Tuy rằng chỉ là trong chốc lát, nhưng Tô Tửu có thể khẳng định được, vào thời điểm Bạch Kiêu đè bờ vai Tạ Kha, cậu liền nhìn thấy Tạ Kha cười.

Đó không phải là nụ cười tán tỉnh giả tạo hay mơ hồ mà hắn cố tình tạo ra khi đối mặt với cậu, mà là một nụ cười hắn mong đợi khi đã tính kế thành công.

Dù sao sống ở thế giới này 16 năm, Tô Tửu đã quên rất nhiều nội dung trong tiểu thuyết nguyên tác.

Nếu như mấy năm nay cậu không phải cố ý nhớ lại nội dung tiểu thuyết vài lần, e rằng đã quên mất tên của nhân vật chính Công rồi.

Nhưng Tô Tửu không ngờ rằng trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, nội dung cốt truyện mà cậu mơ hồ nghĩ rằng mình sẽ không bao giờ nhớ được lại bất ngờ tiết lộ một góc màn mơ hồ như vậy.

Tô Tửu đột nhiên nhớ đến nguyên nhân tại sao Tạ Kha và Bạch Kiêu thù địch với nhau trong văn bản gốc.

Trong tiểu thuyết, Bạch Kiêu thực sự coi Tạ Kha là kẻ thù không đội trời chung của mình ngay từ đầu cốt truyện.

Nhưng Tạ Kha không như vậy.

Hắn từ rất lâu đã thích Bạch Kiêu, giữ ở trong lòng bảy tám năm.

Tô Tửu không nhớ rõ vì sao hắn lại thích Bạch Kiêu. Tạm thời Tô Tửu không có nhớ ra.

Cậu chỉ nhớ rằng tác giả đã tiết lộ bí mật về tình yêu của Tạ Kha trong giai đoạn sau của cốt truyện, tác giả đã viết rằng hắn đã bí mật tìm hiểu thông tin của Bạch Kiêu mỗi năm và trân trọng những bức ảnh của Bạch Kiêu thu được từ các tin tức khác nhau.

Trước khi Bạch Kiêu phân hóa lần thứ hai, Tạ Kha đã phớt lờ sự thật rằng cả hai đều là Alpha, tìm mọi cách để thu hút sự chú ý của cậu ấy.

Sau lần phân hóa thứ hai của Bạch Kiêu, hắn nhất định phải làm được, đánh dấu cậu ấy bằng tất cả sức lực của mình.

Vào ngày đầu tiên sau khi chuyển đến trường Nhất Trung, Tạ Kha đã trở thành bạn cùng bàn của Bạch Kiêu.

Trong lớp, mặc dù hắn đã cố hết sức để bắt chuyện, nhưng Bạch Kiêu đều phớt lờ hắn với lý do hắn phải chăm chỉ học hành trong giờ học.

Vì vậy, Tạ Kha liền đánh chủ ý lên vị hôn phu pháo hôi Tô Tửu.

Có lẽ là vì hai người lớn lên cùng nhau, Bạch Kiêu luôn coi cậu như em trai mà chăm sóc.

Có lẽ xuất phát từ ghen ghét.

Có lẽ là nóng lòng muốn cho người trong lòng của mình phải để ý.

Khi Tạ Kha đang tìm Tô Tửu sau giờ học của Bạch Kiêu, trêu chọc đối phương.

Quá trình này 'tình cờ' được Bạch Kiêu nhìn thấy, cả hai liền trở thành đối thủ của nhau kể từ đó.

Chí ít cũng là Bạch Kiêu đơn phương đem người ta thành đối thủ một mất một còn.

Nhớ tới cốt truyện sau này, nhất thời trong lòng Tô Tửu vô cùng phức tạp.

Chết tiệt, cậu đi từ khu phía Tây đến khu phía Đông để xem hắn, xem vai chính công thụ lần đầu gặp nhau, nhưng cuối cùng lại hoàn toàn trở thành công cụ cho âm mưu của hắn?

Xem diễn là một chuyện.

Bị người ta trêu như khỉ lại là chuyện khác.

Tô Tửu hoàn toàn không thích Tạ Kha.

Vào giờ khắc này, trong lòng cậu tràn ngập một ngọn lửa không tên, sau khi nhìn thấy bộ dáng của Bạch Kiêu, trong đầu cậu chỉ còn lại một ý niệm.

Chết tiệt, tiểu Bạch mau đánh chết tên rác rưởi này đi!

Nhưng Tô Cửu chỉ là đang suy nghĩ mà thôi, cũng không có ý định thật sự châm ngòi quan hệ giữa hai người.

Cậu chỉ là một công cụ để tăng cường mối quan hệ giữa nhân vật chính Công và Thụ, cho dù cậu không muốn bị lợi dụng, cậu cũng chẳng thể làm gì được.

Bên này đầu óc Tô Tửu còn đang loay hoay, Tạ Kha đã xoay người lại.

Hắn đặt tay lên cổ tay Bạch Kiêu đang đè lên vai mình, có vẻ tâm tình rất tốt, nói: "Lớp trưởng, cậu đây là?"

Vai chính công thụ đã bắt đầu tương tác, vì vậy pháo hôi công cụ người Tô Tửu bắt đầu rút ​​lui.

Mặc dù nghĩ như vậy, nhưng Tô Tửu cũng không kiềm nổi lòng mình mà hướng bước chân đi về phía Bạch Kiêu và Tạ Kha.

Này cũng thôi đi, quan trọng nhất là, cậu chụp lấy tay Tạ Kha đang đặt trên cổ tay của Bạch Kiêu hất ra, cả giận nói: "Thằng khốn! Bỏ cái tay bẩn thỉu của cậu ra, Bạch Kiêu là của tôi, Không đến lượt cậu đụng vào hắn?"

Có lẽ là bởi vì bản thân Tạ Kha không dùng lực, Tô Tửu dễ dàng hất tay hắn ra.

Đó là chưa kể, Tô Tửu còn lấy từ trong túi ra một chiếc khăn ướt, nâng bàn tay Bạch Kiêu lên, trịnh trọng lau sạch bàn tay của Bạch Kiêu vừa bị Tạ Kha chạm vào.

Nguyên bản Bạch Kiêu cả người bao bọc bởi áp suất thấp cũng vì việc này mà phát ngốc một hồi lâu.

Mãi cho đến khi Tô Tửu ném chiếc khăn ướt đã sử dụng vào thùng rác với vẻ mặt ghê tởm, anh mới hoàn hồn lại.

Vành tai Bạch Kiêu nhiễm màu hồng nhàn nhạt, lúc trước một thân đáng sợ bấy nhiêu bây giờ đều không cánh mà bay.

Mặc cho Tô Tửu cầm lấy tay anh, ngốc ngốc nhìn đối phương.

Cũng may ngày thường trên mặt Bạch Kiêu không có bất kỳ biểu tình gì, bởi vậy khuôn mặt ngu si lúc này của anh cũng chẳng có chỗ nào không đúng, chỉ cảm thấy sắc mặt của anh bình thường, lãnh đạm mà thôi.

Nhóm quần chúng vây quanh ăn dưa cũng đồng thời im lặng khi nhìn thấy động tác của Tô Tửu.

Một lúc sau, trong đám đông truyền đến những âm thanh ồn ào, tiếng la ó so với lúc Tô Tửu lần đầu tiên xuất hiện ở cửa lớp bảy còn lớn hơn gấp nhiều lần.

Trì Tung người vốn hay buôn chuyện lấy điện thoại ra bắt đầu chụp ảnh.

Tô Tửu: "..."

Tô Tửu: "!??"

Nội tâm của cậu khiếp sợ tột đỉnh.

Trời mới biết!

Vừa rồi cậu định kéo Trì Tung lùi lại mấy bước, để hắn có thể đứng ở vị trí tốt nhất xem kịch!

Nhưng trước khi cậu có thể hiểu được chuyện gì vừa xảy ra, Tạ Kha liền lên tiếng.

Nụ cười trên mặt hắn hơi nhạt đi, nhếch khóe miệng hỏi: "Tiểu sầu riêng, cậu làm sao vậy?"

Hắn híp mắt: " Máu ghen có phải quá lớn rồi không? Đừng quên tôi cùng lớp trưởng đều là Alpha, dáng vẻ của cậu..."

Tựa hồ đang cân nhắc từ ngữ của mình, Tạ Kha dừng một chút, sau đó cười nói: "Thái độ sao cứ giống như là tôi coi trọng lớp trưởng đại nhân của cậu vậy?"

Tạ Kha đã nói ra tiếng lòng của những người xung quanh.

Lập tức, có người xúm vào nhau xì xào bàn tán.

"Đúng vậy, tao thiếu chút nữa tưởng rằng anh Bạch muốn đánh Tạ Kha, ai ngờ anh dâu lại đánh trước?"

"Không phải, Alpha toàn ăn giấm, cái này cũng không quá khó hiểu?"

"Tất cả Omega đều như vậy sao? Tạ Kha rõ ràng là trêu chọc cậu ta, sao cậu ta lại làm giống như Tạ Kha coi trọng lớp trưởng như này."

Thấy cuộc nghị luận ngày càng gay gắt, Trì Tung không nghe nổi nữa, chửi: "Cút cút cút! Ở đây đến lượt bọn đàn ông ngốc như chúng mày nhọc lòng à? Bọn mày không thấy anh Bạch của tao đang vui sao?"

Mọi người nghe vậy đều nhìn về phía Bạch Kiêu, quả nhiên nhìn thấy khoé miệng Bạch Kiêu hơi hơi cong lên, cười rất ôn nhu.

Trong lúc nhất thời, xung quanh yên tĩnh đến nỗi kim rơi cũng có thể nghe.

Không biết là ai nói: "Đúng vậy, chỉ cần anh Bạch vui vẻ là được."

Vì vậy, không còn nghị luận nhiều nữa.

Về phần Bạch Kiêu.

Trong lòng anh lúc này tràn đầy bong bóng hồng, hoàn toàn không nghe thấy tiếng nghị luận xung quanh.

Thấy vậy, Tạ Kha nhướng mày: "Quên đi, nếu tiểu sầu riêng không muốn tôi chạm vào lớp trưởng thì thôi, tôi liền không chạm vào. Bất quá......"

Trong mắt hắn thu lại nụ cười mập mờ: "Có phiền để lại thông tin liên lạc không? Tôi rất thích cậu. Quan trọng nhất chính là, tôi muốn cho cậu biết, người tôi coi trọng, không phải lớp trưởng."

Hắn lắc đầu: "Tôi cũng không phải là đồng tính luyến ái."

Lúc này Bạch Kiêu mới hồi phục tinh thần lại.

Khi anh quay sang đối mặt với Tạ Kha, trên mặt không hề cười, thay vào đó là môt khuôn mặt lạnh như băng.

Anh hé môi, muốn cảnh cáo Tạ Kha.

Không nghĩ tới Tô Tửu lại nói trước anh một bước.

"Đừng hòng gạt tôi! Đồ đồng tính luyến ái ghê tởm! Còn dám nói không thích anh Bạch? Tôi sợ cậu không biết, con mắt của cậu cơ hồ dán vào người anh Bạch hết luôn rồi!"

Sắc mặt Tô Tửu hơi vặn vẹo, cả giận nói: "Cậu thật ghê tởm! Tránh xa anh Bạch của tôi ra!"

Những lời này quá nặng nề.

Không đề cập đến việc Tạ Kha có phải là đồng tính hay không.

Cho dù hắn là đồng tính luyến ái thì sao?

Làm sao có thể gọi là ghê tởm?

Vì vậy, ngay khi cậu nói điều này, đám người đang bình tĩnh xem lần nữa lại thì thầm to nhỏ.

"Này, Anh dâu sao thế này? Lời nói quá khó nghe rồi đi?"

"Đồng tính có gì sai? Luật hôn nhân đồng tính ban hành bao nhiêu năm rồi, sao vẫn còn rác rưởi kỳ thị đồng tính như vậy?"

"Suỵt! Suỵt! Nhỏ giọng lại đi, anh Bạch đến rồi!"

"Anh Bạch nghe được cũng không sao? Là Tô Tửu sai..."

Người vừa nói lúc này đột nhiên ngừng nói, trên mặt chậm rãi chảy ra mồ hôi lạnh.

Vừa rồi Bạch Kiêu có nhìn thoáng qua chỗ này.

Pheromone hương hoa hồng đâm vào hắn một cách dữ dội bằng một cái gai không thể phá hủy.

Nhìn thấy phản ứng của các học sinh xung quanh như không có chuyện gì xảy ra, hắn biết rằng việc áp chế pheromone của Bạch Kiêu lần này chỉ nhằm vào hắn.

Lập tức im bặt lui về phía cuối đám người sợ hãi không nói nên lời.

Sau khi xung quanh trở nên yên tĩnh trở lại, Bạch Kiêu mới nói: "Thật xin lỗi, Tô Tô không có ý phân biệt đối xử với bất kỳ ai, cậu ấy chỉ ghen tị thôi."

Trên mặt anh lộ ra một tia bất đắc dĩ nhàn nhạt, nói: "Mấy người đã quên câu nói nổi tiếng đó sao?"

Anh chậm rãi nói: " Không cần giảng đạo lí cho một Omega đang ghen tuông"

Ngay lập tức, sự khó chịu trong lòng mọi người biến mất.

Đúng vậy, Omega chính là loại người hay ghen tuông vô lý, cho nên cũng không quá cần để ý.

Cuối cùng, Bạch Kiêu lại nói với Tạ Kha: "Nếu lời nói của Tô Tô xúc phạm cậu, tôi sẽ thay mặt cậu ấy xin lỗi cậu."

Anh khẽ gật đầu với Tạ Kha để bày tỏ lời xin lỗi.

Sau khi xin lỗi xong, anh trở nên nghiêm túc nói: "Bất quá, tôi cũng hy vọng cậu có thể chú ý đến lời nói của mình. Tô Tô là vị hôn phu của tôi, xin đừng làm kẻ thứ ba. Đó mới là ghê tởm thật sự."

Ánh mắt mọi người nhìn Tạ Kha có một chút không đúng.

Lúc đầu, họ bị câu nói của Tạ Kha "Thời đại nào rồi mà còn có mấy cái hôn ước trẻ con này?" dọa sợ nên không để ý đến việc cậu ta đang tán tỉnh Tô Tửu.

Nhưng khi Bạch Kiêu nói xong lời này, mọi người liền tỉnh táo lại.

Bất kể lý do của cậu ta là gì, riêng Tô Tửu chính là vị hôn phu được chỉ định của Bạch Kiêu.

Tạ Kha biết rõ người ta đã có đối tượng nhưng hết lần này đến lần khác đều trêu chọc đối phương, cậu ta là Omega, tức giận cũng là chuyện bình thường.

Sau khi lời nói của anh có tác dụng, đột nhiên Bạch Kiêu kéo Tô Tửu đang trầm mặc ra khỏi phòng dạy học dưới ánh mắt cảnh giác của mọi người.

Đi tới chỗ sâu trong rừng cây, Bạch Kiêu đột nhiên đem Tô Tửu đang trong tâm trạng phiêu đãng áp vào thân cây, thanh âm có chút khàn khàn.

Cười hỏi: "Tô Tô, cậu ghen sao?"

Tô Tửu tỉnh táo lại, trong lòng như có một khúc gỗ.

Cậu hét lên trong lòng: "Không! Cậu không phải! Cậu không có! Cậu không cố ý! Có trời mới biết cậu bị gì!"

Nhưng cậu ngoài miệng nói: "Tớ chỉ là ghen tị mà thôi! Đừng quên cậu là vị hôn phu của tớ! Bất kể hắn là A B hay O cũng không quan trọng, dù sao ngoại trừ tớ ra thì không ai có thể nhìn được cậu!"

Khá khó chịu!

Ánh mắt Bạch Kiêu càng thêm nhu hòa.

Anh trầm giọng nói: "Tớ chỉ nghe lời cậu, ngoài cậu ra thì ai tớ cũng không muốn nhìn ai!"

Tô Tửu trong lòng nói: "Đừng! Đừng nhìn tớ! Nhìn Tạ Kha đi!"

Ngoài miệng không dễ dàng bỏ qua như vậy, đối với Bạch Kiêu nói: "Tớ không tin, trừ phi cậu cho tớ hôn một cái!"

Bạch Kiêu sững sờ.

Tô Tửu càng ngốc.

Nhưng mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, Tô Tửu vẻ mặt kiên định nói: "Tớ biết rồi! anh Bạch cứ nói suông đi! Kỳ thực trong lòng cậu một chút cũng không coi tớ là vị hôn phu của cậu chứ gì! Nếu không, tại sao ngay cả tớ cũng không được đến gần?"

Bạch Kiêu ngây ngốc lặp lại: "Anh, anh Bạch?"

Tô Tửu lập tức muốn chết rồi.

Nhưng cậu ngoài miệng nói: "Tớ mặc kệ, dù sao hôm nay cậu không hôn tớ, tớ liền gọi điện cho mẹ nuôi cáo trạng!"

Vừa nói, cậu vừa làm động tác lấy điện thoại ra.

Phía ót phía sau đầu đột nhiên bị Bạch Kiêu ôm lấy.

Một nụ hôn, rơi xuống.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play