Sân vận động.

Trước giờ học 10 phút, Dương Nhạc Đa cầm bóng rổ tập luyện với mấy bạn nữ, động tác có phần vụng về. Cô không giỏi chơi bóng lớn, bình thường giỏi nhất là chơi bóng chuyền và cầu lông.

Mấy nam sinh đứng chung một cột bóng rổ với các cô, ném qua ném lại từ bên này sang bên kia.

Đột nhiên, cổng sân vận động vang lên âm thanh ầm ĩ, một đám học sinh từ trong quán đi ra, vốn dĩ không phải chuyện đáng chú ý, nhưng người tới là là lớp B nên gây ra chủ đề bàn tán.

“Hả? Đó không phải lớp B sao? Bọn họ học cùng chúng ta hả?”

“Này! Dương Nhạc Đa, Hạ Trọng Diệu tới kìa!”

“Hahaha, Hạ Trọng Diệu, Dương Nhạc Đa của cậu ở bên kia, có muốn qua chào một câu không?”

“Dương Nhạc Đa, đồ uống này ngon thật, uống xong mặt cũng đỏ luôn.”

Mấy nam sinh lớp B đồng thanh khởi xướng ca từ, mượn cơ hội trêu đùa Hạ Trọng Diệu, bởi vì chỉ cần nhắc đến Dương Nhạc Đa, mặt hắn sẽ đỏ tức thời, ngây thơ đến mức khiến bạn học cảm thấy buồn cười.

Dương Nhạc Đa nhìn về phía Hạ Trọng Diệu, thấy hắn có phần xấu hổ mà ôm lấy cổ bạn học đang đùa giỡn, đôi bông tai kim cương đen phản chiếu ánh sáng mặt trời, khiến hắn càng thêm thu hút.

Nữ sinh đứng một bên cười trêu nói: “Ơ ~~ Dương Nhạc Đa nhìn lén Hạ Trọng Diệu?”

“Không có.” Dương Nhạc Đa vội vàng quay đầu, cầm lấy bóng rổ rơi trên mặt đất, làm bộ chuyên tâm tập tư thế ném bóng. Bên tai bởi vì tiếng cười của bạn học mà càng không được tự nhiên.

Hai ngày trước, hắn vô cùng khí phách mà đè cô lên tường, nói những lời ái muội kia thực sự khiến cô xao động, cứ khi nào rảnh lại lơ đãng nhớ đến hắn.

Cô thật sự không rõ mình có điểm nào để khiến Hạ Trọng Diệu thích, khiến hắn mỗi ngày đều theo đuổi cô.

Ngoại trừ việc học của hắn không tốt, còn lại đều biểu hiện không tồi. Giáo viên bình thường tuy hay mắng hắn rồi phạt này nọ, kêu ca hắn không mặc đồng phục tử tế, nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua. Thoạt nhìn hắn có vẻ rất lưu manh, bộ dạng chớ chọc tôi, nhưng nhân duyên lại rất tốt, ba năm cấp ba phần lớn học sinh đều quen biết hắn.

Đôi mắt đen ngước lên, nhìn về phía nữ sinh đang đứng dưới cột bóng rổ. Áo trắng ngắn tay có chút bó sát khiến cho bộ ngực càng thêm căng chặt, quần thể thao ngắn màu lam lộ ra hai cái đùi trắng nõn. Hôm nay cô buộc tóc thành hai bím nhìn rất dễ thương, nhưng động tác mất tự nhiên này làm hắn không khỏi muốn cười.

Cô không giống nữ sinh khác thích được chú ý, tự nhiên hài hòa dung hợp mình với hoàn cảnh xung quanh.

Khi đó để biết cô là ai, hắn đã hỏi tất cả nam sinh trong lớp mới biết được cô tên là Dương Nhạc Đa, thành tích rất tốt. Duy trì top 50 trong bảng xếp hạng kỳ thi hai năm liền.

Có người nói, thông thường nữ sinh như vậy đều rất kiêu ngạo. Khinh thường những người có thành tích không tốt giống hắn, thậm chí còn coi bọn hắn như những kẻ phiền toái.

Không sao, hắn không quan tâm.

Sự thật chứng minh, cô không giống các nữ sinh khác, tuy rằng ngày nào hắn cũng quấn lấy cô, nhưng cô sẽ không vì vậy mà nói lời ác ý với hắn. Ngay cả khi yêu cầu hắn tránh xa, cô cũng rất nhẹ nhàng khiến hắn càng thích hơn.

Tiếng chuông vào lớp vang lên, từng giáo viên thể dục năm hai xuất hiện. Sau khi điểm danh, bắt đầu luyện tập thể dục, trôi qua nửa tiết mới để học sinh tự mình luyện tập.

Từ khi vào giờ học, Hạ Trọng Diệu liên tục nhìn Dương Nhạc Đa, nhìn cô với bạn học nói chuyện, lúc cô tươi cười còn xuất hiện hai lúm đồng tiền đáng yêu.

Bởi vì ánh mắt của nam sinh quá mức trần trụi, cô không biết làm gì ngoài cách giả vờ che mặt, giả vờ không thèm để ý mà quay đầu, hoặc tập trung nghe giáo viên làm mẫu động tác.

“Này, Hạ Trọng Diệu, ba đấu ba không? Thắng thì cậu được quang minh chính đại vào lớp tôi học, ngồi cạnh Dương Nhạc Đa.” Lớp trưởng lớp A cười hiha hạ chiến thư, vừa rồi cậu ta đã tới xin phép giáo viên thể dục, hơn nữa giao tình giữa cậu và Hạ Trọng Diệu không tồi, muốn giúp bạn tốt một phen.

“Được!”

“Này!”

Âm thanh của cả nam lẫn nữ vang lên, hắn tặng cho lớp trưởng lớp A một ánh mắt cảm tạ, còn cô thì ngược lại. Chẳng qua, lớp trưởng tỏ ra không sao nhún nhún vai, hỏi mọi người: “Đa số quyết định thiểu số, mọi người nghĩ sao?”

Chắc chắn là như vậy rồi, Dương Nhạc Đa bất đắc dĩ bị loại, cô cảm thấy vô cùng xấu hổ!

Bịch bịch bịch…

Tiếng bóng rổ va chạm với sàn nhà vang lên giống như nhịp tim đập, cô có chút khẩn trương nhìn sáu nam sinh chơi bóng rổ, trong lòng bối rối.

Bàn tay to cầm bóng rổ, Hạ Trọng Diệu chuyền cho đồng đội. Sau khi bóng vào rổ, hắn cướp được bóng và lần này ghi bàn.

Đôi mắt đen bám chặt vào quả bóng, toàn bộ cơ bắp rắn chắc gồng lên, mồ hôi từng giọt chảy xuống theo động tác của hắn.

Cô thấy thực lực của hắn tuy rất tốt, nhưng hắn sẽ không vì vậy mà chiếm bóng một mình, có cơ hội sẽ chuyền cho đồng đội, để cả đội cùng có cơ hội biểu hiện.

Hóa ra, đây cũng là lý do mà hắn có nhân duyên tốt.

Không hưởng thụ một mình, mà chân thành đối đãi

Thật ra, nhìn bề ngoài hắn thoạt nhìn giống một học sinh hư, nhưng bản chất lại rất đơn thuần.

Trận đấu kéo dài tới 20 phút mới kết thúc, lớp B đã bỏ lỡ mất hai quả bóng nên thua lớp A một điểm, mọi người đều vì Hạ Trọng Diệu mà cảm thấy đáng tiếc.

Lúc này, lớp trưởng lớp A hỏi: “Các bạn, Hạ Trọng Diệu có phải đã cố gắng hết sức đúng không?”

“Đúng vậy!”

“Chúng ta vì Hạ Trọng Diệu mà giúp cậu ấy được không?”

“Được.”

“Dương Nhạc Đa, nhìn Hạ Trọng Diệu cố gắng như vậy, cậu cho cậu ấy một cơ hội đi!”

Dương Nhạc Đa ngạc nhiên trợn mắt, khẽ cắn môi.

Ôi…Nhiều người nhìn cô như vậy, cô có thể nói không sao? Nếu nói không, cô cảm thấy mình thật quá vô tình, hơn nữa, hắn quả thực liều mạng mà chơi như vậy.

“Ừm…được, dù sao cũng là bạn bè.” Cô mấp máy miệng nhỏ, mắt to nhìn hắn, sao lại đáng yêu như vậy chứ.

Tuy rằng, tình yêu như pha lê đã từng vỡ một mảnh, nhưng…Có lẽ vẫn còn cơ hội phải không?

Cô không dám nghĩ nhiều, nhưng mà, cô lấy ra một chút dũng khí, cho phép tình yêu chậm rãi tới gần.

Hạ Trọng Diệu vui vẻ, cho rằng ông trời đã giúp hắn, nếu không phải do giáo viên có việc đổi thời khóa biểu, hắn sẽ không được các bạn học giúp đỡ, cũng sẽ không có có hội quang minh chính đại mà vào lớp A ngồi cạnh cô.

Phải biết rằng, tùy tiện vào một lớp khác là một việc rất kì lạ. Trừ khi bạn nhận được sự chấp thuận của mọi người, nếu không, mọi người sẽ nhìn bạn bằng ánh mắt kỳ quái.

Hắn có thể không quan tâm ánh mắt người khác, nhưng hắn hiểu rõ, cô gái mà hắn thích sẽ quan tâm điều đó. Vì vậy nếu muốn được cô đồng ý, trước tiên là phải đạt được sự chấp thuận của lớp cô đã.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play