Chuyện nhận nuôi mèo là việc ngoài ý muốn, trước đây hai người không ai có kinh nghiệm chăm sóc động vật nên khi ghé cửa hàng thú cưng, bọn họ chỉ mua một ít đồ cần thiết, định về nhà rồi sẽ tra cứu tài liệu, học xong khóa chăm sóc cơ bản mới đi mua những thứ còn lại sau.
Mất hai ngày mới sắp xếp ổn thỏa cho mèo con xong. Lần trước Lâm Khả Thiến ở bệnh viện thú y hẹn sẽ tới chơi, hôm nay cô rảnh liền lập tức mang tiểu Bạch tới tìm bọn họ.
"Tiểu Thất Thất, em tới rồi đây!"
Lâm Khả Thiến vừa vào nhà liền nhiệt tình chào hỏi Hứa Tề Tư, theo sát còn có tiểu Bạch cũng sủa hai tiếng coi như lời chào.
"Gâu gâu!"
Tiểu bạch lôi kéo ống quần Hứa Tề Tư, cái đuôi vẩy nhiệt tình hăng hái.
Mèo con được Hứa Tề Tư ôm trong ngực, hai ngày qua được chăm sóc tỉ mỉ nên bộ lông đã tốt hơn trước rất nhiều.
Có điều tính tình vẫn sợ người lạ, nghe thấy tiếng sủa của tiểu bạch, nó co rúm lại rồi 'meo' một tiếng.
Hứa Tề Tư trấn an, vuốt ve đầu nó sau đó ngồi xổm xuống, một taydắt tiểu Bạch thả vào phòng khách.
Mạc Nghiêm Tường đi theo sau Lâm Khả Thiến thấy vậy, cảm khái nói: "Xem ra tiểu Bạch quả thực rất thích tiểu Thất, nó nhìn thấy tôi cũng chưa từng hăng hái như vậy."
Lúc này Hứa Tề Tư mới chú ý trong phòng còn có một người lạ, lập tức co người theo phản xạ: "Chào ngài."
Mạc Nghiêm Tường khẽ cười: "Đã nói là tôi không lớn hơn cậu bao nhiêu, không cần dùng kính ngữ đâu."
"Chào, chào anh." Hứa Tề Tư hoảng hốt sửa miệng.
Lâm Khả Thiến bị cậu chọc cười: "Tiểu Thất sao lại đáng yêu quá vậy nè! Khó trách anh tiểu Tịch lại thích cậu bạn nhỏ cùng phòng đến vậy."
Hứa Tề Tư không suy nghĩ nhiều, lỗ tai phiếm hồng trả lời: "Nguyễn tiên sinh là người tốt."
"Anh xem anh kìa, đều đã ở chung rồi sao còn gọi là 'Nguyễn tiên sinh' nữa?"
Lầm Khả Thiến nhảy đề tài rất nhanh, cậu còn chưa kịp phản ứng thì cô lại cười hí hí nói: "Gọi Nguyễn tiên sinh nghe xa lạ quá, hay là anh cũng gọi 'anh tiểu Tịch' theo bọn em đi."
"A....." Hứa Tề Tư có chút lúng túng, "Như vậy có phải là không tốt lắm không? Nguyễn tiên sinh rất hay chiếu cố tôi."
Vừa vặn lúc này Nguyễn Ôn Tịch từ trong bếp đi ra, trong tay còn đang bưng đồ uống.
Anh nghe thấy lời dụ dỗ của Lâm Khả Thiến, đi đến bên cạnh Hứa Tề Tư, nhẹ nhàng nói: "Nếu không quen thì không cần miễn cưỡng bản thân, chỉ cần em thích gọi như thế nào thì gọi."
"Vâng." Hứa Tề Tư gật đầu, khi ở bên cạnh Nguyễn Ôn Tịch bản thân mới vô thức thả lỏng một chút.
Nguyễn Ôn Tịch nhìn cậu mỉm cười, dẫn cậu trở lại phòng khách, thuận tiện mời Lâm Khả Thiến và Mạc Nghiêm Tường cùng ngồi xuống.
Vì tính cách đặc biệt của Hứa Tề Tư, Nguyễn Ôn Tịch đã chọn bộ sofa rộng rãi hơn bình thường, đủ không gian riêng biệt để cậu ấy có thể chơi đùa với tiểu Bạch và mèo con, còn mình thì ngồi bên cạnh cậu.
Có mèo con và người quen thuộc ngồi cạnh, Hứa Tề Tư quả thật thoải mái hơn rất nhiều, trái có tiểu Bạch phải có mèo con, hai bên cứ bận rộn chơi đùa, thỉnh thoảng mới để ý tới âm thanh trò chuyện bên tai.
Cậu đã quen với việc tự chơi một mình, hơn nữa còn rất tự giác coi bản thân trở thành người ngoài cuộc, không hề có ý muốn chủ động tham gia vào bất cứ chủ đề nào.
Một lần nữa cậu lại tự cô lập mình với thế giới xung quanh.
Nhưng ngay sau đó, vòng cô lập bị Nguyễn Ôn Tịch gõ một tiếng vỡ tan.
"Tiểu Thất?" Nguyễn Ôn Tịch nhẹ nhàng gọi cậu.
Hứa Tề Tư đột nhiên bị gọi, hoàn hồn rồi ngơ ngác nhìn: "A?"
Nguyễn Ôn Tịch cố nén cảm giác ngứa ngáy trong lòng, dò hỏi: "Tiểu Thất đã nghĩ ra tên gì cho mèo con chưa?"
Hứa Tề Tư chớp chớp đôi mắt, thành thật lắc đầu.
"Phụt ha ha ha." Lâm Khả Thiến với vẻ mặt mong chờ, bị vẻ đáng yêu của cậu chọc cười: "Tiểu thất thật sự là chưa từng nghĩ tới à, em còn tưởng anh chỉ tạm thời chưa nghĩ ra."
Lần này Hứa Tề Tư xấu hổ tới mức đỏ mặt: "Trước kia tôi chưa từng nuôi động vật....nên không nhớ tới chuyện này."
Cậu hạ giọng rất nhẹ, nghe còn ra còn có vài phần mềm mại.
Nguyễn Ôn Tịch thật sự không nhịn nổi, tay nhẹ nhàng xoa đầu cậu: "Không sao cả, em có thể từ từ suy nghĩ."
Tâm tư Hứa Tề Tư còn đang đặt trên hai đứa tiểu Bạch và mèo con, không để ý tới động tác của Nguyễn Ôn Tịch, nghe anh nói vậy liền gật đầu.
Tiếp đó, Nguyễn Ôn Tịch hỏi Lâm Khả Thiến và Mạc Nghiêm Tường về cách chăm sóc thú cưng.
Tuy bọn họ nuôi chó nhưng mấy điều cơ bản hẳn là có chỗ giống nhau.
Lâm Khả Thiến rất nhiệt tình chia sẻ cách chăm sóc thú cưng, thậm chí còn không cho Mạc Nghiêm Tường có cơ hội chen mồm vào, mỗi lần Mạc Nghiêm Tường muốn nói đều bị cô ấn trở về.
Hứa Tề Tư vốn không muốn tham gia vào cuộc trò chuyện, nhưng lúc này đây lại vô cùng nghiêm túc lắng nghe. Trong lòng đang ôm hai nhóc con hòa thuận, sống lưng tự giác thẳng, thoạt nhìn cứ như một học sinh chăm chỉ nghe giảng.
Nhưng ít ra cậu không còn tự cô lập chính mình nữa.
Ánh mắt của Nguyễn Ôn Tịch vẫn luôn đặt trên người cậu, đáy mắt đong đầy ý cười, bưng ly cà phê nhấp máy ngụm.
Chờ sau khi cuộc giao lưu chia sẻ kinh nghiêm nuôi thú cưng kết thúc, ly nước của Nguyễn Ôn Tịch và Lâm Khả Thiến đã cạn đáy.
Lâm Khả Thiến nằm liệt trên sô pha, cuối cùng mới nói một câu tổng kết: "Em đã nuôi tiểu bạch được hơn một năm, anh tiểu Thất nếu cần gì cứ tìm em, em sẽ tận lực giúp anh. Hay là chúng ta add WeChat đi!"
Đề tài được cô dễ dàng xoay chuyển, chờ Hứa Tề Tư phản ứng thì bọn họ đã hoàn tất thủ tục kết bạn WeChat.
Lâm Khả Thiến cảm thấy mỹ mãn: "Hôm nay cũng đã trễ rồi, bọn em về đây."
Hứa Tề Tư hơi ngạc nhiên: "Đi liền sao?"
Hai người tới còn chưa được một tiếng đồng hồ, quả thực là chỉ đơn thuần tới tìm Hứa Tề Tư để truyền thụ kinh nghiệm.
Lúc này Mạc Nghiêm Tường mới có cơ hội xen mồm vào nói: "Cũng không biết là ai đó dặn bọn tôi muốn tới thì cũng được thôi, nhưng chỉ được ngồi một chút, miễn cho vị kia trong nhà sợ người lạ nên không quen."
'ai đó' trong lời của Mạc Nghiêm Tường không khác gì đang khai báo hộ số thẻ căn cước luôn rồi.
Hứa Tề Tư quay đầu nhìn Nguyễn Ôn Tịch.
Nguyễn Ôn Tịch thần sắc thản nhiên: "Em không thường tham gia xã giao, không quen là bình thường. Dần dần rồi sẽ tốt lên, không sao cả. Quan trọng nhất, chỉ cần em cảm thấy thoải mái là được."
Gần một tiếng này, Hứa Tề Tư nghiêm túc lắng nghe nhưng thực chất là đang câu nệ, bởi vì không biết nên làm cái gì, không biết nên nói gì, vậy nên mới lựa chọn yên lặng lắng nghe.
Hứa Tề Tư cảm kích nhìn Nguyễn Ôn Tịch, nhẹ giọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn Nguyễn tiên sinh."
Nói xong, cậu quay đầu nhìn Lâm Khả Thiến và Mạc Nghiêm Tường, lấy hết can đảm mở miệng: "Cũng cảm ơn Lâm tiểu thư và Mạc tiên sinh.".
||||| Truyện đề cử:
Cố Thiếu Gia Đừng Giả Vờ Nữa |||||
Lâm Khả Thiến đáp lại cậu bằng một nụ cười xán lạn, Mạc Nghiêm Tường thì thả lỏng, tùy ý xua xua tay bảo không cần cảm ơn gì đó.
Mặc kệ là Nguyễn Ôn Tịch hay bạn bè của anh, đối với Hứa Tề Tư trước kia mà nói quả thật đều là chuyện xa vời không thể với tới.
Hiện tại được trực tiếp cảm nhận, tựa hồ có chút không giống như cậu tưởng tượng.
Sau khi trải qua một tuổi thơ với đầy lời lẽ ác ý công kích, Hứa Tề Tư liền sinh ra cảm giác chán ghét và sợ hãi khi phải kết giao làm quen với một người xa lạ.
Nhưng mà......
Cậu nghiêng đầu, một lần nữa nhìn về phía Nguyễn Ôn Tịch, đối diện với ánh mắt dịu dàng đầy ý cười.
Ít nhất vào lúc này, tất cả những gì cậu cảm nhận được chính là sự thân thiện và chân thành.
- ---------✿
byhanako❀-----------