"Tinh thần bị lây nhiễm là tinh thần biến dị à?"
Lục Tân ngồi thành thật tại chỗ, trên mặt thoáng lộ vẻ kinh ngạc lại có chút mờ mịt.
Anh sống trong thành này từ nhỏ tới lớn, tất nhiên biết mặt trăng máu treo trên cao bây giờ đã khiến cho thế giới khác hẳn trước đây, cũng thường nghe đồng nghiệp hoặc những người khác nói về đủ loại sự kiện thần bí khó lường, hoặc chuyện gặp quỷ, có liên quan đến kẻ điên mất trí ở ngoài thành, đoàn kỵ sĩ hung ác hoành hành nơi hoang vắng. Nhưng theo như anh thấy, phần lớn những chuyện đó chỉ là lời đồn đại, cuộc sống vẫn còn áp lực lại bình yên.
Mặc dù "người nhà" làm bạn bên cạnh anh hình như không mấy bình thường.
Cho dù em gái thường bò tới bò lui giống như quỷ, luôn mang đến cho anh một vài chuyện kỳ lạ, nhưng anh vẫn chưa từng nghĩ tới thế giới này đã không bình thường đến mức này, thậm chí ngay cả tinh thần cũng có thể bị nhiễm độc và lây truyền giống như bệnh tật vậy?
Mà Trần Tinh nhìn vẻ mặt Lục Tân, lại cho anh một khoảng thời gian nhất định để tiêu hóa lượng thông tin này.
Không thể nghi ngờ, người thanh niên trước mắt này là người bình tĩnh lại bình thường nhất trong những người mà cô ta từng gặp.
Cho dù cô ta đã chứng kiến qua sự điên cuồng dưới vẻ bình tĩnh của anh!
Nhưng cô ta cũng từng gặp nhiều người như vậy.
Chỉ cần có thể giữ được lý trí trong lúc giao lưu bình thường và lúc đối mặt với quái vật tinh thần, đã xem như là rất tốt rồi.
"Trong đợt kiểm tra trước đây, cho dù chúng tôi đã đưa ra đánh giá về anh từ trước, tin chắc với lực lượng tinh thần của anh, nguồn lây nhiễm cấp một rất khó tổn thương tới anh, nhưng chúng tôi vẫn chuẩn bị sẵn sàng các biện pháp ứng phó khẩn cấp. Vào lúc anh không thể chống đỡ nổi, sẽ có người giải quyết vấn đề này giúp anh. Chỉ có điều, anh không chờ tới lúc người của chúng tôi ra tay, đã tự mình giải quyết sự kiện lây nhiễm ở quán cà phê góc đường!"
"Biểu hiện của anh vượt ra ngoài dự đoán của chúng tôi!"
"Bây giờ, chúng tôi cần người như anh giúp đỡ giải quyết sự kiện lây nhiễm giữa thành chính Thanh Cảng và năm thành vệ tinh..."
Trần Tinh giải thích xong lại hơi ngả người ra phía sau, ngực thả lỏng, lấy một phong thái bình tĩnh mà thưởng thức nhìn Lục Tân.
"Mà đây… chính là nguyên nhân để tôi ngồi ở đây, chuẩn bị tuyển dụng anh!"
"..."
Động tác của cô ta khiến cho Lục Tân bất giác liếc nhìn, thầm nghĩ: "Ngực lớn thật!"
Trần Tinh để ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của Lục Tân, trong lòng cho ra đánh giá: "Có vẻ háo sắc, chỉ số nguy hiểm giảm xuống 10%!"
"Cũng bởi vì tôi giải quyết quái vật ở quán cà phê, cho nên cô quyết định tuyển dụng tôi à? Có phải các cô còn có tiêu chuẩn nào khác không? Hơn nữa, theo như lời cô nói, có phải sự lây nhiễm đó chính là nguyên nhân vấn đề mà tôi đang gặp phải bây giờ? Nói vậy, các cô có thể giúp được tôi không?"
Trong lòng Lục Tân suy nghĩ cẩn thận, dè dặt hỏi: "Tiêu chuẩn vượt qua sát hạch của các cô là gì?"
...
Trần Tinh không ngờ Lục Tân lại có nhiều vấn đề như vậy. Mình chỉ tới tuyển dụng, không định nói nhiều với anh như vậy.
Nhưng nếu anh đã hỏi, cô ta vẫn trả lời: "Là xem các người có thể mất khống chế không!"
"Chúng tôi đã có thể xác định được, giữa người tinh thần biến dị và quái vật tinh thần, thậm chí là những kẻ điên lang thang ngoài thành đều có mối liên hệ nhất định, hơn nữa có thể xác định được nguồn gốc của mối liên hệ này đều từ mặt trăng màu đỏ trên không trung kia. Nếu đã có mối liên hệ, vậy chúng tôi lại cần phải chú ý tới nó. Cho nên sát hạch của chúng tôi là xem các người có thể khống chế được năng lực không. Nếu các người khống chế được, chúng tôi mới tuyển dụng!"
Lục Tân suy nghĩ một lát lại vội hỏi: "Vậy nếu tôi mất khống chế thì sao?"
Trần Tinh im lặng một lát rồi nhìn Lục Tân nói: "Vậy anh sẽ biến thành nguồn lây nhiễm mới!"
Lục Tân lập tức giật mình.
Trần Tinh lẳng lặng quan sát người thanh niên trước mặt này, trong lúc lơ đãng đã bắt gặp được từng biểu cảm của anh.
Đây cũng là một đối tượng tuyển dụng rất thích hợp...
Tiềm lực ban đầu của anh không phải là mạnh nhất, chẳng qua từ kết quả sự kiện ở quán cà phê cho thấy anh là một người vận dụng tốt nhất năng lực của mình, là một người thuộc hệ con nhện, thậm chí trong tình huống không có sự trợ giúp khác, anh đã một mình giải quyết một con quái vật tinh thần. Mặc dù lúc anh chạy thật nhanh chạy dụ dỗ quái vật tinh thần có vẻ quái đản, nhưng chẳng phải người khác cũng thế sao?
Mà quan trọng nhất là anh có vẻ rất hứng thú với việc này, điều này lại đại biểu cho việc có thể dễ dàng thuyết phục được anh.
"Thật ra tôi cũng khá tò mò về những điều cô nói..."
"Hơn nữa tôi quả thật vẫn luôn muốn tìm một công việc bán thời gian để làm..."
Cũng đúng vào lúc này, Lục Tân suy nghĩ rất lâu lại chậm rãi lắc đầu, nói: "Nhưng tôi có một vấn đề muốn nói với cô..."
"Thật ra, tôi cho rằng tôi không có năng lực..."
"..."
Trần Tinh không khỏi nhíu mày.
Đã đến lúc này mà còn phủ nhận, chứng tỏ người này không thành thật như vẻ bề ngoài, hơi khó chơi...
Sau đó cô ta lại nghe Lục Tân nói tiếp: "Thật ra năng lực của tôi là mượn của em gái!"
Ánh mắt Trần Tinh hơi đờ đẫn, trầm ngâm một lúc mới gõ nhẹ xuống bàn, nói: "Em gái anh là?"
Lục Tân cũng nhìn Trần Tinh, chậm rãi trả lời: "Người vừa rồi giúp tôi trốn thoát chính là em gái tôi. Con bé vẫn ở cùng với tôi!"
Trần Tinh dường như thoáng cái bị sặc, trên mặt có vẻ nghiêm trọng.
"Không chỉ có em gái..."
Lục Tân lại nói chuyện nghiêm túc hơn: "Còn có ba, mẹ, chúng tôi vẫn luôn sống chung với nhau!"
Tóc gáy Trần Tinh cũng thoáng dựng ngược.
Vào lúc này, một miếng kim loại nhỏ bằng bạc trong tai trái của cô ta phát ra giọng nói lo lắng: "Đại tá Trần, cô phải đưa ra đánh giá cuối cùng về anh ta. Nếu anh ta thật sự có vấn đề tinh thần phân liệt nghiêm trọng, lại chứng tỏ anh ta đã ở sát ranh giới mất khống chế, chúng ta chẳng những không thể thu nhận anh ta, dẫn dắt anh ta, còn phải nhanh chóng tiêu diệt anh ta, để tránh anh ta gây ra mối họa lớn hơn!"
...
Trần Tinh im lặng thật lâu vẫn không biểu hiện cảm xúc ra ngoài.
Chỉ là không ai biết cơ bắp toàn thân của cô ta đều đang căng cứng, thậm chí ngay cả tay cũng bất giác ấn lên trên khẩu súng.
Cô ta đã sớm biết trên người Lục Tân có rất nhiều bí mật.
Ở trong túi xách của cô ta còn có một chiếc máy ảnh kỹ thuật số kiểu cũ chụp được rất nhiều hình ảnh ở ga tàu điện ngầm.
Cho nên, cô ta càng hiểu sâu sắc hơn, người thanh niên trông có vẻ hoàn toàn vô hại trước mắt này lại che giấu sự điên cuồng tới mức nào...
Hơn nữa, cho dù người ở phía sau đánh giá không lạc quan lắm về người thanh niên này.
Ở trong sự kiện quán cà phê, anh đối mặt với người bị lây nhiễm chỉ thể hiện ra năng lực tinh thần khống chế chính xác đối với cơ thể, mà không có "niệm lực" được đánh giá trước đó. Vậy có thể là anh ta đang cố ý che giấu, nhưng cũng có thể là còn chưa nắm giữ thành thạo.
Quan trọng nhất là trước đó, trong quan sát đối với Lục Tân từng có một chuyện đặc biệt ly kỳ.
Trước kia từng có một chuyên gia tạo giấc mơ tiến vào cảnh trong mơ của Lục Tân, để thử đưa ra một đánh giá hợp lý nhất về tâm lý của anh.
Nhưng chuyên gia tạo giấc mơ kia đã không tỉnh lại.
Ông ta trực tiếp biến thành một xác chết trong khi đang ngủ say, hoàn toàn không kiểm tra đo lường được bất kỳ sóng tinh thần nào lưu lại. Theo kinh nghiệm trước kia, cho dù ông ta bị giết chết khi tiến vào cảnh trong mơ của Lục Tân, vẫn có thể kiểm tra đo đường được một ít lực tinh thần lưu lại. Nhưng ông ta biến mất quá sạch sẽ, đến nỗi ngay cả giáo sư Bạch cũng không có cách nào xác định được cái chết của chuyên gia tạo giấc mộng kia có liên quan tới người thanh niên trông có vẻ vô hại trước mắt hay không.
Dù sao, bây giờ bọn họ nghiên cứu về năng lực của người tinh thần biến dị còn chưa đủ sâu, xuất hiện chuyện ngoài ý muốn cũng là rất bình thường.
Nhưng bất kể thế nào, mấy vấn đề này đã khiến cho đánh giá về Lục Tân đạt đến mức độ nguy hiểm rất cao.
Hơn nữa, anh ta còn lộ ra khuynh hướng tinh thần phân liệt?
Chỉ là...
Khó lắm mới phát hiện ra một "người tinh thần biến dị" có tiềm lực như vậy, nếu lập tức tiêu diệt anh, Trần Tinh thật sự không đành lòng. Nhưng… cô ta cũng hiểu rõ, người có tiềm lực càng lớn, như vậy lúc mất khống chế sẽ mang đến tai họa càng lớn hơn.
Vì vậy, sau khi cô ta im lặng rất lâu, chỉ thoáng điều chỉnh lại tư thế ngồi. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vào lúc này, ánh mắt cô ta có vẻ sắc bén.
Cô ta hít sâu một hơi, chợt thản nhiên nhìn Lục Tân nói: "Vậy anh có biết không, tôi xem qua hồ sơ cá nhân của anh, cũng từng quan sát anh. Từ sau khi trại trẻ mồ côi Ánh Trăng của anh bị phá bỏ, anh vẫn luôn sống một mình. Ba, mẹ và cả em gái anh đều không tồn tại, bọn họ chỉ do anh tưởng tượng ra thôi. Không chỉ có bọn họ, ngay cả trong tòa nhà cũ mà anh đang ở cũng chỉ có một mình anh!"
Lúc cô ta nói xong những lời này, có hơi căng thẳng, con ngươi mơ hồ đỏ lên, có xu thế biến thành mặt trăng máu.
Trực tiếp vạch trần một vài vọng tưởng của anh, rất có thể sẽ đưa tới vấn đề nghiêm trọng.
Cô ta biết, vào lúc người có nguy cơ mất khống chế bị vạch trần chân tướng sẽ rất nguy hiểm, 80% đều vì vậy mà mất khống chế.
Cô ta đã chuẩn bị sẵn sàng.
Chỉ là ngoài dự đoán của cô ta, Lục Tân lẳng lặng ngồi ở đó, hoàn toàn không có cảm xúc căng thẳng và bất ngờ.
"Tôi biết!"
Lục Tân đối mặt với vấn đề này lại chỉ bình tĩnh trả lời: "Tôi đã phát hiện ra từ lâu rồi. Những người khác đều không nhìn thấy được bọn họ!"
Vẻ mặt Trần Tinh trở nên hơi kỳ lạ.
Mà Lục Tân lại đột nhiên mỉm cười nói: "Nhưng các người không nhìn thấy bọn họ, tôi lại có thể nhìn thấy. Tôi không chỉ có thể nhìn thấy, còn có thể nói chuyện với bọn họ, trao đổi với bọn họ, còn có thể chạm tới bọn họ. Lúc ở một mình, chúng tôi sẽ cùng nhau ăn cơm, cùng nhau xem ti vi. Lúc gặp phải nguy hiểm, bọn họ cũng sẽ xuất hiện bảo vệ tôi. Vậy cô nói đi, có thể nói người nhà như vậy là không tồn tại sao?"
Trần Tinh mấp máy môi, không ngờ người có kinh nghiệm phong phú như cô ta lại không biết nên trả lời thế nào.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT