Đi Theo Vết Trăng Máu

Chương 661: Thật sự không có chuyện gì hết.


9 tháng

trướctiếp

Cô cúi đầu, một lúc sau mới nói:

"Thật sự không có chuyện gì hết"

"Nhưng..."

Lục Tân lại rơi vào im lặng, trong phút chốc chẳng biết nên nói gì.

Cô giáo Tiểu Lộc yên lặng ngồi trên xe lăn, không nhìn hắn cũng không cố ý né tránh.

Cô chỉ ngồi yên lặng ngồi đó, thoáng nhìn sang một bên, đôi má hơi ửng đỏ do vận động của cô đã trở lại như cũ, cũng khiến sắc mặt cô càng thêm xanh xao, vẻ ngoài trẻ trung cũng chẳng che đậy được nét tiều tụy trên gương mặt ấy.

Trên người cô, Lục Tân cảm nhận được một vẻ bình tĩnh đến lạ lùng, thậm chí không hề kinh ngạc.

Vậy, tại sao cô ấy lại trở nên như thế này?

Rõ ràng tinh thần cô ấy đã bị ô nhiễm, tại sao lại không nhờ hắn giúp đỡ, thậm chí chẳng chịu hợp tác?

Cô ấy biết tất cả, và cũng chấp nhận tất cả sao?

"Lục Tân..."

Lúc Lục Tân im lặng trở lại, một lúc sau cô Tiểu Lộc cũng gắng gượng nở một nụ cười.

Cô khẽ nâng tay, do dự một lúc, nhưng rồi vẫn chậm rãi nắm lấy bàn tay Lục Tân.

"Đừng lo cho ta, thật đó."

Cô nhẹ giọng nói:

"Dù một ngày nào đó có chuyện gì xảy ra thì cũng nên như vậy."

"Vù,.."

Cảm nhận được bàn tay mềm mại của cô, trong lòng Lục Tân khẽ run lên, hắn thở ra một hơi, cố hết sức khiến cảm xúc của mình bình tĩnh lại.

"Ta vẫn mong rằng ngươi không gặp chuyện"

Hắn gắng gượng nói, ánh mắt mang theo sự chờ mong, nhìn gương mặt của cô giáo Tiểu Lộc.

Cô giáo Tiểu Lộc chậm rãi nở nụ cười, chăm chú nhìn Lục Tân, nhẹ giọng nói:

"Ta cũng vậy."

Câu này vừa nói ra, ánh mắt của họ giao nhau, hai cặp mắt nhìn thẳng vào nhau.

Lục Tân cảm thấy hơi bối rối.

Vì hắn thấy sự điềm tĩnh và bình thản trong ánh mắt của cô giáo Tiểu Lộc, cũng như sự kiên định mà những con số đếm ngược kia không thể nào che lấp được.

Một suy nghĩ vô cùng khó hiểu dâng lên trong hắn, có cảm giác trống rỗng, thậm chí là lần đầu tiên, hắn có xúc động muốn nổi giận với cô giáo Tiểu Lộc, muốn cô mau nói hết ra. Rốt cuộc cô đang giấu diếm hắn điều gì, thậm chí chẳng cần hắn giúp đỡ?

Nhưng cũng trong lúc hắn đang nôn nao muốn gặng hỏi, cô giáo Tiểu Lộc lại đột nhiên khẽ run rẩy cất lời.

"Đừng trách ta...

Giọng nói cô đầy vẻ mệt mỏi, điều đáng sợ hơn là, Lục Tân đột nhiên thấy.

Lúc này, trong mắt cô, con số đếm ngược thình lình giảm vô cùng nhanh.

Không khí trở nên ngột ngạt, yên tĩnh.

Lục Tân lẳng lặng nhìn chằm chằm vào cô giáo Tiểu Lộc, trái tim không kiểm được mà tăng tốc.

Hắn khẩn trương nhìn thẳng vào mắt cô giáo Tiểu Lộc, chăm chú quan sát những con số kia, sau khi chạy tới con số ba mươi phút, tốc độ dân chậm lại, cuối cùng khôi phục lại như thời điểm ban đầu.

Giờ phút này, hắn cảm thấy vô cùng bất lực, cùng với cảm xúc bất an đầy quỷ dị không thể nói rõ.

Cô giáo Tiểu Lộc cũng im lặng, qua một hồi lâu vẫn chưa thấy mở miệng nói gì.

Lục Tân có thể nhận ra rằng cô giáo Tiểu Lộc đang nói dối, đồng thời cũng không thể hiểu nổi tại sao cô lại gạt mình?

Cả hai cùng lớn lên ở cô nhi viện từ nhỏ, nên cô hẳn là biết tính nghiêm trọng của việc ô nhiễm tinh thần mới phải.

Cảm giác bị đẩy ra ngoài thế này làm Lục Tân cảm thấy rất bất mãn, hơn nữa còn lẫn chút mất mát.

Đúng lúc này, một tiếng "bộp" vang lên, quả bóng lăn từ xa lại gần, bốn năm đứa nhóc đang chơi vô cùng vui vẻ vội chạy lại gần.

Lúc đầu chúng định đứng từ xa vẫy tay ra hiệu để Lục Tân đã ngược quả bóng về cho bọn chúng, nhưng khi thấy biểu cảm trên mặt Lục Tân, cả đám lập tức hoảng sợ, vội vã chạy tới nhặt bóng rồi bỏ chạy.

Cô giáo Tiểu Lộc và Lục Tân bị nốt nhạc đệm này đánh thức, rồi cùng thở dài một hơi.

"Ta đi trước, nếu có chuyện gì xảy ra nhớ gọi cho ta."

Sau khi im lặng hồi lâu, Lục Tân với cõi lòng chất đầy câu hỏi chưa có lời giải bỗng thở nhẹ một tiếng rồi mỉm cười nói với cô giáo Tiểu Lộc.

Cô giáo Tiểu Lộc có hơi ngạc nhiên, hơi cúi đầu, gật nhẹ một cái.

Lục Tân không tiếp tục tra hỏi cô nữa, vì vậy mà trông cô có vẻ thoải mái hơn, cảm giác như vừa trút được gánh nặng lớn.

Nhìn nét mặt nhẹ nhõm của cô, Lục Tân lại thở dài rồi rút chiếc khăn tay trong túi ra lau tay giúp cô, rồi xoay người rời đi.

Lúc đi ngang qua phòng bảo vệ, ông cụ bên trong cũng nhìn Lục Tân bằng ánh mắt lo lắng. Khi Lục Tân sắp bước ra khỏi cổng lớn, ông cụ bỗng nhỏ giọng nói nhanh vài lời:

"Cái người lúc trước, Tám... Hứa Kinh..."

"Khoảng thời gian hắn ở đây, ta vẫn luôn theo dõi sát sao từng nhất cử nhất động của hắn. Ngày thứ hai hắn tới, tức trước khi ngươi trở về một ngày, hắn... hắn và cô giáo Tiểu Lộc từng hẹn nhau nói chuyện riêng chỉ mình hai người. Họ đứng trong văn phòng trên lầu ba tâm sự chắc khoảng chừng mười phút, và đó cũng là mười phút duy nhất không có mặt ta bên cạnh"

Lục Tân yên lặng lắng nghe, chân dậm nhẹ, hai hàng lông mày có xu hướng nhíu lại.

Ông lão bảo vệ nói:

"Ta biết ngươi muốn nói gì

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp