Trường cấp ba Y tư nhân.
Bầu trời tháng tư xám xịt với những đám mây che kín bầu trời, trên sàn nhà còn đọng lại nước mưa từ đêm qua. Trường học vắng tanh sau khi kết thúc giờ học, thỉnh thoảng lại nghe thấy tiếng ồn ào nô đùa của học sinh.
Trên hành lang tầng hai, cô gái cắn chặt môi dưới, khuôn mặt nhỏ tái nhợt gần như trắng bệch, đôi mắt to nhìn nam sinh đứng trước mặt.
“Nhạc Đa, chúng ta chia tay đi.” Nam sinh lạnh lùng nói một cách thờ ơ sau một đêm suy nghĩ.
“Vì sao…?” Dương Nhạc Đa run rẩy đôi môi, gần như không thốt ra lời, trong ngực tràn đầy hoảng hốt, nước mắt chỉ chực trào ra.
Cô muốn biết vì sao, nếu làm không tốt cô có thể sửa. Cô có thể vì hắn làm bất cứ điều gì, miễn là hắn không nói chia tay.
Đây là mối tình đầu của cô.
“Chẳng sao cả, chia tay là chia tay, anh không thích em.”
“Anh gạt người! Em không muốn!”
Nước mắt chảy xuống khuôn mặt làm ánh mắt cô trở nên mơ hồ, cô kích động đánh vào ngực của nam sinh như muốn giữ lại tình yêu của hắn. Hắn không kiên nhẫn, đẩy cánh ta cô ra rồi xoay người rời khỏi.
Đôi tay nhỏ bé ôm lấy cánh tay hắn, muốn giữ lại nhưng lại bị hắn dùng sức đẩy ra, sau đó cô vấp ngã, đôi tay lôi kéo chân hắn nhưng không được, chỉ để lại cho cô một chiếc giày da.
Ngồi trên sàn nhà, Dương Nhạc Đa khóc rống lên, trong đầu là từng lời hứa hẹn của nam sinh, nhưng hắn lừa cô, tất cả đều là quá khứ.
Đáng ghét! Đáng ghét!
Cô gái khóc lóc, tức giận ném giày da xuống dưới tầng, vừa vặn rơi xuống mặt một học sinh khác.
Bịch!
Nam sinh cao lớn bị giày da rơi vào khuôn mặt tuấn tú, khiến cho ba tên đồng bọn cười phá lên làm hắn vô cùng khó chịu. Đôi chân đi đến cổng trường lại quay về cầu thang, quyết định tìm đối phương tính sổ.
“Con mẹ nó!” Hắn vừa đi vừa mắng, một tay cầm gậy bóng chày đặt trên vai, dáng vẻ như muốn đánh nhau.
Đến tầng hai, chỉ thấy trên hành lang là một bóng người nhỏ xinh đưa lưng về phía hắn. Nam sinh đi tới phía trước, dùng gậy bóng chày chọc chọc bả vai đối phương.
Dương Nhạc Đa tưởng bạn trai trở lại, không chút nghĩ ngợi mà đứng lên phi thẳng vào ngực hắn. Đôi tay quấn lấy cổ nam sinh, bờ môi dán lên môi hắn, dùng sức mà hôn.
Nam sinh không dự đoán được đối phương sẽ làm ra hành động này, sau khi bị cưỡng hôn mới giãy dụa muốn ngăn cô lại, nhưng không ngờ sức lực của cô thế mà cũng không nhỏ chút nào, giống như bạch tuộc điên cuồng quấn lấy.
Ba nam sinh đi phía sau, vốn dĩ đằng đằng sát khí, đến nhìn thấy một màn này kinh ngạc đồng loạt dừng lại, thiếu chút nữa trượt chân, cả bọn ầm ĩ kêu gào.
“A ha ha ha! Lão đại bị nữ sinh đè!”
“Trọng Diệu…Phụt! Ai da, là nữ sinh nào vậy?!”
Bên tai truyền tới tiếng gào thét, kéo lại cảm xúc của Dương Nhạc Đa, cô cảm giác có chút không thích hợp. Cô mở mắt ra, đập vào mắt là khuôn mặt tuấn tú gần sát, sửng sốt chớp mắt.
Lúc này mới phát hiện mình hôn nhầm người!
Cô nhanh chóng buông bàn tay nhỏ bé của mình ra, ngượng ngùng lùi lại. Giọng mũi nặng nề, “Thật xin lỗi…Tôi cho rằng anh là bạn trai tôi…”
Nói xong, Dương Nhạc Đa vội vàng lướt qua hắn mà chạy xuống lầu, để lại Hạ Trọng Diệu ngốc nghếch đứng lại đó.
Ba nam sinh đi lên vây quanh trêu chọc Hạ Trọng Diệu một phen, tuy rằng hắn lớn lên đẹp trai, nhưng lại luôn mang bộ dạng lưu manh khiến cho không nữ sinh nào dám đến gần, bởi vậy đến giờ cũng chưa từng có bạn gái.
Bình thường hắn luôn bị các chị gái trêu chọc, điều này khiến hắn vô cùng bối rối, hắn thích nữ sinh thanh thuần giống cô gái nhà bên, chứ không phải kiểu phụ nữ hào phóng.
Rũ mắt, tình cờ thấy một vật sáng trên mặt đất, hắn cúi xuống nhặt vật kia lên. Là một chiếc kẹp hình trái tim đơn giản được khảm một viên kim cương nhỏ.
———–
Năm hai lớp A.
“Bạn học Dương Nhạc Đa, có người tìm.”
Nghe vậy, nữ sinh ngừng nói chuyện với bạn học ngồi cạnh. Cô quay lại nhìn thấy biểu cảm kỳ lạ của bạn học, không tỏ vẻ bối rối, đứng dậy ra khỏi lớp.
Nam sinh dựa lưng vào tường, đôi chân cong dài, đồng phục không mặc cẩn thận lộ ra một mảng ngực cường tráng. Vạt áo cũng không đeo theo quy định, cà vạt màu đen thả trước ngực, chân đeo giày vải, hơn nữa hắn còn đeo hoa tai. Tuy rằng nhìn rất đẹp trai, nhưng cũng thấy đây là người không dễ chọc.
Huh…Cô không nhớ mình từng gặp người này…
“Này, Dương Nhạc Đa.” Hắn đi tới, đồng thời nhìn rõ nữ sinh trước mặt. Tóc đen dài thẳng, đôi mắt to mang theo vẻ vô tội, cái miệng nhỏ phấn đào giống như cánh hoa xinh xắn.
Chính là cô ấy!
“…Bạn học…Mình biết bạn sao?” Dương Nhạc Đa hơi ngẩng đầu, hai người cách một khoảng khiến cô có thể nhìn thấy chiều cao của hắn, hơn 1m8, thật là cao. Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là sao hắn lại gọi tên của cô?
“Tôi tên Hạ Trọng Diệu, bây giờ cậu biết rồi!” Hắn nhướng mày mỉm cười.
囧…Có người trực tiếp như vậy sao?
Hạ Trọng Diệu? A…Cái tên này khiến cô liên tưởng đến từ “quan trọng”. Có vẻ như bố mẹ rất coi trọng cậu ấy, giống như bố mẹ cô muốn cô hạnh phúc, cho nên kêu Nhạc Đa.
Ừ…Hạ Trọng Diệu…Hình như đã nghe qua ở đâu? Là kẻ gây rối ở năm hai lớp B? Đi học luôn khiến giáo viên tức giận, trốn học đi đánh bóng chày ở sân thể dục, cãi nhau với huấn luyện viên kia sao?
Hoàn toàn không hiểu sao người này lại tới đây kết bạn với mình, Dương Nhạc Đa nhíu mày, hỏi “Có chuyện gì sao?”
Hạ Trọng Diệu đi tới phía trước một bước, gương mặt lộ ra vẻ khả nghi, trả lời: “Dương Nhạc Đa, làm bạn gái của tôi!”, kế tiếp cúi đầu hôn xuống má cô, lại lấy ra chiếc kẹp kẹp lên mái tóc cô.
Thời điểm hai người gặp mặt đã sớm khiến cho học sinh lớp A đi ngang qua chú ý, hành động kinh người vừa rồi của nam sinh đã sớm khiến cho một lượng lớn người vây xem.
Mắt to trừng lớn, cô giơ tay xoa xoa phần má bị hôn, ném lại một câu “Bệnh tâm thần!”
———-
Gần đây, chủ đề của bữa tối là Hạ Trọng Diệu lớp B mãnh liệt theo đuổi Dương Nhạc Đa lớp A, 101 chiêu của hắn chính là mỗi ngày chờ ở hành lang đợi cô tan học.
Nhiều ngày trôi qua, nữ sinh rốt cuộc không chịu nổi bạn học bàn tán về cô cùng nam sinh không thân quen kia, nói hắn cho cô kẹp tóc làm vật đính ước.
Oan uổng! Hiểu lầm!
Nhưng không có người nguyện ý nghe cô giải thích, chỉ coi đó là biểu hiện rụt rè của thiếu nữ.
“Bạn học Hạ Trọng Diệu! Mong cậu cách tôi xa một chút!” Dương Nhạc Đa bước ra khỏi phòng học, câu đầu tiên nói chính là yêu cầu hắn bảo trì khoảng cách.
Lại không nghĩ nam sinh thế mà sung sướng cong môi, “Dương Nhạc Đa, cuối cùng cậu cũng chịu nói chuyện với tôi.” Hắn còn tưởng cô tiếp tục coi hắn là vô hình, không tồn tại chứ.
Trời ạ…Người này có bệnh phải không a a a?!
Lấy nhiệt tình dán mông lạnh, loại tình huống này không phải người bình thường đều sẽ tức giận sao? Vì sao hắn một chút cũng không ngại, còn có thể cười vui vẻ như vậy?
Bất lực tròn mắt, cô yếu ớt nói: “Bạn học Hạ Trọng Diệu, xin hỏi rốt cuộc cậu coi trọng tôi ở điểm nào?”
Không nghĩ tới hỏi vấn đề này, nam sinh ngày thường lưu manh bây giờ lại lộ vẻ xấu hổ, bên tai phiếm hồng. Cô cũng không biết chọc trúng điểm gì mà khiến hắn có thể lộ ra vẻ “ngượng ngùng” như vậy.
Bạn học lén lút vây xem, càng muốn biết nhiều bát quái.
“Ừ…Cậu rất đáng yêu, còn có…Nụ hôn đầu tiên của tôi là cho cậu.”
Lời này của hắn mang tính sát thương rất lớn, lập tức làm người khác liên tưởng bọn họ đổi vị trí.
“Shhh….Dương Nhạc Đa cường Hạ Trọng Diệu??” Các bạn học thở dốc vì kinh ngạc, khe khẽ thảo luận.
Cô gái sửng sốt, tức giận đến giậm chân, lập tức phản ứng lại: “Hạ Trọng Diệu! Cậu đừng nói bậy! Ai hôn cậu chứ!”
Chờ…chờ đã…Không phải…Là ngày đó chứ!! Cô chỉ nhớ đôi mắt xinh đẹp nhìn thẳng vào cô lúc đó, mặt khác hoàn toàn không có ấn tượng.
“Ngày đó cậu nhào tới…ai…còn…hôn…thật…mạnh…mẽ…” Nam sinh ngước mắt thấy vẻ mặt không thể tưởng tượng của cô, làm hắn càng nói càng xấu hổ, kiên trì nói hết.
Trời ạ – thật là cái người qua đường kia!
Tay nhỏ nắm chặt cổ tay hắn, Dương Nhạc Đa đỏ bừng mặt kéo hắn rời khỏi hiện trường, không quản được tiếng cười của các bạn học.
Ra khỏi cổng trường, cô đưa hắn vào một cửa hàng đồ uống, hỏi hắn muốn uống gì.
“Sao đột nhiên lại mời tôi uống nước?” Trực giác Hạ Trọng Diệu cảm thấy có vấn đề, vài ngày cũng không thèm nói với hắn một câu, bây giờ đột nhiên muốn mời hắn uống nước, có quỷ.
“Ồ, coi như bồi thường nụ hôn đầu cho cậu, uống xong chúng ta coi như không có quan hệ.” Dương Nhạc Đa thừa nhận cưỡng hôn hắn là cô không đúng, nhưng hắn ta là nam sinh, lớn lên lại đẹp trai, chắc chắn không thiếu nữ sinh thích, tuy rằng là nụ hôn đầu, nhưng so với nữ sinh thì không có hại bằng, không phải sao?
Con mẹ nó! Đây là coi hắn thành cái gì?
“Dương Nhạc Đa, nụ hôn đầu của tôi cũng chỉ giá trị mấy đồng tiền?” Khóe mắt hắn hơi rũ xuống, đi làm trai bao cũng không ít tiền như vậy!OK?
Hắn rất nghiêm túc muốn theo đuổi cô, hơn nữa cũng xác định cô là cô gái hắn muốn, nhận định cô là người hắn mong muốn, cô sao lại vô tình như vậy?
Đúng rồi, chẳng lẽ…Cô còn để ý mối tình đầu?
Được thôi, người đầu tiên luôn có một cảm giác không muốn xa rời, hắn có thể lý giải, cho nên hắn cũng không sợ chết muốn theo đuổi cô, mặc kệ phải tốn bao nhiêu lâu.
Dương Nhạc Đa nhấp môi, lấy lòng mỉm cười, trả lời: “Ừm…Tôi không có cách đưa cậu đi nhà hàng cao cấp, chỉ có thể mua đồ uống đắt nhất ở đây.”
Gia cảnh cô bình thường, không có quá nhiều tiền tiêu vặt, muốn mua một cốc nước cho hắn cũng khiến cô đau lòng cho túi tiền. Bình thường muốn mua một ly trà sữa cô cũng luyến tiếc.
Một tay kéo nữ sinh lại trước tường, Hạ Trọng Diệu dùng tay vây cô lại, nghiêm túc nhìn đôi mắt ngập nước của cô, nói: “Tôi không cần đồ uống của cậu, tôi muốn cậu thiếu tôi cả đời.”
Tim lỡ một nhịp vì câu nói của hắn, cô gắt gao cắn môi dưới, rũ mắt không dám nhìn thẳng.
Đã từng, tình yêu xán lạn như vậy, gần gũi như vậy, nắm chặt như vậy.
Hiện giờ, tình yêu như bông hồng héo tàn, vô tình bị gió thổi mất.
Không nhận được câu trả lời của cô, hắn cũng không giận.
“Tôi biết cậu còn thích hắn, nhưng tôi sẽ không từ bỏ, cậu thiếu tôi cả đời này!” Hạ Trọng Diệu dịu dàng nở nụ cười, khẽ gảy một sợi tóc ở trên má cô.
Dương Nhạc Đa ngơ ngẩn nhìn đôi mắt đen kia, bị mê hoặc vào trong đó.
Hắn…Là đang nói giỡn sao?!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT