Người đàn ông đẹp trai hơi khựng lại rồi làm như không có chuyện gì xảy ra.

"Nhà em ở đâu? Anh đưa em về."

"Không cần." Nam Tửu khẽ cười.

"Anh Hàn, anh đi về một mình đi, thực ra chúng ta cũng không thân lắm."

Hàn Cận Yến là người hiểu rõ nhất tính khí của Nam Tửu, một khi cô đã nói không thì chính là không, khi Hàn Cận Yến rời đi thì trời cũng đã khuya.

"Nam, ai vậy?" Người phục vụ bên cạnh vừa pha xong ly rượu cuối cùng, cúi người, chớp chớp mắt, tò mò nửa đùa nửa thật hỏi.

"Không giống bạn trai cũ sao?" Nam Tửu nghiêng mắt, cười nửa miệng nhìn anh ta.

Lâm Dụ: "..."

"Ừm, coi như tôi không có hỏi." Vốn dĩ anh ta nói đùa, nhưng bây giờ nhìn lại, có vẻ là thật luôn? Lâm Dụ trầm mặc một hồi, cuối cùng không chịu nổi cảm giác cào xé tim gan, lại cúi người về phía trước, vẻ mặt nghiêm túc.

“Nam tiểu thư, tôi thấy anh ta có vẻ khá giàu có, tại sao chúng ta không liên thủ cùng nhau lừa tiền anh ta?"

"Bạn trai cũ này có phải là một tên cặn bã không? Để tôi nói chị nghe, nếu từng qua lại với một tên bạn trai cũ cặn bã, cô nên lừa hết tiền của hắn rồi đá cho hắn toàn bộ đau khổ."

"Cậu có bị rảnh không?" Nam Tửu hỏi.

"Tôi rảnh, tôi rất rảnh." Người phục vụ mỉm cười.

……

Một bên khác, Hàn Cận Yến lái xe về nhà một mình, trong đêm tối khuôn mặt của người đàn ông lúc mờ lúc thực.

"Hôm nay là ngày đầu tiên cậu trở lại Trung Quốc, cậu đã đi đâu thế?" Trịnh Trọng nghiêm túc nhìn Hàn Cận Yến, bước nhanh về phía trước rồi sau đó chỉ vào trong phòng, giơ tay hất cằm.

"Cậu nhìn xem, căn mới mua này có được không?"

Người đàn ông cao quý lãnh đạm sau khi thay giày ở cửa bước vào, đôi tay mảnh khảnh nới lỏng cà vạt, thản nhiên liếc nhìn xung quanh rồi bình tĩnh nói.

"Ừm."

"Cũng được."

Suy nghĩ một lúc, Trịnh Trọng hỏi.

"Ban nãy cậu ở đâu vậy, tớ gọi cho cậu nhưng cậu không trả lời, toàn nghe tiếng tút tút thôi."

Hàn Cận Yến dừng lại, cụp mắt xuống, khẽ chớp chớp mắt, Trịnh Trọng nghe anh nói với giọng điệu bình tĩnh đến khó tin.

"Tớ đã gặp Nam Tửu."

Trịnh Trọng: Hả? ? !

Lần đầu tiên nghe thấy cái tên này, anh ta gần như nghĩ rằng mình đã nghe nhầm. Dù sao thì hai chữ này... đã bị phong ấn tám năm, giống như một điều cấm kỵ. Bầu không khí rơi vào im lặng kỳ lạ, không một ai lên tiếng nói trước. Không gian yên tĩnh đến đáng sợ, dường như có thể nghe thấy cả tiếng kim rơi xuống đất.

Sau khoảng một phút, Trịnh Trọng nuốt nước miếng, run rẩy hỏi.

“Cậu… cậu không nói đùa chứ?”

“Tớ lừa cậu làm gì?" Hàn Cận Yến nhẹ khịt mũi.

Lại im lặng một hồi lâu, anh ta lẩm bẩm một mình.

"Chết tiệt! Mới ngày đầu về nước mà, sao, sao..."

"Không phải chứ, Hàn Cận Yến, nói cho tớ biết đi, bây giờ có phải cậu..."

"Đã muộn rồi." Còn chưa kịp nghiêm túc hỏi thì đã bị người kia trực tiếp ngắt lời, anh bình tĩnh nói.

"Cậu có thể đi rồi."

Trịnh Trọng: "..."

Hả? ? ? Qua cầu rút ván? Trịnh Trọng cũng biết chuyện về hai người này từ đầu, cho nên bây giờ anh ta vô cùng lo lắng về những chuyện có thể xảy ra, nhưng theo suy nghĩ của Hàn Cận Yến …

Mẹ kiếp! Anh ta căn bản có hiểu suy nghĩ của Hàn Cận Yến đâu! Tuy nhiên, những chuyện mà anh không muốn nói, Hàn Cận Yến sẽ không bao giờ mở miệng, tính cách này giống hệt như khi anh còn trẻ, thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.

"Được, vậy tôi đi trước đây." Trịnh Trọng đau đầu xoa xoa lông mày, lúc đi tới cửa, anh ta dừng một chút nhưng không quay đầu lại, chỉ lẩm bẩm một mình.

“Nếu như còn có thể… không ở bên nhau được cũng thật đáng tiếc.”

Suy cho cùng, hai con người vốn ngọt ngào với nhau thuở ban đầu, hóa ra chỉ trong nháy mắt đã trở nên hoàn toàn xa lạ. Tám năm, tám năm đã khiến mọi thứ thay đổi hoàn toàn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play