Khi mẹ của Tô Tửu còn sống, bà có thói quen hôn chúc cả nhà ngủ ngon.

Nhà Tô Bạch ở gần nhau, con cái hai bên thường xuyên qua lại.

Bất cứ khi nào Bạch Kiêu đến, anh luôn có thể nhìn thấy mẹ Tô ôm Tô Tửu với khuôn mặt tái mét, nửa cười nửa trêu chọc, "Ai da Tô Tô, thôi nào, đừng thờ ơ như vậy ~ Mẹ yêu của con cắn một miếng nhé.?Con phải biết trẻ con dính người một chút thì mới được ăn đồ ngọt~"

Mỗi lần Tô Tửu đều có biểu tình sống không còn gì luyến tiếc, nhăn mặt nói: "Con không muốn ăn kẹo, sẽ sâu răng!"

Nhưng cũng là mỗi lần, Tô Tửu chịu không nổi mẹ Tô vất vả, miễn cưỡng hôn chúc ngủ ngon nàng.

Bạch Kiêu mỗi lần nhìn thấy, trong lòng sẽ có chút hâm mộ.

Phong cách hai gia đình Tô Bạch hoàn toàn khác nhau.

Ở Tô gia, không khí mỗi ngày đều thoải mái và dễ chịu.

Mẹ Tô và cha Tô không bao giờ cố tình yêu cầu Tô Tửu học cái này cái kia, điều họ mong muốn trong cuộc sống là Tô Tửu sẽ sống một cuộc sống thoải mái và an nhàn.  

Nhưng ở Bạch gia, lại là câu chuyện khác.

Gia phong của Bạch gia khá nghiêm khắc, Bạch Cảnh Thần đã mang hình tượng người cha nghiêm khắc đến cực điểm.

Kể từ khi Bạch Kiêu có thể nhận biết, Bạch Cảnh Thần đã mời nhiều giáo viên khác nhau đến dạy anh.

Nghi thức, thanh nhạc, kiến ​​thức... tất cả các khóa học phải được hoàn thành một cách hoàn hảo.

Bạch Kiêu không dám trái lời, anh không thể không nghe lời.

Chỉ khi đi dạo quanh Tô gia, gánh nặng trên người mới có thể nhẹ đi.

Mà ở Bạch gia, người cha bình thường nghiêm khắc với anh lại luôn có thể cởi bỏ lớp mặt nạ nghiêm khắc, ôm Tô Tửu, người cũng lớn như Bạch Kiêu, giống như một người cha yêu thương, chọc cậu cười, khiến cậu hạnh phúc.

Vì vậy, trong một thời gian dài, Bạch Kiêu vừa hâm mộ vừa ghen ghét với Tô Tửu.

Anh hâm mộ Tô Tửu rằng không giống như anh, bởi vì anh đã có rất nhiều bài tập về nhà khi còn nhỏ.

Anh cũng ghen ghét với Tô Tửu, một người ngoài cuộc nhưng cậu có thể nhận được khuôn mặt yêu thương của cha mình mà anh không thể ngờ tới.

Bạch Kiêu khó chịu.

So sánh như vậy có thể chịu được một ngày hai ngày, một tháng hai tháng cũng được.

Nhưng nếu thời gian càng dài, kéo dài một hai năm, thậm chí nhìn không thấy hồi kết, Bạch Kiêu sẽ không chịu nổi nữa.

Rốt cuộc, anh chỉ là một đứa trẻ chỉ mới năm hoặc sáu tuổi.

Các vị giáo viên tận tâm dạy dỗ nuôi dưỡng anh ra một bộ dáng người lớn nhỏ, nhưng chỉ cần là trẻ con, chúng sẽ không thể che dấu được suy nghĩ của mình.

Khi lên sáu tuổi, lại một lần Bạch Kiêu tá túc ở Tô gia.

Thấy Tô Tửu nhận được nụ hôn chúc ngủ ngon mình mong đợi mà không được, với ánh mắt đầy chán ghét kia, rốt cuộc không giấu nổi tức giận mà bộc phát ra ngoài.

Sau khi cha Tô và mẹ Tô rời đi.

Sau khi chỉ còn lại anh và Tô Tửu trong phòng.

Bạch Kiêu bạo phát.

Anh tưởng rằng anh rất tức giận, nhưng thực ra là vừa ủy khuất vừa ghen ghét nói: "Cậu thật sự một chút giáo dưỡng cũng không có, ở gần cha mẹ mình bài xích như vậy! Tôi thật sự hận cậu nhất!"

Anh vừa nói vừa khóc: "Tôi cố gắng học tập mỗi ngày, muốn được cha ôm một lần mà không được. Nhưng cậu cái gì cũng làm không được, hàng ngày cha mẹ sẽ ôm cậu vào lòng mà dỗ dành!" 

"Ngay cả cha tôi cũng vậy! Tại sao?"  

Bạch Kiêu khóc đến cả khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại: "Cậu cái gì cũng thua kém tôi, cái gì cũng không hơn tôi, vì sao cha tôi lại thích ôm cậu chứ không phải tôi?"  

Cuối cùng anh vừa khóc vừa nhắc lại: "Tôi ghét cậu nhất! Lớn lên tôi không muốn lấy cậu! Tôi không muốn ở bên cậu!"

Tô Tửu nghe Bạch Kiêu phát tiết xong, mới sờ sờ cằm, không xác định nói: "Ừm, chẳng lẽ là bởi vì cậu là Alpha? Hơn nữa tôi có xác suất cao sẽ trở thành Omega?"

Bạch Kiêu không biết có nên tin hay không, khóc nói: "Vậy tôi không muốn làm Alpha! Tôi không muốn làm Alpha nữa... Tôi, tôi cũng muốn mẹ và cha hôn chúc ngủ ngon... Tôi, tôi muốn cha ôm tôi ngủ......"

Nước mắt vỡ òa.

Anh càng khóc càng thương tâm, càng khóc càng trở nên đáng thương.

Tô Tửu ngẩn người, tựa hồ muốn dỗ anh, lại không biết nên dỗ như thế nào.

Cuối cùng nhắm mắt dưỡng thần, cậu chân ngắn cũn chạy tới bên cạnh Bạch Kiêu, miễn cưỡng đè nén chán ghét đứa trẻ khóc lóc trên mặt đầy nước mắt nước mũi, ôm anh vào lòng.

"Cậu, đừng khóc! Cậu không phải chỉ muốn có người ôm sao? Tôi ôm cậu không được sao?Tôi ôm cậu!"

Cậu ôm lấy thân thể nhỏ bé của Bạch Kiêu: "Ôm một chút đủ chưa? Không đủ thì có thể mỗi ngày ôm lấy cậu được không? Đêm nay, không được, từ nay về sau mỗi ngày anh đây đều có thể ôm cậu ngủ được không?"

Bạch Kiêu khóc lóc cự tuyệt: "Cậu không phải cha tôi! Tôi mới không cần cậu ôm! Tôi cũng không cần cậu hôn!"

Trong lòng Tô Tửu nói rằng, tôi cũng đâu nói muốn hôn cậu đâu, tại sao cậu lại nói như vậy?

Với lại khuôn mặt đang khóc của cậu rất bẩn, tôi thậm chí không thể hôn cậu!

Tuy nhiên, những gì trẻ con nói khi tức giận lại có thể ngược lại.

Cho dù Tô Tửu cảm thấy chán ghét, hiện tại cũng không dám biểu hiện ra ngoài.

Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, cậu một tay ôm mặt Bạch Kiêu, một tay gạt đi những sợi tóc gãy rụng trên trán Bạch Kiêu.

Cậu tìm một nơi sạch sẽ, đánh một cái, rồi hôn xuống.

Mười năm sau, vị trí của hai người đã bị đảo ngược.

Lần này, Bạch Kiêu ôm sau đầu Tô Tửu hôn một cái.

Ngay khi bị Bạch Kiêu ôm sau đầu, Tô Tửu liền phát hiện mình đã lấy lại thế chủ động trên người.

Nhìn thấy mặt Bạch Kiêu càng ngày càng gần, cậu vội vàng lấy tay che miệng.

Nhưng Bạch Kiêu không hề dừng lại.

Giống như Tô Tửu năm đó, anh vén tóc trên trán Tô Tửu, đặt lên vầng trán nhẵn nhụi của cậu một nụ hôn.

Tô Tửu cảm thấy não mình nổ tung.

Mãi đến lúc đó, cậu mới bàng hoàng nhận ra, mẹ nó sao cậu lại bịt miệng?Bịt miệng cái gì!

Cậu nên trực tiếp đẩy Bạch Kiêu ra!  

Một phen đẩy anh ra!! 

Nhưng Tô Tửu còn chưa kịp động thủ, Bạch Kiêu đã lui về phía sau một bước. 

"Tớ cho rằng cậu sẽ hôn..."  

Bạch Kiêu khẽ cười nói: "Hôn môi cậu sao?"  

Tô Tửu vội vàng phản bác: "Tớ không phải, tớ không có!"

Khoanh tay thành hình chữ thập lớn trước người, cậu vội vàng giải thích: "Mà vừa rồi không phải tớ! Tớ không muốn cậu hôn tớ! Tớ không ghen! Không! Không có ý gì đâu! bất cứ điều gì cả!"

Bạch Kiêu lại khôi phục vẻ mặt lãnh đạm thường ngày, anh cũng không nói có tin hay không, chỉ là vỗ vỗ đầu của cậu, có chút bất đắc dĩ nói: "Được rồi, chúng ta đã hôn rồi, không cần ghen đâu. "

Tô Tửu: "..."

Mẹ nó!  

Bạch Kiêu, cậu đang nói cái quỷ gì vậy!

Dựa trên mạch não của Tô Tửu, những từ này có thể được dịch là 'Tớ đã làm những gì cậu nói, vì vậy cậu có thể im lặng và đừng gây rắc rối cho tớ'.

Editor: Đm con tôy, nó đang suy nghĩ cái j trong đầu zậy

Mà câu nói trước đó của Bạch Kiêu "Cậu cho rằng tớ sẽ hôn môi cậu sao" đã trở thành một câu châm chọc trắng trợn

Tô Cửu dậm chân!

Tô Tửu tác giận! 

"Tớ không có!"

Cậu không giải thích được tại sao, mặt đỏ bừng, cũng không biết là xấu hổ hay xấu hổ: "Không phải tớ! Tớ không ghen! Hơn nữa tớ cũng không thèm để ý cậu hôn tớ một chút nào!! Không hiếm chút nào!"

Bạch Kiêu bất đắc dĩ thở dài, nói: "Được, cậu không có."

Nói xong, anh hướng về phía Tô Tửu một bước đi tới.

Tô Tửu vốn đã đề phòng Bạch Kiêu tới gần, nhưng vừa thấy anh tới gần, liền lập tức lùi lại.

Nhưng cậu lại quên phía sau có một cái cây, còn chưa kịp lùi lại, đã bị Bạch Kiêu đè lại bả vai.

Một lần nữa, Tô Tửu bị mắc bẫy Bạch Kiêu.

Tô Tửu vừa định ngẩng đầu hỏi anh muốn làm gì, lại cảm thấy hai má trái phải của mình bị nhẹ nhàng hôn một cái.

Hôn xong, Bạch Kiêu ôm Tô Tửu vào lòng nói: "Như vậy đủ chưa? Vì vậy, đừng tức giận, được chứ? "

Tô Tửu: "..."

Cậu không nói nên lời.

Trời biêt!

Cậu tuyệt đối không nói lời mỉa mai!

Vậy thái độ 'Tớ đã hôn cậu hai lần rồi, cậu có thể đừng giận tớ nữa' của Bạch Kiêu là thế nào không?

Có chuyện gì vậy?!

Miệng mím lại, mắt chìm xuống.

Tô Tửu thật sự tức giận.

Cậu đang tức giận!

_________

- Mình sắp thi học kì lên lịch ra chương sẽ chậm hơn một tí:(((

Mọi người thông cảmm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play