Khách sạn có dịch vụ bán cắm trại, chính là nếu du khách ở lại khách sạn nhưng có nhu cầu cắm trại trải nghiệm, họ sẽ cho thuê lều cùng thiết bị để khách hàng có thể tự do khám phá.
Đoàn người của Quý Ninh Hinh cảm thấy thú vị, quyết định thuê 10 cái lều, mỗi người một cái, đi đến khu vực cách hơi xa nơi đang ở, địa hình trống trải cắm cọc dựng lều.
Sau khi nói chuyện rõ ràng, Quý Ninh Hinh và Trình Tinh Dĩnh không còn khuất mắc gì nữa, trở thành bạn bè với nhau. Hai người hỗ trợ lẫn nhau dựng xong cái lều to tướng.
Quý Ninh Hinh mệt lã, ngồi trên đất thở phì phò. Trình Tinh Dĩnh tiến lên đưa cho nàng ly nước, đưa tay nhận lấy uống một ngụm nhỏ, lúc này mới coi như là lấy lại được sức lực.
Sau đó lại lấy di động ra chụp ảnh núi đồi, còn cẩn thận quay thêm một đoạn video ngắn. Trình Tinh Dĩnh nhìn không nổi gương mặt cười như gió xuân kia nữa, lên tiếng hỏi.
"Từ lúc đến đây cứ thấy cậu chụp hình mãi, làm gì vậy?"
"Muốn mang về cho Hạ Vũ xem"
Mọi chuyện đều được lý giải sau một câu nói, Trình Tinh Dĩnh ghét bỏ.
"Hai người tiến triển tới đâu rồi?"
"Vẫn chưa tới đâu, em ấy chuyện gì cũng giỏi, chỉ có chuyện tình cảm là đầu đất vô cùng. Rõ ràng mình đã biểu hiện rõ như vậy rồi nhưng vẫn trơ trơ ra đó"
Trình Tinh Dĩnh không để cho nàng mặt mũi, ha hả cười trong đau khổ của nàng.
"Để cậu nếm trải cảm giác theo đuổi người khác một chút"
"Xì, tránh ra, đừng có ở đó cười nhạo mình"
Quý Ninh Hinh vừa tức vừa buồn cười, giơ chân đạp nàng ta một cái.
Nghe mọi người bàn bạc, sau khi nghỉ trưa xong, buổi chiều sẽ đi vào khu rừng gần đó tìm một chút hoa cỏ lạ mà ở phương bắc không có, muốn hái một ít mang về làm quà.
Quý Ninh Hinh vô cùng hào hứng, nhắn tin thông báo cho Cảnh Hạ Vũ một câu, sau đó chuẩn bị đầy đủ để đi hái quả. Lúc này đồng hồ hiển thị 13 giờ 35 phút.
Nàng muốn mang về cho mẹ già ở nhà với Cảnh Hạ Vũ, còn có Lý Niệm Dao thưởng thức.
Lựa lúc trời không còn nắng gắt, nhóm người cắm trại dắt nhau lên đường, đi sâu vào khu rừng gần đó.
Quý Ninh Hinh nhìn đông ngó tây, đâu đâu cũng có trái dại, nhưng vì không biết rõ trái nào ăn được trái nào có độc nên cũng không dám tuỳ tiện hái. Đợi hướng dẫn viên chỉ rõ mới dám động thủ.
Không hoàn toàn chú tâm vào việc hái quả, Quý Ninh Hinh như đã hình thành thói quen, chụp lại ảnh. Lại còn rãnh rỗi tung tăng ngó nghiêng đủ chỗ. Trình Tinh Dĩnh cũng không quản, giúp nàng hái đầy ba lô trái cây, để nàng vui chơi thoả thích.
Đang lúc ai nấy đều bừng bừng khí thế đi thu hoạch, bỗng dưng dưới chân xuất hiện rung lắc, địa chấn ngày càng mạnh lên.
"Không xong, có động đất"
Biểu cảm của mọi người trở nên trắng bệch, chân run run la hét không ngừng.
Tiếp theo đó, bầu trời vừa mới quang đãng lại bất chợt kéo mây đen, cơn mưa như thác bất ngờ trút xuống không kịp phòng bị.
Động đất chưa qua, mưa lại tới, đất dưới chân bắt đầu có dấu hiệu nứt ra, tưởng chừng ở lại thêm chút nữa nó sẽ lập tức lún xuống.
"Chạy đi"
Không biết là tiếng la của ai, chỉ sau hai từ đó, mọi người như ong vỡ tổ không ngừng tìm chỗ thoát thân.
Quý Ninh Hinh sợ hãi, nhưng vẫn cố dùng hết sức lực, cùng Trình Tinh Dĩnh với vài người trong đoàn chạy theo một hướng. Chạy chạy càng đi sâu vào trong.
Nói là rừng nhưng số cây ở đây cũng chỉ vừa mới lớn, không có nhiều năm tuổi, bộ rễ cũng chưa đủ chắc để có thể vững chải chống lại thiên tai.
Mặt đất có nguy cơ sạc lỡ, đám cây rừng miễn cưỡng chỉ giữ lại được một chút. Còn lại từng chút một lún xuống.
....
Đến khi Cảnh Hạ Vũ biết được tin tức cũng đã là chuyện của hai tiếng sau.
Cảnh Hạ Vũ muốn cho Quý Ninh Hinh bất ngờ, quyết định đập ống tiết kiệm, mua vé máy bay theo nàng đến Bạch Lĩnh.
Hôm trước Quý Ninh Hinh đã nhắn tin nói rõ địa chỉ của khách sạn, Cảnh Hạ Vũ định bụng sau khi xuống máy bay sẽ bắt xe đi thẳng đến đó tìm nàng, muốn xem biểu cảm kinh ngạc của nàng khi thấy cô.
Nào ngờ vừa ra đến cửa đã nghe mọi người bàn tán xôn xao về trận động đất lẫn sạt lở vừa rồi.
Loáng thoáng nghe nhắc về Bạch Lĩnh, ngọn núi Quý Ninh Hinh đang đi chơi. Sắc mặt Cảnh Hạ Vũ bỗng chốc tái nhợt, ba bước thành hai chạy đến hỏi người ở gần nhất.
"Xin hỏi, động đất ở đâu, tình hình thế nào rồi ạ?"
"Đây này, cô xem. Ở Bạch Lĩnh vừa có thiên tai lẫn sạt lỡ, tình hình hiện tại không mấy khả quan. Đường dây liên lạc bị đứt hết cả rồi, tạm thời không biết thế nào. Phóng viên đã cố gắng nhưng cũng bị chặn dưới chân núi, không thể đi lên được. Đội cứu hộ đang cấp tốc triển khai ứng cứu đây này"
Cảnh Hạ Vũ nhìn hình ảnh và video được đăng trên mạng, toàn thân cứng đờ lạnh ngắt như bị đeo chì.
Lấy điện thoại gọi cho Quý Ninh Hinh nhưng đáp lại vẫn là giọng tổng đài không chút cảm xúc vang lên đều đều.
Cố lấy lại bình tĩnh, cô tìm taxi muốn đến Bạch Lĩnh, nhưng trả bao nhiêu cũng bị từ chối, họ nói nơi đó hiện tại rất nguy hiểm. Vừa mới động đất xong, dư chấn vẫn còn nên không ai chấp nhận đi vào chốn hiểm nguy.
Một chiếc ô tô bán tải chạy đến, dừng lại cạnh Cảnh Hạ Vũ, người ngồi bên trong hạ cửa xe, ló đầu ra hỏi cô.
"Này, chúng tôi chuẩn bị đến Bạch Lĩnh cứu hộ, thấy cô lo lắng như vậy chắc có người thân ở đó. Có muốn đi cùng chúng tôi không?"
Cảnh Hạ Vũ như vớ được cộng rơm cứu mạng, đồng ý lên xe, giờ phút này chỉ mong đến được đó càng nhanh càng tốt.