ai!?!!?]
[tò mò.jpg]
Là một streamer thuộc đảng cá mặn, sự nghiệp của Hứa Tề Tư hầu như không có gì nổi bật. Phần lớn fan thích xem cậu livestream chơi game làm nhiệm vụ hằng ngày nên sẽ không tò mò hay điều tra quá sâu về cuộc sống cá nhân của cậu, họ chỉ thích lên mạng tám chuyện với cậu hoặc hóng hớt drama thôi.
Hứa Tề Tư xoa mặt, miễn cưỡng khôi phục trạng thái bình thường, rồi mới giải thích trên livestream: "Người vừa gọi cho tôi là......ừm, bạn cùng phòng. Hôm nay anh ấy ra ngoài gặp bạn bè, thế nên vừa rồi chỉ là đang chơi trò 'Nói thật hay mạo hiểm' mà thôi, không cần để tâm."
[Nhưng mà vừa rồi giọng của tiểu Thất rất dịu dàng nha~]
[Thật sự là không có gì sao? *hóng*hóng*]
[Giọng của bạn cùng phòng nghe cuốn thật đó ~]
[*mơ hồ ngốc ngốc x ôn nhu chăm sóc* trời ơi có ai cùng cảm giác với tui không!!!!]
[*lặng lẽ giơ tay*]
[Chẳng lẽ đây là CP mới của tui sao? OMG!!]
[hí hí hí]
Mắt thấy làn bình luận bỗng càng ngày càng kỳ lạ, Hứa Tề Tư bất đắc dĩ cười cười: "Thật sự chỉ là bạn cùng phòng. Chỉ là ngày thường đúng thật là tôi hay quên giờ ăn cơm nên anh ấy mới quan tâm một chút thôi."
[Không tự nhiên mà quan tâm, chắc chắn có vấn đề *chỉ chỉ*]
[Quả nhiên.....Tiểu Thất ngốc!]
[Mỗi ngày tui mong chờ nhất chính là giờ đi ăn cơm, thế mà tiểu Thất còn quên luôn cả giờ ăn?! *ngạc nhiên*]
[Tiểu Thất thật ngốc!]
[......]
Tuy làn bình luận vẫn lung tung kỳ lạ nhưng đa số fan bị Hứa Tề Tư dời lực chú ý về mình, cùng Hứa Tề Tư trò chuyện sang đề tài khác.
Còn cuộc gọi của Nguyễn Ôn Tịch vừa nãy đã giúp Hứa Tề Tư hoàn thành nhiệm vụ khiêu chiến.
Về phần sự kiện 'Võ lâm tranh tài', Hứa Tề Tư treo máy đục nước béo cò một hồi thế mà lại lọt vào được top 8. Cậu trò chuyện với bạn bè trong môn phái một lát rồi cũng chào tạm biệt fan, kết thúc buổi livestream ngày hôm nay.
Hứa Tề Tư nhìn đồng hồ, sắp 10 giờ tối. Nguyễn Ôn Tịch chắc đã về rồi.
Hứa Tề Tư đẩy cửa đi ra, quả nhiên nhìn thấy thư phòng bên cạnh đang sáng đèn.
Cửa thư phòng không đóng, hình như Nguyễn Ôn Tịch chỉ đi vào cất đồ không bao lâu thì trở ra, trên người vẫn là bộ đồ mặc khi ra ngoài.
"Tiểu Thất?" Anh nhìn thấy Hứa Tề Tư từ phòng máy đi ra, cười chào hỏi "Em đã xong buổi livestream rồi sao?"
Hứa Tề Tư gật đầu: "Vừa mới xong, anh Ôn Tịch mới về à?"
Nguyễn Ôn Tịch trả lời: "Ừ, anh vào thư phòng cất đồ. Đêm nay em livestream có thuận lợi không?"
Nguyễn Ôn Tịch hỏi khiến cậu nhớ tới hoạt động khiêu chiến lúc nãy, thật vất vả mới khiến tâm tình không còn dao động, nghĩ nghĩ thấy vẫn nên thẳng thắn chuyện đêm nay với anh.
"Hồi nãy tôi có nhận nhiệm vụ khiêu chiến, là công khai trực tiếp tất cả cuộc gọi, tin nhắn gửi tới trong buổi livestream hôm nay mà không để đối phương phát hiện. Vậy nên, vậy nên khi anh gọi điện thoại tới, tôi, tôi đang livestream nên.....đã phát đi rồi."
Càng nói thì giọng của Hứa Tề Tư càng nhỏ, nghe ra được sự áy náy bên trong.
Nguyễn Ôn Tịch cũng không ngờ sẽ là chuyện này, anh không để ý lắm, ngược lại lo lắng hỏi: "Có phải anh đã làm ảnh hưởng tới buổi livestream của em không? Đều tại anh, lúc đó anh nên từ chối, không nên cùng bọn họ hồ nháo."
Hứa Tề Tư vội lắc đầu: "Không sao cả, các fan chỉ thích hóng hớt là chính. Tôi chỉ lo sẽ gây ảnh hưởng cho anh Ôn Tịch."
Nguyễn Ôn Tịch trấn an nói: "Fan của em không biết anh, sẽ không ảnh hưởng tới anh. Anh chỉ sợ bọn họ vì chuyện này mà có thành kiến với em, vậy sẽ không tốt."
Thấy Nguyễn Ôn Tịch không để tâm, lúc này Hứa Tề Tư mới thở phào nhẹ nhõm, "Tôi không sao cả, bình thường các fan chỉ thích xem tôi livetsream chơi game rồi trò chuyện, sẽ không quá để ý tới cuộc sống cá nhân của tôi."
Nhưng khi nói tới đây, cậu lại nhớ tới mấy bình luận kỳ quái của fan gửi tới.
Hứa Tề Tư do dự: "Nhưng cũng sẽ xuất hiện một ít, ừm,....nội dung kỳ lạ nhưng không mang ác ý, đại khái giống như.....ghép CP."
Nguyễn Ôn Tịch khẽ nhướng mày, những ngẫm lại thấy điều đó hẳn là bình thường.
Hứa Tề Tư thì cho rằng anh để ý tới chuyện này, tiếp tục nói: "Không, không sao đâu, loại chuyện này sẽ sớm bị quên thôi. Hơn nữa, fan sẽ không nhớ dai đâu, vài ngày nữa bọn họ sẽ quên liền, sẽ không gây ảnh hưởng tới anh Ôn Tịch."
Nguyễn Ôn Tịch làm bộ dáng suy tư, nhưng mặt ngoài vẫn duy trì dáng vẻ không quan tâm: "Yên tâm, chuyện nhỏ này anh không để ý."
Hay nói đúng hơn là anh càng hi vọng chuyện này sẽ càng đi xa hơn.
Hứa Tề Tư không biết suy nghĩ trong lòng của Nguyễn Ôn Tịch, chỉ cho rằng anh quả là người thông tình đạt lý, độ hảo cảm cũng tăng lên.
Nguyễn Ôn Tịch không tiếp tục đề tài này nữa, lại hỏi: "Đúng rồi tiểu Thất, mấy ngày nữa em có rảnh không?"
Hứa Tề Tư: "Là đi chơi sao?"
"Đúng vậy." Nguyễn Ôn Tịch gật đầu, "Anh nghe bọn tiểu Thiến nói ngày 11 này Đông Giao ở vùng ngoại ô có hoạt động chợ đêm, từ 7 giờ rưỡi đến 8 giờ tối còn có lễ hội bắn pháo hoa. Nếu tiểu Thất cảm thấy thích, chúng ta có thể cùng nhau đi."
Hứa Tề Tư đã được trải nghiệm qua sự nhiệt tình của Nguyễn Ôn Tịch khi anh dẫn cậu ra ngoài.
Nhưng cậu biết Nguyễn Ôn Tịch sợ cậu ở nhà mãi sinh bệnh, nên không đành lòng từ chối: "Được, vậy hôm đó chúng ta đi mấy giờ?"
Nguyễn Ôn Tịch suy tư một lát: "Buổi chiều đi, chờ em nghỉ trưa xong thì đi. Buổi chiều mới bắt đầu có hoạt động, đi sớm quá sẽ không có gì vui."
Hứa Tề Tư gật đầu, nhanh nhẹn ghi vào lịch trình ngày 11 là ra ngoài cùng anh Ôn Tịch.
Không biết tự lúc nào, cậu đã không còn do dự khi Nguyễn Ôn Tịch hẹn cậu ra ngoài.
Xác nhận xong lịch trình ngày 11, Hứa Tề Tư đi thực hiện nhiệm vụ đêm nay —— chuẩn bị sữa bò ấm, nghi thức kết thúc một ngày.
- -----------------
Tới chiều ngày 11, Hứa Tề Tư tự giác rời giường chỉnh trang lại bản thân, trực tiếp qua phòng kế bên tìm Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch thấy Hứa Tề Tư xuất hiện ở cửa, kinh ngạc chớp mắt, chợt mỉm cười: "Hôm nay tiểu Thất thật tích cực."
Hứa Tề Tư sờ mũi: "Dù sao cũng không thể để anh Ôn Tịch chờ mãi."
Trong nhận thức của Hứa Tề Tư, quan hệ bạn bè là giúp đỡ lẫn nhau, không thể cứ để một bên phải trả giá nhiều hơn.
Nếu đã quyết định lấy thân phận bạn bè ở chung, cậu sẵn sàng điều chỉnh thói quen của mình cho phù hợp.
Nguyễn Ôn Tịch thích bộ dáng nghiêm túc xen lẫn đáng yêu của cậu, xoa đầu cậu nói: "Anh cũng sắp xong rồi, em muốn vào ngồi một lát không?"
Hứa Tề Tư do dự: "Như vậy.....có thể không được tốt lắm không?"
Ngày thường Nguyễn Ôn Tịch rất tôn trọng sự riêng tư của Hứa Tề Tư, anh chưa bao giờ bước vào phòng máy cũng như phòng riêng của cậu.
Tương tự, Hứa Tề Tư cũng sẽ không tự ý bước vào lãnh địa riêng tư của Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch biểu hiện không vấn đề gì, "Đương nhiên là không rồi. Phòng anh cũng không có đồ gì không thể thấy, em cứ vào đi."
Hứa Tề Tư không nghĩ ra lý do gì để từ chối, chỉ ngập ngừng: "Vậy làm phiền...."
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười, xoay người vào phòng, dáng vẻ thật sự rất tự nhiên.
Hứa Tề Tư đi theo phía sau anh, một đường đi thẳng vào phía trong.
Phòng của Nguyễn Ôn Tịch được bố trí rất đơn giản mộc mạc, cơ bản đều là tông màu ấm.
Trong phòng còn thoang thoảng mùi hoa nhàn nhạt mang theo vẻ tao nhã và dịu dàng, hình như là huân hương ở tủ đầu giường.
Toàn bộ căn phòng đều giống như chủ nhân của nó, dịu dàng thanh nhã.
Hứa Tề Tư thấy trong phòng có bàn làm việc liền tạm thời ngồi ở đó chờ, trong lúc lơ đãng cậu nhìn thấy trên bàn có hộp mắt kính.
Cậu tò mò hỏi: "Anh Ôn Tịch đeo kính à?"
Nguyễn Ôn Tịch đang tìm quần áo, chỉ quay đầu lại trả lời cậu: "À, thỉnh thoảng chỉ đeo vào buổi tối, ngày thường rất ít dùng."
Hứa Tề Tư: "À."
Cậu đáp một tiếng, ngoan ngoãn rồi trên ghế chờ, không dám nhìn loạn xung quanh nữa.
May mà Nguyễn Ôn Tịch không để cậu đợi lâu, rất nhanh đã sửa soạn xong, khép lại tủ quần áo đồng thời nói: "Buổi tối có khả năng sẽ rất lạnh, tiểu Thất đã chuẩn bị áo khoác chưa? Cẩn thận để không bị cảm lạnh."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn gật đầu: "Có."
Nguyễn Ôn Tịch yên tâm: "Chúng ta đi thôi. Bây giờ có thể tới công viên ở ngoại ô trước."
Đúng như tên gọi, Đông Giao là vùng ngoại ô ở phía đông thành phố A và cũng là khu sầm uất nhất khu vực ngoại thành.
Đông Giao ở gần khu phố ăn vặt nhộn nhịp nhất thành phố A, phong cảnh thiên nhiên cũng rất đẹp, thỉnh thoảng còn có các hoạt động lễ hội vui chơi. Hoạt động chợ đêm lần này cũng là một trong những lễ hội không thể thiếu vào mùa đông mỗi năm.
Trước kia Hứa Tề Tư có nghe nói qua, nhưng cậu nghĩ ở chợ đêm sẽ có rất nhiều người cho nên chưa bao giờ đến đó.
Chỉ là nếu đi cùng Nguyễn Ôn Tịch thì cậu sẵn sàng tham gia lễ hội náo nhiệt này.
Hoa viên Phương Thơ cách Đông Giao một khoảng không xa lắm. Hai người xác nhận không còn bỏ quên gì thì ngồi lên xe, cùng nhau đi về phía ngoại ô.
Sau khi lập đông, thành phố A dần dần bước vào bầu không khí đầu đông, cây cối hai bên đường không còn nhiều lá, trông trơ trụi, nhưng mang một vẻ đẹp riêng biệt.
Hứa Tề Tư rất ít khi ra ngoài, toàn bộ hành trình cậu chỉ ngồi ngắm nhìn cảnh trí qua ô cửa xe, thế nhưng lại cảm nhận được một ít lạc thú khi ra ngoài chơi.
Nguyễn Ôn Tịch đang cho xe chờ đèn xanh, anh liếc mắt sang thấy cậu đang chăm chú nhìn ngắm phong cảnh, nhịn không được khóe môi khẽ cười, cố ý cho xe chạy chậm lại.
Chờ khi hai người tới Đông Giao, xung quanh đã có không ít người đến sớm.
Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch cùng nhau đi từ bãi đỗ xe tới cổng vào, một cơn gió mang theo mùi hoa thoang thoảng bay tới.
Cậu tò mò nhìn khắp nơi, muốn tìm kiếm nơi phát ra mùi hoa đó.
Nguyễn Ôn tịch chú ý tới động tác của cậu, anh dò hỏi: "Tiểu Thất đang tìm cái gì?"
Hứa Tề Tư: "Hình như tôi ngửi được mùi hoa, muốn tìm thử xem là từ nơi nào phát ra."
"Vậy chắc là từ cửa hàng bán hoa ở kia rồi." Nguyễn Ôn Tịch giải thích với cậu, "Trong công viên này có một cửa hàng chuyên bán hoa bản địa, em có muốn đi xem thử không?"
Hứa Tề Tư gật đầu. Cậu rất thích trồng cây cỏ, lúc còn học đại học cậu đã trồng không ít cây ở nhà.
Nguyễn Ôn Tịch đương nhiên sẽ không để cậu mất hứng, dẫn cậu đến cửa hàng bán hoa đó.
Nhưng đang trên đường đi, bọn họ ngoài ý muốn đụng phải người quen.
"Anh hai!"
Hứa Tề Kỳ đang đi ngược hướng với bọn họ, lập tức liền nhận ra Hứa Tề Tư, cô nàng thấy anh hai mình liền háo hức kêu.
Hứa Tề Tư hai mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Kỳ Kỳ? Sao em lại ở chỗ này?"
Hứa Tề Kỳ chạy tới trước mặt cậu, vẻ mặt hào hứng kể: "Buổi tối ở đây có lễ hội nha, chỗ nào có náo nhiệt sao có thể thiếu em được!"
Em gái nhà mình tính cách hoạt bát năng động, Hứa Tề Tư nghĩ cũng đúng nên không hỏi nữa.
Nhưng ngược lại Hứa Tề Kỳ rất tò mò: "Vậy còn anh hai? Không phải anh không thích ra ngoài mà? Sao lại xuất hiện ở chỗ này?"
Hứa Tề Tư sờ sờ lỗ tai: "Là anh Ôn Tịch khuyên anh ra ngoài nhiều hơn, nên tụi anh mới cùng nhau ra ngoài đi dạo."
Hứa Tề Kỳ nắm bắt trọng điểm cực nhanh: "Á à 'anh Ôn Tịch'? Đổi xưng hô nhanh vậy cà? Xem ra anh hai ở chung với Nguyễn nhị thiếu rất hòa hợp, vậy mà em còn lo rằng anh hai sẽ bị bắt nạt nữa đó."
Lời vừa nói Hứa Tề Kỳ cũng dời tầm mắt về phía Nguyễn Ôn Tịch, ý tứ bênh vực rõ ràng nhưng không có vẻ kiêu căng hống hách.
Nguyễn Ôn Tịch lễ phép cười: "Hứa tiểu thư yên tâm, tiểu Thất đáng yêu như vậy, tôi không nỡ khi dễ em ấy."
Bình thường Hứa Tề Kỳ rất thân với Hứa Tề Hiền, thế nên cô nàng cũng bị lây cái tính đệ/muội khống của anh cả. Hơn nữa, sau khi cô nàng nghe được chuyện hồi nhỏ của anh hai mình lại càng như chim mẹ che chở con mình.
Ngoại trừ chuyện hồi năm tiểu học ra thì Hứa Tề Tư còn gặp mấy lần vô ý khác, cho nên người trong nhà, đặc biệt là Hứa Tề Kỳ và Hứa Tề Hiền đều rất cảnh giác với những người cố tình tiếp cận cậu, từ đó đến nay vẫn như vậy.
Hứa Tề Tư biết Hứa Tề Kỳ quan tâm mình, gật đầu với cô nàng: "Kỳ Kỳ yên tâm, anh Ôn Tịch thật sự rất tốt.....Ít nhất, anh ấy khác với những người đó."
Nửa câu cuối của Hứa Tề Tư khá nhẹ nhàng, như thể không muốn đề cập quá nhiều tới chuyện này.
Nguyễn Ôn Tịch chú ý tới cảm xúc dao động của cậu, âm thầm ghi nhớ, nhưng không hỏi nhiều, tiếp tục nói với Hứa Tề Kỳ: "Nếu Hứa tiểu thư không yên tâm, hoan nghênh có thể đến bất cứ lúc nào. Tôi nhớ tiểu Thất đã từng nói Hứa tiểu thư muốn qua tìm tiểu Hoa chơi."
Hứa Tề Hiền đã nhiều lần dặn dò Hứa Tề Kỳ đừng nên thiếu cảnh giác đối với Nguyễn Ôn Tịch, nhưng khi cô nàng thấy anh cười thành ý mười phần rõ ràng không chê vào đâu được, lại nhớ tới biểu hiện của anh trong lần sinh nhật của Hứa Tề Tư, không khỏi có hơi thả lỏng cảnh giác.
Cô nàng một lần nữa nhìn Hứa Tề Tư: "Em muốn đi tìm bạn, không quấy rầy hai anh nữa. Chợ đêm tối nay rất vui. Chúc anh hai đi chơi vui vẻ nha!!"
Hứa Tề Tư gật đầu đáp: "Em cũng chơi vui nhé."
Hứa Tề Kỳ đáp lại cậu bằng một nụ cười xán lạn, không bao lâu liền vẫy tay chào tạm biệt, chạy đi tìm bạn mình.
Hứa Tề Tư nhìn theo bóng dáng em gái mình lẫn vào dòng người. Nguyễn Ôn Tịch thấy thế thuận miệng hỏi: "Chúng ta cũng đi tiếp thôi?"
Hứa Tề Tư gật đầu, cùng anh đi về phía trước đồng thời nói lời xin lỗi: "Xin lỗi, Kỳ Kỳ bị lây tính của anh cả. Hai người bọn họ sẽ khá cảnh giác với những người xung quanh tôi, nhưng không có ác ý gì đâu."
Nguyễn Ôn Tịch cười thành tiếng: "Anh biết, sự lo lắng của anh cả và em gái em đều xuất phát từ nội tâm, tình cảm anh em các em thật tốt."
Hứa Tề Tư không trả lời, chỉ nhợt nhạt cười, nhưng ý cười mang vẻ miễn cưỡng không rõ.
Thấy cảm xúc của cậu bị chùn xuống, Nguyễn Ôn Tịch không nhịn được thử thăm hỏi: "Vừa nãy tiểu Thất nói 'những người đó' có nghĩa là gì?"
"Không có gì." Hứa Tề Tư nhấp môi dưới, "Chỉ là một ít chuyện cũ, không cần để ý."
Là một ít chuyện cũ đã làm tổn thương sâu sắc tới cậu và gia đình của cậu.
Sự cố năm nhất tiểu học chỉ là tiền đề khiến cho tính tình Hứa Tề Tư chuyển sang khuynh hướng trầm mặc, nhưng chuyện thật sự làm cậu sợ hãi kết giao với người khác là sau khi gặp được những người đó.
Cũng vì gặp những người đó, nên cậu đã từng oán hận Hứa Tề Kỳ và Hứa Tề Hiền.
Khi đó cậu bị mê hoặc, vì không biểu hiện ra bên ngoài cho nên khi những kẻ đó ở bên tai khích bác, khuyên cậu chán ghét anh trai và em gái mình ra thì cũng không dám làm gì hơn. Nhưng không một ai biết rõ, trong lòng cậu thật sự đã từng có những cảm xúc dơ bẩn đó.
Rõ ràng là bản thân mình kém cỏi thế mà lại đi oán trách người khác quá ưu tú, người khốn nạn như mình sao đáng để nhận được sự quan tâm của người khác chứ?
Tâm trạng Hứa Tề Tư vốn đã có diễn biến tốt bỗng chốc quay trở về như ban đầu.
Gần đây cậu đã nhận được quá nhiều sự quan tâm chăm sóc của Nguyễn Ôn Tịch khiến cậu thiếu chút nữa đã quên mình không đáng để nhận được sự ôn nhu đối đãi như vậy.
Cậu chỉ thích giấu nó đi, giấu đến một nơi mà không ai phát hiện ra.
Hứa Tề Tư cuối đầu, bức tường vô hình vốn đã bị gỡ nay một lần nữa dựng lên, nhưng rất nhanh đã bị cậu che giấu.
Hôm nay cậu và Nguyễn Ôn Tịch ra ngoài chơi, dù sao đi nữa cũng không thể vì mình mà khiến Nguyễn Ôn Tịch mất hứng được.
Vừa đúng lúc hai người đã đi đến trước cửa hàng bán hoa, lực chú ý của Hứa Tề Tư đã bị muôn vàn đóa hoa rực rỡ thu hút. Bên trong là một cửa hàng bán hoa tự phục vụ, ngay lập tức đã giành được sự yêu thích của Hứa Tề Tư.
Cậu quay đầu nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch, tuy không nói nhưng ý tứ trong mắt cũng đã rõ ràng.
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười, dịu dàng nói: "Em thích thì cứ vào xem, bên trong không lớn nên anh ở bên ngoài chờ em."
Hứa Tề Tư ngoan ngoãn gật đầu, đi vào bên trong cửa hàng.
Trong khoảnh khắc cậu quay đầu, Nguyễn Ôn Tịch đã thu lại ý cười trên mặt, cầm điện thoại gọi cho ai đó.
- --------
Khoảng một lúc sau, Hứa Tề Tư đã dạo đủ trong cửa hàng hoa nhỏ, khi đi ra nhìn thấy Nguyễn Ôn Tịch đang nói chuyện điện thoại, thấy cậu đi ra mới vội vàng cúp máy.
Hứa Tề Tư đứng cách xa một khoảng nên không nghe được anh đang gọi điện với ai, cậu tò mò hỏi: "Anh Ôn Tịch có công việc cần phải xử lí sao?"
Nguyễn Ôn Tịch lắc đầu: "Không có việc gì, đã giải quyết xong rồi. Tiểu Thất đã đi dạo xong rồi à?"
Hứa Tề Tư nghe anh nói công việc đã được giải quyết xong, không để ý nữa, trả lời: "Ừm."
Thấy trong tay cậu không có món đồ nào, Nguyễn Ôn Tịch lại hỏi: "Em không thích cái nào sao?"
Hứa Tề Tư trả lời: "Cũng không phải, chỉ là trời bắt đầu lạnh, tôi sợ không chăm kĩ nó sẽ không sống nổi nên vẫn là chờ đến đầu xuân rồi mua."
Nguyễn Ôn Tịch nghĩ một lát, nói: "Cũng được. Lầu 3 trong nhà vẫn còn chỗ trống không dùng đến, vừa đúng hướng mặt trời lấy sáng, chờ sang xuân thì chúng ta bố trí lại thành nhà kính trồng hoa đi."
Nghe anh nói như vậy, cặp mắt Hứa Tề Tư không khỏi mong chờ nhìn anh hỏi: "Có thể không?"
Cậu vẫn luôn thích có một nhà kính trồng hoa, chẳng qua nhà cậu không còn phòng trống cho cậu sắp xếp, vậy nên cậu chưa từng nói ra mong muốn của mình.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn cậu, cười nói: "Đương nhiên là có thể. Dù sao nơi đó bỏ trống đã lâu, trang trí thành nhà kính trồng hoa thì ngày thường có thể ngồi ở đó thưởng thức trà chiều."
Cuối cùng nhà kính trồng hoa đã được quyết định, toàn bộ tiếc nuối vì không thể mua hoa của Hứa Tề Tư hoàn toàn tiêu biến, cậu cũng quên luôn chuyện không vui vừa nãy, cùng Nguyễn Ôn Tịch đi dạo một hồi.
Thẳng cho tới chạng vạng, các gian hàng trước cổng chợ đêm cũng được bày biện xong. Đủ loại tiểu thương bắt đầu buôn bán, dần dần có không ít du khách đi đến.
Chợ đêm được phân làm hai khu vực: phố ăn vặt chuyên bán các đồ ăn vặt từ khắp nơi trong nước và phố mua sắm bày bán các mặt hàng như trang sức nhỏ xinh, đồ lưu niệm,...
Lúc chạng vạng cũng là thời điểm mọi người bắt đầu ăn tối, phố ăn vặt cũng bắt đầu nhộn nhịp, Hứa Tề Tư và Nguyễn Ôn Tịch cũng một đường đi tới đây.
Trước kia nếu không phải ăn cơm ở nhà thì cũng là ra nhà hàng ăn, cậu chưa từng được tới nơi bày bán nhiều đồ ăn vặt như bây giờ, mọi thứ xung quanh đều rất mới lạ đối với Hứa Tề Tư.
Nguyễn Ôn Tịch đúng lúc kéo lại lực chú ý của cậu: "Tiểu Thất có muốn ăn cái gì không? Anh nghe bọn Mạc Nghiêm Tường nói muốn đăng kí tham gia hoạt động chợ đêm như thế này, các tiểu thương đều phải qua một vòng kiểm tra vệ sinh và sàng lọc rất kỹ. Nếu em thích ăn cái gì thì chúng ta đi mua cái đó."
Phố ăn vặt đã truyền tới mùi thơm thoang thoảng của các loại đồ ăn, đi dạo gần nửa ngày nên bây giờ bụng của Hứa Tề Tư đã lên tiếng biểu tình, cậu nhìn cái nào cũng cảm thấy ngon, căn bản không biết nên chọn cái gì.
Nguyễn Ôn Tịch thấy biểu tình rối rắm của cậu, thử đề nghị nói: "Hay là chúng ta thử mỗi thứ một ít nhé?"
Hứa Tề Tư lập tức đồng ý: "Vâng!!"
Đã có phương án giải quyết, Hứa Tề Tư lập tức hăng hái, cái này cảm thấy ngon liền mua một chút, cái kia thoạt nhìn thú vị cũng mua một ít.
Không biết từ khi nào mà trong tay của cả hai đều chất đầy các loại đồ ăn.
Trên đường đi ngang qua một tiệm bán trà sữa, Nguyễn Ôn Tịch ghé vào mua hai ly, đưa một ly cho cậu: "Tặng em ly trà sữa đầu tiên của mùa đông, mặc dù có hơi trễ."
Hứa Tề Tư bị nhiễm bầu không khí vui vẻ của chợ đêm, lại bị Nguyễn Ôn Tịch chọc cười, cậu hùa theo đáp: "Nếu là trễ chẳng phải nên phạt hay sao?"
Nguyễn Ôn Tịch phối hợp, tự kiểm điểm rồi hỏi: "Chi bằng phạt anh phải thầu một tuần chuẩn bị sữa bò ấm?"
Hứa Tề Tư nhận lấy ống hút, cắm vào hút thử một ngụm, tràn vào khoang miệng là một vị ngọt ấm áp, rất hợp khẩu vị của cậu.
Tâm tình cậu tốt hơn không ít, rộng lượng nói: "Tha cho anh đó."
Nguyễn Ôn Tịch không kìm được mà xoa đầu cậu, hai người tiếp tục cùng nhau hưởng thụ khoảng khắc ở chợ đêm.
Hai người tìm một chỗ ngồi xuống, ngoại trừ trà sữa thì đã giải quyết xong đống đồ ăn trên tay. Cuối cùng no đủ thì qua bên kia tiếp tục đi dạo.
Hứa Tề Tư không hứng thú lắm đối với mấy món trang sức nhỏ, phần lớn thời gian chỉ đi theo bên cạnh Nguyễn Ôn Tịch uống trà sữa ngắm xung quanh. Khi đi tới quầy bán đồ cho thú cưng thì dừng lại, mua một vài món đồ chơi cho tiểu Hoa.
Sau khi đi một vòng qua phố ăn vặt và phố mua sắm, thì cũng sắp đến giờ bắn pháo hoa.
Nguyễn Ôn Tịch ước tính phương hướng, dẫn Hứa Tề Tư quay lại chỗ đi dạo hồi chiều.
Trong công viên có một cái hồ rất lớn, nghe nói đây là vị trí tốt nhất để ngắm pháo hoa. Lúc hai người tới thì nơi đây đã có không ít người.
Hứa Tề Tư nhìn đám người ầm ĩ xung quanh, còn chưa tìm được nơi thích hợp để ngồi thì cảm giác lòng bàn tay bị một cảm xúc ấm áp bao lấy.
Cậu ngẩn người, quay đầu nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch mỉm cười nói: "Ban đêm tầm nhìn không tốt, lát nữa sẽ rất đông, nếu bị lạc sẽ rất khó tìm."
Hứa Tề Tư cảm thấy anh nói rất đúng nên không giật tay mình ra, cũng không siết chặt, chỉ nhẹ nhàng cong lại.
Nguyễn Ôn Tịch khẽ cười, tiếp tục kiếm chỗ ngồi, rất nhanh liền tìm được một nơi trống trải và có tầm nhìn rộng rãi.
Chờ thời gian chỉ đúng 7 giờ 30 phía đối diện hồ nước quả nhiên liền vang lên tiếng pháo hoa.
"Chíu —— bụp, bụp,bụp!"
Đợt pháo hoa đầu tiên nở rộ sáng rực trên bầu trời đen thẳm, được mặt hồ bên dưới phản chiếu ngược lại thắp sáng cả một vùng.
"Pháo hoa bắt đầu bắn rồi!"
"Thật đẹp!"
"Oa! Pháo hoa đẹp quá!"
"Mau nhìn! Lần này là liên tiếp kìa!"
"......"
Lần đầu tiên Hứa Tề Tư được ngắm pháo hoa cận cảnh ở một nơi đông đúc như vậy, xung quanh đều là những tiếng cảm thán lẫn âm thanh thảo luận của mọi người, hợp thành một thể với tiếng pháo hoa nổ.
Cậu ngẩng đầu nhìn từng đóa từng đóa pháo hoa nở rộ trên bầu trời, "Bụp Bụp Bụp" từng tiếng vang như dội liên hoàn vào màng nhĩ.
Trong tiếng ầm ĩ đó, cậu lại nghe rõ một giọng nói dịu dàng sạch sẽ của người bên cạnh.
"Đẹp không?"
Hứa Tề Tư quay đầu, bắt gặp ánh mắt ôn nhu mang đầy ý cười của Nguyễn Ôn Tịch.
"Chíu —— bụp bụp bụp!"
Đúng lúc tiếng pháo hoa đồng thời vang lên, phản chiếu vào khiến ánh mắt của Nguyễn Ôn Tịch càng thêm lộng lẫy lấp lánh.
Hứa Tề Tư không khỏi ngây người, gật đầu: "Đẹp."
Chính là nháy mắt này, cậu cũng không phân biệt được rốt cuộc mình đang nói pháo hoa đẹp hay là ánh mắt chan chứa ý cười của Nguyễn Ôn Tịch đẹp.
Cùng lúc đó, Hứa Tề Tư cảm nhận lòng bàn tay mình được một bàn tay ấm áp khác siết chặt lại.
"Bụp! Bụp! Bụp!"
Ba hồi liên tiếp vang lên không trung.
Tiếng pháo hoa thật to một lần nữa dội vào màng nhĩ Hứa Tề Tư, chấn đến lồng ngực cậu cũng rung động theo.
- ---------✿byhanako❀-----------
Ôi đùng một cái lọt ra chương dài khiếp mn ạ ~O~
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT